Cố nhân y cựu

Tuế nguyệt tĩnh hảo

Đường Du mê man ba ngày mới khôi phục ý thức.

Trong lúc đó cậu phản ứng rất ít, ví dụ như khi được Ân Triển ôm sẽ đổi hướng chui vào lòng hắn. Khi phát hiện Ân Triển rời đi, trong cổ sẽ rầm rì bực bội.

Ân Triển biết cậu vẫn còn đang lo lắng, nên đi đâu cũng cố gắng ôm cậu theo.

Mọi người Ân gia rảnh rỗi nhàm chán, trốn trong góc quan sát bọn họ.

“Đang ngủ…”

“Vẫn còn đang ngủ…”

“Tại sao vẫn còn ngủ, ba ngày rồi còn gì?”

“Hình như vẫn là ấu thú, ngạc nhiên ghê. Hóa ra tiểu Triển thích loại hình này, ta còn tưởng rằng…”

“… Chuyện hồi đó cố gắng đừng có nhắc tới trước mặt bon họ.”

“Ừm, nhưng mà hồi đó rõ ràng chúng ta nhìn thấy là người bình thường mà, tại sao lại biến thành Bạch Trạch?”

“Không biết, có lẽ ngay từ đầu cậu ấy chính là Bạch Trạch. Thật ra ta muốn sờ thử xem, tiểu Triển bảo vệ kỹ quá đi.”

“Vớ vẩn, đó là tức phụ của hắn, hổng lẽ cho ngươi sờ?”

“Hình như nói cũng đúng, nhưng mà ta không có sức đề kháng với mấy con trắng tròn này, hơn nữa còn là Bạch Trạch hiếm thấy. Nếu thương lượng với tiểu Triển … Thôi, nghĩ đã biết không được, ta vẫn là đi sờ bạch nhung thú ngốc nghếch cho rồi T^T “

Ân phụ đương nhiên cũng cảm giác có vấn đề,  nhịn mãi không được vẫn hỏi thăm con dâu xảy ra chuyện gì. Lúc đó Đường Du đã ngủ ba ngày, Ân Triển đang định giải thích lại đột nhiên phát hiện cục bông trong lòng mình khẽ động, vội vàng cúi đầu nhìn xem. Ân phụ cũng nhìn, chỉ thấy đầu tiên là cục bông cọ cọ lên người nhi tử, sau đó lỗ tai khẽ nhúc nhích, sau cùng mới mở mắt.

Ân Triển như muốn ngừng thở:

“Tỉnh rồi? Cảm giác thế nào?”

Đường Du phản ứng mơ màng, nhìn móng vuốt nhỏ của mình, lại nhìn hắn, kêu lên một tiếng nghi ngờ. Ân Triển thấy cậu cũng không nói tiếng người, đoán là chắc có liên quan đến tu vi, nên nói cho cậu biết cần tu luyện một thời gian mới biến trở về người được. Đường Du vẫn cảm thấy rất mệt, gật đầu, lơ mơ tìm một tư thế thoải mái làm ổ ngủ tiếp.

Ân phụ bật hỏi: “Cậu ấy bị thương?”

Ân Triển nói: “Lôi kiếp.”

“Ồ, cậu ấy cũng bị lôi…”

Ân phụ đang nói bỗng giật mình nhớ đến ông đang nhắc đến chuyện của tiểu Hoằng, lập tức dừng lại nhìn nhi tử nhà mình. Ân Triển vẻ mặt không thay đổi:

“Cậu ấy chính là tiểu Hoằng.”

Trong thư phòng đột nhiên yên tĩnh.

Ân phụ nói: “… Gì hả?”

Ân Triển kể đơn giản lại chuyện năm ấy, bao gồm những việc xảy ra sau đó ở Thiên giới. Ân phụ há hốc miệng, hoàn toàn không biết nên nói gì. Một lát sau ông mới hỏi vấn đề thứ nhất là: bộ xương trong Mạc Các kia làm sao đây. Ân Triển:

“… Chờ cậu ấy tỉnh rồi hỏi.”

Ân phụ ừ một tiếng, nhớ đến trận biến cố xảy ra trăm năm trước, thấy những người yêu nhau cuối cùng cũng thuộc về nhau, nhất thời dâng tràn cảm xúc. Ông vỗ vai nhi tử, đang định chạy lấy người, chợt nhớ đến một việc:

“Có phải ngươi nên đến Du Li chi cảnh một chuyến?”

Ân Triển cũng sớm có ý định này chỉ đáng tiếc Đường Du vẫn mãi không tỉnh, hiện giờ thì có thể đi rồi, hắn gật đầu.

Ân phụ thấy thế rời đi, bắt đầu liên lạc với Minh phủ mang kính Bồ Đề trở về. Ân đại Ân nhị Ân tam biết phụ thân đến chỗ của tiểu Triển, vẫn luôn canh ông về. Lúc này đều đồng loạt lao lên vây quanh ông. Ân phụ tâm trạng tốt lắm, nói cho bọn họ biết đó là Tiểu hoằng, sau đó đi Mặc Các.

Các huynh đệ Ân gia nhìn ông đi xa, im lặng quay lại nhìn nhau.

“Cha vừa nói gì thế, ta nghe không được rõ.”

“Ta hình như cảm thấy cha nói chuyện gì ghê gớm lắm.”

“Ảo giác, chắc là trong lòng cha đang nghĩ nếu đó là tiểu Hoằng thì thật tốt nên mới buộc miệng nói.”

“Ừ…”

Mọi người lại nhìn nhau, im lặng trong chốc lát lập tức đuổi theo.

FML cha đợi một chút nói cho rõ ràng đi, đó đó đó là tiểu Hoằng ——?!

Ân Triển hoàn toàn không biết việc này sẽ khiến trong nhà chấn động thế nào. Sau khi nói chuyện với phụ thân xong thì ôm tức phụ đến Du Li chi cảnh.

Hơn hai trăm năm qua đi, Minh giới cũng không thay đổi bao nhiêu, chỉ là xuất hiện thêm nhiều khuôn mặt mới. Trên đường người đến kẻ đi vẫn náo nhiệt như trước, bỉ ngạn hoa lại nở rộ khắp nơi, diễm lệ rực rỡ như ngọn lửa. Hắn nhớ đến cảnh tượng khi gặp được tức phụ, bước chân không khỏi chậm lại, thong thả bước vào Du Li chi cảnh.

Đường Du ngủ không lâu, bây giờ đúng lúc tỉnh táo, lần này cậu khôi phục được một ít sức lực. Cậu duỗi móng vuốt bám lấy cánh tay hắn nhìn ra ngoài. Ân Triển mỉm cười xoa đầu cậu, còn gãi gãi cằm cho cậu. Chẳng bao lâu đã đến Du Li chi cảnh.

Có Đường Du, Ân Triển thoải mái đi vào. Sau khi hắn rảo bước tiến lên cung điện, từ xa xa nhìn thấy trong hoa viên trải một tấm bạt, bên cạnh cắm một cây dù to hoa văn gợn sóng nước màu đen. Nhạc Chính Tiêu xếp bằng ngồi dưới đất, trước mặt đặt một cây đàn cổ, trên đàn cổ đốt huân hương, hắn ta ngồi đàn vẻ mặt say mê.

Ân Triển: “…”

Đường Du: “…”

Đường Du không dám nhìn luôn, quay đầu cuộn một cục trong lòng Ân Triển. Ân Triển liếc nhìn cậu mỉm cười đi lên trước. Nhạc Chính Tiêu sắc bén phát hiện có tiếng động đột ngột mở mắt ra, hắn ta sững sốt chốc lát vội bật người đứng dậy:

“Tiểu Hoằng!”

Hắn ta vừa nói vừa lao đến như một cơn gió, giật lấy đệ đệ mà ôm. Đường Du lúc trước khi vẫn trong hình thái Bạch Trạch đã bị hắn ta làm khổ mấy lần nên có bóng ma tâm lý. Cậu vội vàng bất lực duỗi móng vuốt gừ gừ gọi Ân Triển.

Ân Triển nhìn thấy đau lòng, vội vàng muốn ôm tức phụ trở về.

Nhạc Chính Tiêu đẩy hắn ra, tiếp tục ôm chặt đệ đệ vào lòng nghẹn ngào:

“Tiểu Hoằng, ngươi về rồi!”

Đường Du lấy móng vuốt đè mặt hắn ta, kháng cự giãy kêu thành tiếng.

Ân Triển: “Đại ca, đưa cậu ấy cho ta.”

Nhạc Chính Tiêu: “Không đưa.”

“…” Ân Triển nhắc nhở:

“Cậu ấy vẫn chưa khỏi hẳn.”

Nhạc Chính Tiêu cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy đệ đệ hơi ỉu xìu, lại ôm thêm chút nữa mới miễn cưỡng đè nén xúc động, trả đệ đệ lại. Ân Triển nhanh chóng ôm lấy cậu, vuốt ve lông để trấn an cậu. Đường Du cuối cùng cũng thoát được, mệt mỏi nằm yên không cử động. Nhạc Chính Tiêu chọt chọt mấy cái, thấy đệ đệ vẫn không nhúc nhích, lo lắng hỏi:

“Làm sao vậy? Nó làm sao vậy?”

Ân Triển nói: “Không có gì, cậu ấy vừa tỉnh nên chắc phải ngủ thêm một lát.”

Nhạc Chính Tiêu thở phào.

Ân Triển hỏi: “Quân chủ có ở đây không?”

Đường Du vốn định ngủ rồi, nghe vậy lỗ tai nhúc nhích. Đại ca nói khi cậu xảy ra chuyện mẫu phụ cưỡng chế phá quan, tâm trạng thay đổi quá lớn nên thương tích có xu hướng tăng lên, đợi đến lúc xác định cậu không có việc gì mới tiếp tục tu dưỡng. Hiện nay phụ thân trên cơ bản đã hồi phục, mẫu thân thì vẫn còn điều dưỡng.

Nhạc Chính Tiêu thấy đệ đệ nhìn mình:

“Thương thế của mẫu thân cũng sắp khỏi hẳn rồi, phụ thân đang ở bên cạnh người. Kết giới ở bên ngoài đã bỏ, muốn vào gặp bọn họ không?”

Đường Du gật đầu.

Nhạc Chính Tiêu dẫn bọn họ đi, trên đường hắn ta liếc nhìn Ân Triển:

“Chuyện của tiểu Hoằng là phụ thân ta không cho nói. Lúc đó ông rất tức giận Ân gia, dù sao nếu là gia đình bình thường thì sẽ không có người mệnh định gì đó. Tiểu Hoằng cũng sẽ không…”

Ân Triển: “Ta hiểu.”

Nhạc Chính Tiêu: “Có điều ngươi đã quen biết với mẫu thân của ta, chỉ cần thu phục được mẫu thân thì cũng sẽ thu phục được cha ta.”

Ân Triển mỉm cười tỏ vẻ đã biết.

Hai người đi xuyên qua các trạm kiểm soát, vào nơi cư ngụ của quân chủ và Bạch Trạch. Đường Du cố chống cơn buồn ngủ, ngẩng đầu lên lập tức đối diện với ánh mắt của phụ mẫu, cậu kêu lên một tiếng.

Quân chủ đồng tử hơi co lại, trong chớp mắt vọt đến trước mặt Ân Triển, không chờ hắn mở miệng đã ôm lấy tiểu nhi tử. Sau đó ông đi đến đưa cậu cho Bạch Trạch ở bên cạnh. Vẻ mặt luôn lãnh đạm của Bạch Trạch của có sự dao động, ôm tiểu nhi tử vuốt ve.

Đường Du rất nhớ bọn họ, hạnh phúc mà dụi dụi.

Bạch Trạch vuốt ve nhi tử, ra hiệu cho Ân Triển túy ý ngồi:

“Nguyên Lạc có nói gì không?”

Ân Triển giải thích tình huống của tức phụ tình huống cho bọn họ nghe. Hắn phát hiện thái độ của quân chủ đối với hắn cũng tạm được.

Dáng vẻ của quân chủ vẫn là người lạ đừng có mà đến gần, trong lòng ông của không tức giận Ân Triển nhiều lắm. Bởi vì ông từng nghe Nhạc Chính Tiêu nhắc đến chuyện của Ân Triển, hiểu được cũng không thể trách người ta. Hơn nữa nhiều năm qua đi, cơn giận của ông cũng từ từ tản đi.

Ông nhìn về phía tiểu nhi tử.

Khi Đường Đường xảy ra chuyện vẫn còn rất nhỏ, hơn hai trăm năm nay vẫn luôn luôn ở Thiên giới. Bởi vậy tuy rằng lớn hơn so với lúc bé một chút, nhưng vẫn là chỉ là cục bông nhỏ lông xù lên như quả cầu. Ngón tay của ông cứ giật giật, nhịn nhịn nhưng vẫn không nhịn được, đoạt lấy tiểu nhi từ trong tay Bạch Trạch vuốt ve mấy cái, sau đó đặt lên trên đùi của mình, sướng.

Bạch Trạch: “…”

Nhạc Chính Tiêu: “…”

Lúc rời đi Du Li chi cảnh, Đường Du đã sớm ngủ.

Nhạc Chính Tiêu đưa Ân Triển đi ra ngoài, im lặng một lúc mới nói:

“Lúc trước ta cứ sợ nó không phải người định mệnh của ngươi. Chúng ta muốn vượt qua kỳ táo bạo cần phải tìm điều gì đó hứng thú. Âm nhạc là thứ khiến ta thay đổi, khiến nó thay đổi lại chính là ngươi. Nhưng âm nhạc lúc nào cũng có, ngươi chỉ có một. Khi đó nó sẽ làm đến mức như thế bởi vì ngươi quá quan trọng, sau này phải đối xử tốt với nó.”

Ân Triển nghiêm túc: “Ta sẽ.”

Từng ngày trôi qua, tình trạng của Đường Du càng tốt hơn, những lúc tỉnh táo càng lúc càng nhiều.

Cậu chỉ là bị giảm tu vi, máu của ác long trong cơ thể không cần phải thức tỉnh nữa. Huống chi tộc ác long bẩm sinh đã có ưu thế vô cùng mạnh mẽ, bởi vậy chỉ cần qua nửa tháng cậu đã có thể nói chuyện rồi.

Mọi người Ân gia đã biết thân phận của cậu, đầu tiên ai nấy cũng khiếp sợ sau đó là cảm khái. Ân Nhị ca vươn tay định nhân cơ hội sờ mấy cái, kết quả lại bị Ân Triển đẩy ra, khó chịu hỏi:

“Sao ngươi không đến điện Lạc Hồn?”

Nhanh cút đi, miễn cho mình nhìn thấy cục bông trắng đã muốn sờ T^T. Ân Triển nói:

“Ngày mai đi.”

Thập điện chủ của Minh giới  trừ khi ngã xuống, hoặc nhân phẩm có vấn đề hoặc là phạm sai lầm không thể tha thứ chứ  thường sẽ không bị mất chức. Hơn nữa Minh chủ vốn rất thưởng thức hắn, bởi thế nhiều năm như vậy, chức vị điện chủ Lạc Hồn vẫn để trống, giao cho Bạch Thống Hề và Vương phó tướng tạm quản, hiện giờ đã đến lúc cần phải trở về.

Hắn ôm tức phụ nghỉ ngơi một đêm, hôm sau đến điện Lạc Hồn.

Mọi người đã chờ rất nhiều năm rồi, bây giờ nhìn thấy điện chủ liền vây xung quanh hắn, nước mắt ngắn dài. Sau đó bọn họ nhìn thấy điện chủ phu nhân mới mẻ vừa ra lò, không nhịn được tò mò quan sát. Phát hiện cậu vẫn là ấu thú, vì thế trong yến hội còn bưng lên cho người ta một ly sữa nóng.

Ai tới Đường Du cũng không từ chối, cậu cúi đầu uống sữa, sau đó thỏa mãn chui vào lòng ca cậu.

Mọi người đều thầm nghĩ quả nhiên là ấu thú, có cần mua đồ chơi cho phú nhân chơi không nhỉ?

Đương nhiên, bọn họ chỉ là nghĩ vậy thôi,trước khi hoàn toàn hiểu rõ cũng sẽ không làm như thế. Nhưng bọn họ không làm, lại có người không quan tâm nhiều như thế —— Điện chủ Quảng Hòa nghe tức phụ kể lại xong liền chạy đi mua một đống đồ chơi, mang đến đưa cho tiểu Bạch Trạch.

Đường Du im lặng nhìn gã.

Điện chủ Quảng Hòa thấy cậu muốn bỏ đi thì đè lại:

“Ân Triển đang họp với bọn Thống Hề, ta chơi với ngươi. Nhìn nè, cầu nhỏ.”

Đường Du: “…”

Đường Du hơi bực mình, bèn giả vờ chơi rất vui để hành hạ gã.

Điện chủ Quảng Hòa rất nhanh nhận thấy có một loại cảm giác mình đang bị chỉnh. Nhưng thấy tiểu Bạch Trạch ngây thơ vô tội mà nhìn mình, lại nghĩ chắc là ảo giác rồi. Nhưng suy nghĩ này hoàn toàn bị phá nát khi gã thổi bóng cho tiểu Bạch Trạch được một nửa thị bị đối phương duỗi móng vuốt đâm bể.

Gã lập tức nổi giận: “Nói, có phải ngươi cố ý không?”

Đường Du cuộn thành một cục, sợ hãi nhìn gã, đôi mắt ướt sũng.

Điện chủ Quảng Hòa: “…”

Lại cái dáng vẻ này, thật sự không phải giả vờ?

Gã còn chưa nghĩ xong, đã nghe thấy cửa phòng kèn kẹt mở ra. Ân Triển và bọn người Bạch Thống Hề cùng lúc đi đến. Bọn họ im lặng nhìn tiểu Bạch Trạch đang sợ run rẩy, lại nhìn tên ngốc nào đó vẫn đang tức giận.

Điện chủ Quảng Hòa: “=口=”

Ân Triển đi lên trước:

“Làm sao vậy?”

Đường Du vội vàng chạy về phía hắn, lao vào lòng hắn, thân thể nho nhỏ run run.

Ân Triển nhịn cười, nhìn tên ngốc kia: “Ngươi làm gì cậu ấy thế?”

Điện chủ Quảng Hòa: “…”

Mắc mớ gì tới ta! Cái tên làm chuyện xấu mà còn giả vờ đáng thương giống y như tên nhóc khốn khiếp nào đó!

Điện chủ Quảng Hòa đỉnh ánh mắt trách cứ của mọi người, cả người đều không tốt, gã bật thốt:

“Không thể trách ta được, muốn trách thì trách ngươi, tìm tức phụ đều là kiểu nhân phẩm thế này…”

Chưa nói xong gã đã sực nhớ ra mình nói điều không nên nói, vội vã dừng lại. Những người con lại trong lòng cũng giật thót, vô thức nhìn Ân Triển, không khí nhất thời trở nên cứng ngắc.

Ân Triển không đùa bọn họ nữa, rũ xuống mắt: “Đường Đường?”

Đường Du từ trong lòng hắn quay đầu lại nhìn bọn họ, khụ khụ cổ họng:

“Tự giới thiệu một chút, ta tên là Nhạc Chính Hoằng, còn gọi là Đường Đường, là con lai của Bạch Trạch và ác long.”

Cậu thân thiết duỗi móng vuốt chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”

Mọi người: “…”

Điện chủ Quảng Hòa: “…”

Trong phòng im lặng một cách quỷ dị, sau đó Điện chủ Quảng Hòa bùng nổ rồi, nhưng có Ân Triển che chở gã vẫn chẳng có cách gì với tên nhóc này cả. Cuối cùng gã hung dữ trừng người nào đó, tuy rằng vẻ mặt thật hung ác, nhưng thật ra trong lòng đều mừng cho bọn họ. Có điều mừng thì mừng, gã vẫn lạnh lùng kéo tức phụ đi, ném hết công việc cho Ân Triển xử lý.

Ân Triển biết mình đã biến mất lâu lắm, nên cũng cho Vương phó tướng nghỉ ngơi. Từ nay về sau hắn chuyên tâm xử lý công việc. Hắn làm một cái ổ nhỏ đặt trên bàn rồi bỏ tức phụ vào đó, như vậy tức phụ lúc nào cũng có thể nhìn thấy hắn.

Đường Du nhàn rỗi nằm ở đó nhìn hắn, mệt thì co lại thành một quả cầu ngủ, hơi thở đều đều.

Thư phòng trở nên yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng lật sách. Không biết trôi qua bao lâu,  Ân Triển thoáng thấy tiểu Bạch Trạch đung đưa cái đuôi, hắn nhìn qua chờ một lát quả nhiên thấy cậu tỉnh dậy, hắn đưa tay ra.

Đường Du mơ mơ màng màng nhìn hắn,  đặt móng vuốt nho nhỏ mềm mại vào  trong lòng bàn tay của hắn. Ân Triển cười nắm lấy xoa xoa, cúi người hôn lên trán cậu một cái. Đường Du hoàn toàn tỉnh táo, đi qua đi lại trên bàn một lát rồi tiếp tục ở cùng hắn.

Thời gian cứ thế trôi qua hơn nửa năm, Ân Triển thấy không có gì chuyện làm, vì thế làm lại trò cũ dẫn tức phụ đi  ngao du các thế giới khác nhau. Đường Du luôn nghe lời hắn, vốn cậu còn cho rằng sẽ đi đến những thế giới mới, lại không ngờ đều là những nơi quen thuộc khiến cậu không khỏi ngạc nhiên.

Ở phía trước mặt là một gốc cây khổng lồ, không tài nào nhìn thấy đỉnh, những cành lá rộng lớn vô cùng, lá cây che khuất cả mặt trời, từng luồng ánh sáng chiếu vô cùng xinh đẹp. Trên thân cây có vô số hang động, rất nhiều quả cầu nhỏ đứng ở cửa hang không ngừng chiêm chiếp, tò mò nhìn bọn họ.

“Lần đầu tiên xuyên thành cây ta chỉ biết đó là một vách núi,  khó tìm lắm. Nơi này lại rất dễ dàng tìm thấy.”

Ân Triển cười buông tức phụ xuống:

“Muốn chơi với chúng nó một chút không?”

Đường Du đồng ý, từng bước đi qua đó. Cậu là thụy thú nên nhóm cục bông cũng không bài xích cậu, chẳng mấy chốc đã vây quanh cậu, dáng vẻ muốn thân cận nhưng lại không dám. Đường Du nhìn nhìn, duỗi móng vuốt chạm vào chúng nó.

Hai người đi dạo hết cả gốc cây, chơi mãi cho đến chạng vạng. Sau đó đến thế giới Mary Sue ở vài ngày rồi đi quốc gia quy luật.

Quy luật vẫn con ở trong này, nó có thể nhận ra linh hồn của bọn họ, cảm thấy ngạc nhiên lắm. Ân Triển cười tủm tỉm giải thích cho nó nghe, quy luật cứ suýt xoa khen thật lợi hại.Nó thân thiết kéo hắn ngồi xuống trò chuyện.

Đường Du ở bên cạnh nghe hai người kia ngắm trăng làm thơ cười đến lăn lộn.

Sau khi tạm biệt quy luật, hai người đến xem bia mộ của họ. Ở lại trong thành phố chơi hai ngày rồi di chuyển đến đế quốc thú nhân. Mãi đến khi đi thăm tất cả các thế giới mà họ đã xuyên qua  mới trở về Minh giới. Sau đó nghe nói Ân gia Lục gia đến lúc chiếu kính Bồ Đề, liền trở về đại trạch của Ân gia.

Lúc trước Ân tiểu lục ra ngoài làm việc bây giờ đúng lúc quay về.

Gã từ trước tới nay đều ngang ngạnh ương bướng, người duy nhất sùng bái chính là Ngũ ca. Bởi vì Ngũ ca là người đầu tiên dám phá vỡ lời nguyền của gia tộc, dám yêu dám hận, vì tình yêu chân chính chống lại người mệnh định.  Quan trọng nhất là lấy sức của một người kiên định phản kháng kính Bồ Đề hơn hai trăm năm, để gã hưởng thụ cuộc sống độc thân hai trăm năm năm, không chỉ đơn giản là khí phách!

Nhưng bây giờ về nhà, gã lại nghe nói Ngũ ca cũng thất bại bởi kính Bồ Đề. Gã thở hồng hộc đi tìm hắn, đau lòng nói:

“Ngũ ca, trước kia ta cảm thấy ngươi là anh hùng. Nhưng giờ ta thất vọng rồi, hóa ra ngươi đều y chang bọn họ, một đám nam nhân làm nô lệ cho kính!”

Ân Triển hỏi: “Bọn họ không nói cho ngươi biết?”

Ân tiểu lục: “Nói cho ta biết cái gì?”

Ân Triển giơ ra tức phụ trong lòng: “Đây là tiểu Hoằng.”

Đường Du phối hợp duỗi móng vuốt: “Đã lâu không gặp.”

“…” Ân tiểu lục nói: “Nói chơi hả!”

Ân Triển nói: “Ngươi cảm thấy ta có thể lấy chuyện đó đùa à?”

Ân tiểu lục: “…”

Ba người nhìn nhau trong chốc lát, sau đó Ân tiểu lúc đùng đùng xoay người bước đi:

“Ta quá thất vọng với mấy người rồi! Một lũ nam nhân làm nô lệ cho kính! Ta sẽ không phạm sai lầm đó! Ta muốn trở thành người đầu tiên phá vỡ lời nguyền, các ngươi chờ xem đi! Chờ xem!”

Ân Triển: “…”

Đường Du: “…”

Mặc cho Ân tiểu lục hết sức kháng cự, nhưng ngày đó vẫn bị trói vào Minh phủ. Là thành viên trong nhà, Ân Triển cùng Đường Du cũng đi theo. Chỉ thấy kính Bồ Đề bắt đầu sáng lên, chẳng mấy chốc hiện lên hình ảnh: đó là một bộ xương khô, hơn nữa rõ ràng có thể thấy đó không phải là người.

Mọi người: “…”

Ân tiểu lục cười lạnh: “Kêu ta với bộ xương khô yêu đương? Nằm mơ đi!”

Gã nói xong bỏ chạy, sau đó bị gương hút vèo một cái đi vào.

Mọi người: “…”

Ân Triển: “…”

Đường Du: “…”

Mọi người giật mình thấy lại tình cảnh năm đó mình cũng ngang tàng như thế, cảm khái vài câu rồi lẩm nhẩm ca khúc đi ra ngoài. Đường Du nhìn ca cậu:

“Lúc đó ca cũng vậy hả?”

Ân Triển cười gật đầu: “Nếu ta biết đó là ngươi, chắc chắn giành đi vào.”

Đường Du cọ cọ hắn, được hắn ôm trở về điện Lạc Hồn. Cậu thấy hắn còn phải xử lý công việc chồng chất, bèn ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh. Cậu chờ mãi đến khi màn đêm buông xuống, trong lòng đột nhiên dâng lên một luồng cảm giác. Cậu nhảy xuống bàn chạy đi chơi, đến một chỗ không có ai thử thúc dục linh lực trong cơ thể, cuối cùng đã có thể biến thành người.

Phản ứng đầu tiên của cậu là định đi tìm ca mình, nhưng ngẫm nghĩ một lát chỉ để lại tờ giấy cho hắn rồi rời khỏi điện Lạc Hồn. Vì thế chờ Ân Triển chạy khắp nơi tìm tức phụ mới thấy được tờ giấy đặt trên bàn trong phòng ngủ.

Hắn khẽ nhướng mày, đi đến Cửu Xuyên.

Bây giờ là lúc chiều tà, bốn phương tám hướng đều là tiếng hót của chim Hòa Hòa. Trước mắt là biển hoa Lạc Hồn mênh mông vô bờ bến, trên gốc cây ở giữa biển hoa có một người mặc hồng y đang ngồi đó. Cậu đang nhắm mắt lắng nghe tiếng chim hót, gương mặt thoải mái thích thú. Tất cả đều giống y đúc trăm năm trước kia, như là người này chưa bao giờ rời đi.

Vành mắt của hắn lập tức nóng lên.

Cơn gió thoảng qua, hoa Lạc Hồn hoa nhẹ nhàng lay động. Cố nhân như trước, năm tháng tĩnh lặng, hạnh phúc trong tầm tay, hắn không khỏi bước về phía trước.

Đường Du nghe được tiếng động mở to mắt.

Ân Triển đứng lại, mỉm cười vươn tay về phía cậu. Đường Du nhảy xuống cây nhào vào trong lòng hắn.

( toàn văn hoàn)