Ca, tối nay em muốn ăn một bữa thật ngonÁnh sáng trong rừng Duy Độ lờ mờ, không giống những khu rừng bình thường mang đến cho người ta cảm giác thoải mái và tươi mát, mà mang theo áp lực, phóng tầm mắt nhìn, chỉ thấy phía trước một màu sắc u ám, dường như còn có sương mù lượn lờ.
Đường Du phát hiện bên đường có bảng chỉ dẫn, dừng lại nhìn xem,loáng thoáng đọc được vài chữ, đại khái là nói nơi đây rất nguy hiểm, gần như bảy mươi phần trăm ma vật ở đây đều thích ăn thịt người, hơn nữa luôn có ý đồ phá hỏng kết giới vọt vào tân thủ thôn để đại khai sát giới, nay khẩn thiết mong các vị anh hùng khắp nơi hợp lực truy bắt, bảo vệ gia đình …
Cậu hỏi:
“Đây chính là thuyết minh?”
“Có lẽ vậy.”
Ân Triển nói, tiếp tục dẫn theo bọn họ đi vào bên trong, sau đó bỏ qua con đường nhỏ, tiến vào rừng.
Năm đó hắn chinh chiến khắp nơi ở Minh Giới, địa phương nguy hiểm hoàn cảnh khó khăn hơn gấp bội đều đã đi qua, bởi vậy rất bình tĩnh, nhớ lại các tập tính thói quen của ma vật cấp thấp được ghi trên atlats, vừa lưu ý động tĩnh, vừa quan sát xung quanh, phát hiện thực vật ở nơi này và ở Địa Ma của đạo Minh giới giống nhau, thậm chí có vài loại hắn còn nhận biết, trầm tư suy nghĩ một hồi, nhanh chóng hiểu ra vấn đề.
Nếu là thế giới chân thật, động vật trong đó lại kèmtheo một chữ “Ma”, nghĩ đến nếu thói quen tập tính không khác nhau bao nhiêu, môi trường sống đương nhiên cũng giống nhau. Hắn càng thêm bình tĩnh, không tốn bao nhiêu thời gian đã tìm được một con ma vật cấp thấp, công kích nó sẽ đạt được 10 điểm.
Hắn thấy Lăng Mâu muốn ra tay, nói rằng:
“Bắt sống, cẩn thận đừng để bị cắn.”
Lăng Mâu gật đầu, nhanh chóng cùng Đường Du bắt giữ nó, xách lên theo Ân Triển đi vào sâu trong rừng, mãi đến khi sắp đến phạm vi bên trong mới dừng lại, cậu ta nhìn khu rừng phía trước tràn ngập âm u khủng bố, chần chờ hỏi:
“Không có nguy hiểm chứ?”
“Chắc là không, bên ngoài có vài khu đất luôn có người rất nhiều, mọi người thường xuyên tiến vào săn lùng, ma vật đều không dám ló đầu,ví dụ như ở đây “
Ân Triển nói:
“Cho dù có con nào thoát ra, thực lực phỏng chừng cũng bình thường thôi, những con lợi hại phần lớn đều ở bên trong.”
Nói xong hắn lấy dao găm ra, cắt nhẹ vài đường trên người của con ma vật cấp thấp, sau đó dùng dây thừng trói chặt chân nó, tìm một gốc cây vị trí thuận lợi trói nó lên đó, rồi mang theo hai người bọn họ trèo lên một gốc cây khác cách đó tầm bốn mét, nói rằng:
“Những con ma vật có điểm cao đa số đều là động vật ăn thịt, chúng ta ở đây chờ.”
Đường Du hỏi:
“Lỡ không theo kịp nó?”
Ân Triển nói:
“Không có chuyện theo không kịp.”
Đường Du đương nhiên tin tưởng hắn,ừ một tiếng, yên lặng xuyên qua khe hỡ của tán lá quan sát tình huống phía dưới.
Dây thừng làm từ chất liệu đặc biệt, ma vật không thể cắn đứt, chỉ có thể giãy dụa không ngừng, tiếng kêu cùng mùi máu tươi bắt đầu lan rộng, không đến một giờ, trong rừng rậm đã xuất hiện một con ma vật, đang từng chút từng chút tiếp cận nó.
Ân Triển lấy ra cây cung loại nhỏ mới mua, kéo dây ngắm trúng mục tiêu ở dưới, đợi đến khi nó cắn chết con ma vật vừa nãy rồi bắt đầu cuối xuống ăn, mới đột nhiên buông lỏng tay, bên tai tức thì vang lên tiếng hét thê thảm, mũi tên bắn trúng chân sau của ma vật, cắm vào hơn một nữa. Ân Triển ngay lập tức từ trên cây nhảy xuống nhanh chóng bắt giữ nó, dễ dàng khống chế trói lại.
Hắn quay lại trên cây, đưa cung tên cho Đường Du:
“Lần sau đến phiên ngươi, sau đó đến phiên Lăng Mâu.”
Đường Du chớp mắt:
“Nếu như nó vọt mất thì sao?”
Ân Triển không quan tâm:
“Chạy mất rồi thì chờ con khác.”
Đường Du ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, Ân Triển liền lười biếng dựa vào thân cây, khoanh chân ngồi lật cuốn atlat xem, thật sự không thèm quan tâm. Đường Du liếc mắt nhìn hắn, rồi quay đầu lại nghiêm túc quan sát phía dưới.
Bởi do con ma vật lúc trước chết đi, mùi máu tươi xung quanh càng lúc càng nồng nặc, bọn họ không phải chờ lâu lắm đã thấy có thêm một con ma vật đến đây, con này cùng giống loài với con đang bị trói.
Ma vật điểm thấp vốn dĩ không có trí thông minh, nó lượn mấy vòng quang đồng loại bị trói, thử cắn sợi dây thừng, phát hiện không có ích, cũng mặc kệ bạn nó bỏ chạy đi kiếm ăn. Đường Du đã kéo sẵn cung tên, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm nó không chớp, thấy thế lập tức buông tay, bên tay vang lên tiếng vù, ma vật cũng bị bắn trúng chân sau.
Đường Du lao xuống dước, bắt chước bộ dạng của ca cậu trói nó lên, toàn bộ quá trình gọn gàng lưu loát, ngay cả Ân Triển cũng nhịn không được nhìn thoáng qua, hỏi: “Nó cũng luyện qua bắn cung hả?”
Lăng Mâu nói: “Tôi chỉ biết trước đây cậu ấy thích chơi game, chắc là bên trong có mấy trò bắn này?”
Ân Triển gật đầu, thấy Đường Du trở về, lại tiếp tục xem atlat. Đường Du đưa cung tiễn cho Lăng Mâu, làm ổ bên cạnh Ân Triển yên lặng nhìn hắn. Ân Triển chỉ lo lật xem không để ý cậu, cũng không ngẩng đầu lên. Đường Du cũng không thèm động, tiếp tục nhìn hắn chằm chằm. Ân Triển rốt cục bật cười ra tiếng:
“Ngươi muốn ăn kẹo hay muốn gì nào?”
Đường Du vô thức hỏi:
“Có kẹo không?”
Ân Triển nghĩ kẹo thì quả thật là không có rồi, vươn tay xoa xoa đầu cậu, coi như là khen ngợi đi. Đường Du vui vẻ lắm, hỏi ý kiến hôm nay có thể chờ hay không đến Tử Thạch, Ân Triển nói:
“Tùy vận may thôi.”
Tiếng nói vừa dứt, cung tiễn của Lăng Mâu đồng thời rời tay, thời gian chờ lần này ngắn hơn lúc nãy nhiều, gần như khó mà tin được, hai người không khỏi quay sang nhìn, phát hiện là hai con ma điểu, cung tiễn không bắn trúng nó, chúng nó giãy giụa một chút rồi lướt qua Lăng Mâu bay đi:
“…”
Lăng Mâu leo xuống lượm lại mũi tên, rồi chậm rãi bò lên cây, im lặng nhìn chằm chằm phía dưới.
Ma vật dần dần không giãy dụa nữa, cuộn mình liếm miệng vết thương, rừng cây dần trở nên yên tĩnh. Ba người trên cây đều không nhúc nhích, kiên nhẫn chờ đợi, trong lúc đí có một đội ngũ người đi ngang qua, mặc đồng phục màu đỏ trắng, chính là gia tộc Ngũ Sắc Phong thực lực xếp thứ hai trong thành phố phía bắc, bọn họ thấy ma vật bị trói, lúc đầu hơi kinh ngạc, sau đó phát hiện bọn người Ân Triển, lịch sự gật đầu xem như chào hỏi với bọn họ, rồi xoay người đi nơi khác.
Đường Du nói:
“Nhìn đi, tốt hơn bọn người Lam Sắc Vỹ Ngư nhiều.”
Ân Triển cười cười, không có trả lời.
Ba người lại đợi thêm nửa tiếng, phát hiện có mấy con ma vật nhỏ chạy đến bên cạnh xác ma vật, cúi đầu ngửi ngửi một hồi, rồi chia nhau ăn. Chúng nó chỉ lớn bằng bàn tay, trông rất giống con chuột, móng vuốt màu xanh, là loài Lục Trảo Thử được nhiều người treo giải thưởng 100 điểm.
Đường Du lập tức lấy lại tinh thần, vội vàng bảo Lăng Mâu đưa mình cung tiễn, kéo cung ngắm chuẩn, không chút do dự bắn mũi tên ra. Lăng Mâu đang cảm thấy cậu quá nóng vội, nhưng khi thấy một mũi tên đồng thời xuyên qua hai con chuột, thế là ngậm miệng.
“Ồ.”
Ân Triển kinh ngạc nhướng mày, ồ lên khen ngợi.
Đường Du không cử động, vẫn nhìn chằm chằm phía dưới.
Lục Trảo Thử kích thước nhỏ, bây giờ bị một mũi tên xuyên qua, đột nhiên không thể động đậy, những con khác thấy thế hoảng sợ, lao nhao chạy tán loạn khắp nơi, gần một tiếng trôi qua mới ló đầu ra, trong đó có một con dũng cảm trở lại, gặm cắn ăn mấy miếng, phát hiện không xảy ra việc gì, bèn tiếp tục gặm.
Đường Du chậm rãi giương cung, đang muốn bắn tiếp một con, bỗng nhiên trong tầm mắt nhìn thấy một hình bóng thoáng qua, lập tức chuyển đầu mũi tên, nhắm vào ma vật ẩn trong bụi cỏ, để lộ ra hơn nửa người. Con vật đó toàn thân màu tím, cao bằng một người, giống như một con gấu, trên người bao trùm vảy cứng như đá,đó là con tử thạch 300 điểm.
Ân Triển cùng Lăng Mâu cũng phát hiện nó, nín thở, im lặng trông theo.
Tử thạch hoàn toàn không chú ý đếnngười ở trên cây, nhìn hai con chuột móng xanh thoi thóp nằm trên mặt đất, lại nhìn con đang cặm cụi gặm ăn, cẩn thận từng bước đến gần, ngay sau đó đột ngột nhảy vồ về phía trước, duỗi móng vuốt giữ chặt con mồi.
Ân Triển thấp giọng nói:
“Bắn!”
Khi hắn vừa lên tiếng Đường Du cũng đã buông tay bắn, mũi tên sắc bén lướt gió nhanh chóng bay ra, bất ngờ đâm xuyên qua giữa lông mày của nó, cùng lúc đó, cách đó không xa cũng có một mũi tênphóng tới, trúng giữa cổ nó, nhưng bị lớp vày dày cản lại, nên văng xuống đất.
Ân Triển vừa mới nhảy xuống cây, thấy thế liền quay lại xem, thấy người đến là bọn Lam Sắc Vỹ Ngư, còn người bắn là phó đoàn Lang thanh.
Lang Thanh không ngờ bọn họ dám đến nơi gần với ma vật như thế, hơi kinh ngạc:
“Anh Cố?”
Ân Triển không muốn nói nhiều, bởi vì một mũi tên của Đường Du bắn trúng, khiến tử thạch bị thương, nó nổi giận đùng đùng, duỗi móng vuốt kéo mũi tên vứt đi, mang theo cái đầu máu chảy đầm đìa tấn công người ngay bên cạnh. Ân Triển nhanh nhẹn né tránh công kích của nó, lấy dao găm ra, tìm cơ hội sẵn sàng cho nó một đòn trí mạng.
Đường Du cùng Lăng Mâu cũng vội vàng chạy xuống muốn giúp đỡ, lúc này Lang Thanh cũng dẫn người đến chỉ huy người của gã từ từ đến gần vây lấy Tử Thạch, nói:
“Anh Cố, tốc độ của Tử Thạch rất nhanh, mình anh mang theo hai đứa bé này không đối phó được đâu, hay là xuống đây đi?”
Ân Triển đá một cước trúng bụng Tử Thạch, cười tủm tỉm hỏi:
“Nơi này có thể đoạt quái không?”
“Không có đoạt quái, nhưng khi nó chưa chết, ai cũng có thể đánh, quy luật sẽ căn cứ theo sự hợp tác đoàn đội cùng cá nhân mà phân chia điểm, anh Cố không biết việc này cũng dám tùy tiện đi vào?”
Lang Thanh không đồng ý nhìn hắn, chu đáo nói:
“Nhưng dù sao anh Cố cũng là bạn của tiểu Tuyết nhà chúng tôi, chút nữa tôi sẽ dặn người trói chặt con Tử Thạch lại để anh đá mấy cái, kiếm thêm vài điểm, anh xuống đây trước đi, đừng cậy mạnh, mắc công làm Tử Thạch chạy mất.”
“Vậy thì ngại quá…”
Ân Triển vừa dứt lời, trong chớp mắt vọt đến trước mặt gã, chóp mũi hai người thiếu chút nữa chạm vào nhau.
Lang Thanh hoảng hốt, đang muốn lui về phía sau, lại nhìn thấy Ân Triển vội vàng trốn sang bên cạnh, gần như ngay cùng lúc đó, Tử Thạch đuổi theo Ân Triển mà đến, giơ móng trước lên đập xuống, con ngươi của gã chợt co rụt lại.
“Rầm!”
Bởi vì Ân Triển tránh ra, thế nên móng vuốt đó tát mạnh lên mặt Lang Thanh, còn hất gã té nhào xuống đất, khóe miệng mũi lỗ tai đều chảy máu.
Bọn người Lam Sắc Vỹ Ngư:
“=口=”
“Phó đoàn!”
Mọi người chung quanh bừng tỉnh, cấp tốc chạy qua nâng gã dậy.Tuy rằng Tử Thạch hình dáng đáng sợ, nhưng sức lực cũng không mạnh, có điều đối với con người mà nói, như thế này cũng đủ gây thương tổn, mặt mũi Lang Thanh chẳng mấy chốc đã sưng vù lên.
Lang Thanh cả người đều mơ màng, lỗ tai không ngừng kêu ong ong, một lúc sau mới nghe được thấy âm thanh, đứng lênlàm bộ như không có việc gì, âm trầm lạnh lẽo nhìn Ân Triển.
Bọn người Lam Sắc Vỹ Ngư cũng nhìn chằm chằm, chờ đợi phó đoàn ra lệnh.
Lăng Mâu một lòng muốn đánh quái, đã sớm tham gia vào cuộc chiến. Đường Du cũng đang chiến đấu, nhưng lúc này lại xuống dưới, chạy đến vịn lấy gốc cây bên cạnh, cả người như mềm oặt ra:
“Ha ha ha ha ha ha, bùn cười chết em rồi, ha ha ha ha!”
Mọi người: “…”
Đường Du ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất:
“Ca, tối hôm nay em muốn ăm một bữa thật ngon, coi như chúc mừng.”
Ân Triển khẽ cười một tiếng:
“Nghe lời ngươi.”
“…”
Lang Thanh cả giận nói:
“Lên cho tao, nhất định phải bắt được tử thạch!”
Hôm nay gã nhất định phải làm thịt Tử Thạch trước mặt người nào đó, khiến cho bọn họ phí công vô ích, để cho bọn hắn biết thế nào mới gọi đại gia tộc!
Bọn người Lam Sắc Vỹ Ngư vâng lệnh, đồng loạt tiến lên, lại thấy Ân Triển tung người nhảy lên một cách hoàn mỹ, nhanh chóng áp sát tử thạch, dao găm trong tay dùng sức đâm vào vị trí vừa nãy bị Đường Du bắn trúng, toàn bộ dao găm biến mất.
Tử thạch không kịp kêu rên, rầm một tiếng ngã khụy trên mặt đất, bọn người Ân Triển trên người bắt đầu đồng thời sáng lên. Mọi người đều ngốc ra, thấy Ân Triển rút chủy thủ ra, vẫy vẫy máu trên mặt, cười tủm tỉm đi đến.
Mọi người như ở trong mộng tỉnh lại, một người trong đó lẩm bẩm:
“Chưa đến năm phút …”
Những người khác không khỏi hít ngược vào một hơi, bởi vì lúc trước nghe nói qua việc của tiêu Tuyết, lại bởi vì thấy ba người bọn họ dùng cái tên gia tộc ấu trĩ “thỏ Mao Mao “, nên đã mang lòng kỳ thị, ở giữa lại bị phó đoàn làm phân tâm, nên cũng không nhìn kỹ, cho đến bây giờ mới nhận ra một sự thật đáng sợ —— nam nhân này chỉ dùng chưa đến năm phút đồng hồ đã giải quyết gọn tử thạch vốn cần phải nhiều người vây đánh!
“Ôi chao, may mắn ghê “
Ân Triển cười đi tới, quan tâm hỏi:
“Người anh em không sao chớ, vừa rồi ta nghe ngươi muốn hỗ trợ, tamừng quá nên chạy đến chỗ của ngươi, ai biết… Lại nói, ta còn tưởng rằng các ngươi người nào lợi hại thì được chọn làm phó đoàn, thế nhưng xem ra không phải nhỉ?”
Lang Thanh:
“…”
Tao làm thịt mày!
Ân Triển đánh giá liếc mắt một cái, săn sóc nói:
“Sưng nặng ghê đó, có thuốc chưa? Ta có sẵn thuốc nè.”
“… Không cần, vết thương nhỏ thôi. “
Lang Thanh cố gắng khiến cho giọng nói của gã bình thường,
“Chúng ta muốn đi vào bên trong săn bắn ma vật, nếu mọi người đã không sao, vậy chúng tôi không dừng lại nữa, tạm biệt.”
Gã nói xong đang muốn dẫn người đi vào bên trong, bỗng nhìn thoáng qua gì đó, không khỏi dừng lại. Ân Triển cũng ngạc nhiên nhìn theo, chỉ thấy cách đó không xa có vào người chạy tới, chính là đám người Ngũ Sắc Phong gia tộc mới vừa rồi đi vào không lâu.
Nhóm người kia cũng nhìn thấy bọn họ, sắc mặt tái nhợt kêu to:
“Mau chạy đi, là vương miện xà!”
Tiếng nói vừa dứt, một con rắn khổng lồ dài 20 đến 30 mét lao ra từ bụi cỏ, đột ngột xuất hiện trong tầm mắtcủa mọi người, lao đến rất nhanh!
_Hết chương 28_