Ngày hôm sau, nơi Vương triều đang bàn tán xôn xao việc Bá Tước bị giết.

Phía dưới là giới quý tộc cùng các quan, phía trên là một vị vua già mái tóc bạc, đôi mắt ủ rũ, đội chiếc Vương Miện bằng vàng có đính những viên kim cương pha lê đắt giá, người này khuôn mặt ủ rũ càng khiến sự già nua của mình nhiều hơn.

"Các ngươi có manh mối gì không?"

Vị Vua giọng yếu ớt nhìn quần thần của mình nói.

Nhưng đáp lại lời hỏi của vị vua già chỉ là sự im lặng không ai nói gì cả tiếng ho cũng không có.

"Vậy à, các ngươi cũng không có manh mối... Hạ Na con nghĩ sao?"

Vị Vua già quay sang cô công chúa hỏi, Hạ Na nét mặt không tốt lắm nhưng cô nhanh chống dấu nó đi.

"Tạm thời chưa có manh mối, giờ chỉ đợi Lý Khanh tỉnh lại..."

Khuôn mặt cô trở nên buồn bã lo lắng, nhưng thật cô đang cực kì tức giận. Thật chất không phải không có manh mối mà là tất cả bị cô làm cho không ai mở miệng được nửa, mục tiêu của cô là lôi kéo Vương Minh cô phải có được sức mạnh của hắn bằng mỗi giá vì vậy cho dù lý khanh tỉnh lại đã chắc gì biết được toàn bộ sự việc.

"Tên Bá Tước trước sau gì cũng phải chết... Nhưng trước khi chết hắn lại chọc vào Vương Minh làm bao công sức ta đổ sông... Tch!"

Hạ Na đang cố điều tra thông tin về Vương Minh tất nhiên bắt đầu từ gia đình nhưng rồi mọi thứ như đi vào ngõ cụt, không có bất cứ thứ gì trối buộc hắn và cũng không biết mục đích của hắn là gì. Từ một tên phế phẩm bị gia đình Công tước vứt bỏ hắn chắc chắn đang giữ bí mật gì đó, rột cuộc thì Vương Minh vẫn là ẩn số.

Sau khi biết Vương Minh không hề có chút tình cảm nào với gia đình cô bắt đầu cho người theo dõi cái cô cần là sở thích... Nếu nắm được điểm yếu của một con người cô sẽ dễ dàng điều khiển họ như những con rối. Tiền tài, danh vọng, phụ nữ... Nhưng cô lại không tìm ra bất cứ thứ gì từ hắn.

Khi kế hoạch lôi kéo còn dở dang thì cô biết tin Bá Tước bị Vương Minh giết, lòng cô lại dâng lên sự lo lắng quý tộc là bọn ích kỉ và tham lam nếu như Vương Minh không có ấn tượng tốt về giới quý tộc thì coi như công sức cô bỏ ra như cát bụi bên đường.

Đúng lúc đang suy tư thì cô chợt bừng tỉnh bởi giọng nói quen thuộc, bởi người mà cô trao gửi tất cả hy vọng, người mà cô kính trọng, người mà cô có thể làm tất cả....

"Đức vua yên tâm nó chắc chắn là do bọn quỷ dữ vở trò, Thần đã được chỉ thị của Nữ Thần Ánh Sáng giúp ngài dẹp tan lũ quỷ. Xin hiến dâng tất cả tài năng cùng sức mạnh bảo vệ ngài khỏi tay bọn ma quỷ!"

Kẻ vừa tới hùng hồn tiên bố, tay để lên ngực trái khụy gối ra vẻ tôn kính. Như một sự đồng nhất tất cả giới quý tộc cùng các quan trong cung điện tất cả đều quỳ xuống nói.

"Xin Dâng tất cả tài năng cùng sức mạnh để bảo vệ ngài."

Kẻ vừa nói không ai khác chính là Giáo Hoàng người đứng đầu Giáo Hội Thánh Quang, kẻ gây nên bao sóng gió. Người này nhìn ngoài tuổi tầm 20, tóc vàng nhạt ngắn đôi mắt cùng màu, kẻ này có đôi mắt gian xảo, khuôn mặt hiện lên vẻ mu mô nhưng cũng đầy anh tuấn tiêu soái, thân mặc một bộ áo màu trắng kiểu tu sĩ, tai có e đeo đôi bông tai như giọt nước màu xanh dương đậm, thân hiền kẻ này khá gầy nhưng lượng Mana rò rỉ ra là tương đối lớn. Ngoài ra tên này được giới quý tộc tôn kính ủng hộ hơn cả vua, hắn chính là ngồi nổ chiến tranh giữa người và quỷ tộc.

.....

Vương Minh sáng hôm sau trở lại chỗ của thợ rèn Kirin.

Đưa tay nhẹn đẩy cánh cửa vào phía trong hắn thấy người thợ rèn già vẫn đang chăm chú vào công việc rèn của mình dù quán chả ai đến mua, Vương Minh thầm đánh giá ông là một người cực kì yêu nghề rèn. Vương Minh cũng không quên coi cô bé long nhân bên cạnh đang thổi lửa phù phù, hôm này cô nhóc này mặc một bộ vấy màu xanh lực nhạt có ống tay váo rộng và dài hơn tay của cô, cổ áo có màu trắng.

Thấy Vương Minh mở cửa bước vào cô nhanh chống lên tiếng giọng nói dễ thương và tràng đầy sức sống.

"A! Tên quái dị, ngươi còn sống~"

Vương Minh sau lớp mặt nạ cười cười, anh nhanh chuyển ánh mắt sang Kirin ánh mắt ông ta lúc này cứ như không tinh vào mắt mình vậy. Bá Tước vốn lắm tài nhiều của lại được bảo vệ bởi Đại Hiệp sĩ Lý Khanh, nói đến việc ám sát kẻ này phải là kẻ cực mạnh mới có thể.

Vương Minh vừa mở cửa thì phía ngoài một thanh niên tuổi 19~20 chạy thẳng vào trực tiếp bỏ qua Vương Minh mà tiếng đến chỗ kirin, khuôn mặt mừng rỡ.

"Kirin ông hay tin gì chưa! Bá Tước đêm qua bị người ta giết rồi cả lâu đài bốc cháy luôn."

Kirin như chết đứng ông nhanh chóng quay sang nhìn Vương Minh, giờ thì cậu ta đang ngồi trên ghế dựa lưng vào tường nhà bộ dáng như đang ngủ.

"Tên nhóc này quả nhiên là kẻ không bình thường..."

Ngay lần gặp đầu ông đã có cảm giác sợ hãi cậu, nhưng ông không dám tin là kẻ này lại có thể giết được Bá Tước rốt cuộc thì ông đã xem thường cậu nhóc này rồi...

.....

Ngày hôm sau,

"Kiếm của ngươi đây! Cầm lấy rồi biến nhanh!"

Kirin giọng hầm hừ nói.

Vương Minh cầm thanh kiếm quan sát, khẽ gật đầu vừa lòng giờ thì Lam Nguyệt trở lại như chưa từng được dùng qua.

[Lam Nguyệt Kiếm.]

Loại: S+

Độ bền: 2000/2000

Attack +3100

Thông tin: Sát thương tăng theo cấp chủ nhân.

.....

Vương Minh sau lớp mặt nạ cười cười nhìn Kirin,

"Ông quả là thợ rèn Huyền Thoại a, mà ta hết tiền rồi tính sau giờ ta... Ha là ta giúp ông rèn thế nào?"

Kirin nghe được lời Vương Minh đùng đùng đỏ mặt gân xanh nổi đầy tay.

"Cút!! Ta không tính tiền, một đồng ta không lấy! Ngươi biến nhanh."

Vừa nói ông vừa đẩy Vương Minh ra khỏi tiệm, trong dáng vẻ buồn cười vô cùng.

"Gì chứ! Bé Yuna dễ thương thế này sau ta đi được."

Vương Minh chợt biến mất, hắn xuất hiện trước mặt Yuna bế cô vào lòng mặc cô ra sức vùng vẩy cắn xé.

"Buôn ta ra! Buôn ra~"

"Ta cắn chết ngươi~"

Kirin mắt giật giật nhìn Vương Minh lắc đầu, ông hết cách với tên mặt dày này rồi.

"Ngươi muốn học rèn, cũng không dễ đâu..."

Vương Minh kéo chiếc mặt nạ để lộ khuôn mặt, lần đầu Yuna và Kirin nhìn thấy khuôn mặt hắn Yuna có chút ngơ ngẩn.

"Ta ấy hả? rất giỏi đốt lửa a, ngươi không dạy thì ta tự làm."

Vương Minh đưa ta một ngọn lửa phừng cháy tới nóc.

"Ngươi đừng có mà đốt nhà ta!!"

"Ay da~ cháy cháy rùi~"

Yuna và Kirin xanh mặt thay nhau chạy dập lửa còn Vương Minh đứng bên cười, cái này là cố ý hay vô tình đây.