Sáng sớm hôm sau, hiếm khi Trương Gia Bảo dậy sớm, cậu nằm trên ngực Dương Kiệt nhớ đến hắn hôm qua làm cậu trở tay không kịp.

Ý đồ xấu xa nổi lên, bé mèo nhỏ đuôi vẫy qua vẫy lại, híp mắt nhìn con người đang ngủ, trong lòng lên kế hoạch thực hiện ý đồ của mình.

Nhưng mèo nhỏ không biết hắn đã thực từ lúc cậu tỉnh dậy, chẳng qua chỉ nằm xem cậu đang tính làm gì thôi.

Cậu đứng thẳng dậy, khẽ meo lên rồi giơ hai chân trước lên mặt hắn ra sức mà đạp.

Chà đạp một lúc, khi đã thỏa mãn được ý muốn trả thù.

Cậu tính chuồn đi thì đã có người nhanh hơn cậu một bước.

Hắn giữ chặt cậu hai chân đã tác oai tác quái trên mặt mình lại.

Mở mắt ra giả bộ tức giận nhìn cậu.

Mèo nhỏ biết đã bị bắt quả tang khóc không ra nước mắt.

Giả bộ không biết chuyện gì kêu lên: " Meo meo - Anh ơi, vừa nãy có một con muỗi ở trên mặt anh.

Nên em đập nó thôi, chứ không có ý gì khác hết ".

Nói rồi nhìn hắn với cặp mắt mèo long lanh ánh nước.

Dương Kiệt vốn chỉ tính giả bộ tức giận một chút, nhưng khi nhìn thấy cậu như dị nhanh chóng đã bị đánh bay, chỉ còn ý nghĩ muốn cưng chiều cậu thôi.

Thở dài cưới nhẹ một cái, ôm bé mèo đang làm bộ dáng đáng thương hôn lên trán cậu một cái.

Cười cười nói: " Bảo Bảo.

Chào buổi sáng".

Mèo nhỏ đỏ mặt, ngại ngùng chào lại: " Meo - Chào buổi sáng ạ".

Như mọi ngày, sau khi vệ sinh cá nhân xong.

Cả hai cùng nhau đi đến nhà ăn.

Vì cậu là bé mèo duy nhất ở căn cứ nên đa số mọi người điều yêu thích.

Thấy cậu sẽ chủ động chào một câu, cậu sẽ meo meo trả lời lại.

Khi đến nhà ăn, cậu kiệt quệ vì đói.

Nhìn món heo biến dị nướng, mà nước dãi không tự chủ chảy dài.

Nhanh nhẹn chỉ huy người nào đó đến lấy bát chuyên dụng đựng đầy thịt heo cho mình và đồ ăn cho hắn.

Bé mèo lắc lư đầu qua lại, trong tâm trí đã bật lên bài hát vui sướng.

Lâu lâu còn meo meo thêm vài tiếng, Dương Kiệt dịch ra thì là cậu đang thốt lên một dòng thịt nướng ngon nhất, thịt nướng muôn năm.

Ăn no nê một bát thịt nướng, bé mèo nào đó nằm phè phỡn đợi con người kế bên ăn phần của mình.

Do chán quá nên cậu nhắm mắt lại tính thanh tĩnh đầu óc một chút.

Thì một ngón tay trời đánh, cứ một chút lại chọt chỗ này, một chút lại chọt chỗ kia.

Trương Gia Bảo xù lông, giả bộ bình tĩnh đợi trận đánh tiếp theo để bắt được hung thủ.

Rất nhanh ngón tay lại duỗi ra lần nữa, chọt thẳng vào cái miệng đang ngậm chặt kia.

Cậu nhanh chóng chế trụ nó, tiến hành công cuộc trả thù tàn bạo.

Sau khi cắn chỗ này một chút, đá chỗ kia một chút.

Cậu mới buông tha cho ngón tay tội đồ kia, lúc kết thúc còn không quên tán thêm một cái cho hả dạ.

Đợi được một lúc, thì Dương Kiệt ( chủ nhân của ngón tay tội đồ) cũng đã ăn xong phần của mình.

Hắn rửa sạch sẽ khai và chén đựng đồ ăn của cậu.

Rồi ôm cậu trở về phòng chuẩn bị đồ đạc đi ra ngoài .

Xe lăng lăng trên đường, cáng qua nhưng xác sống nằm lê liết dưới đường.

Hôm nay mục tiêu của cả đội là vừa thu thập tinh thạch vừa đi đến biển.

Chiến đi biển lần này là tìm kiếm nguồn thức ăn mới là cá biến dị.

Động vật tuy biến dị nhưng vẫn thịt vẫn là như bình thường.

Nên họ muốn thử xem cá biến dị có ăn được hay không.

Nhắc tới cá, mèo nhỏ biểu hiện bản thân rất muốn ăn.

Cả đội cùng nhau tiến đến vùng biển trên bản đồ.

Đi suốt một ngày một đêm cuối cùng cũng đã đến nơi.

Mọi người dừng chân trên bãi biển rồi dựng liều lên vì lúc đến đây cũng đã gần chiều có thể sẽ ở lại đây một đêm.

Trương Gia Bảo hít một hơi thật dài cảm nhận không khí ở biển lần đầu tiên của cuộc đời.

Cảnh vật xung quanh bình yên đến lạ chỉ nghe thấy tiếng sóng vỗ vào bờ.

Còn Dương Kiệt sau khi làm mọi việc đâu vào đấy, hắn ngồi trước cửa liều nhìn ra ngoài vùng biển rộng lớn.

Từ lúc đến đây hắn đã ngầm cảm nhận được một sinh vật mạnh mẽ đang ẩn nấp và chờ đợi thời cơ tấn công.

Hoạt động gân cốt, thầm nghĩ xem ra đêm nay sẽ là một đêm không ngủ.

Hắn đi đến liều của Nguyễn Thanh Công nhắc anh dựng một bức tường bao quanh cả đội.

Rồi trở về, chờ đợi kẻ địch hành động.

Giữa đêm, ánh trăng chiếu sáng cả một vùng trên biền.

Những cái súc tu từ bò lên bãi biển cùng những con cua to bằng con người.

Bọn chúng về phía bức tường đất ra sức đập phá, tạo ra chuỗi tiếng động lớn làm cho mọi người giật bắn mình.

Dương Kiệt ngồi trên tường nhếch mép cười lẩm bẩm một câu: " Cuối cùng cũng chịu ra".

Rồi phóng ra sét và băng về phía chúng.

Khi mọi người ra đến chỉ thấy hắn đang đánh với con bạch tuộc biến dị ở xa xa và một đống cua nướng thơm phức ở dưới chân.

Nhanh tay diệt hết đống cua còn sót lại.

Cả đội cùng nhau tấn công về phía đám súc tu bạch tuộc.

Hắn đang chiến đấu, không ngừng né tránh súc tu chỉ để lại một câu: " Cắt súc tu ra khỏi cơ thể nó".

Rồi phi nhanh đánh lạc hướng con bạch tuộc cho mọi người tiện hành động.

Nhưng nói thì dễ làm thì khó, tuy nó đã suy yếu nhưng vẫn còn nhanh nhạy để đánh trả lại cả đội.

Phải mất một lúc lâu mới thành công lấy đi một cái.

Trương Gia Bảo cũng không rãnh rỗi, cậu phi như bay để né đòn rồi dùng móng vuốt đã nâng cấp nhờ vật phẩm trong shop hệ thống tấn công súc tu bạch tuộc.

Chỉ cần một vết cào, cái súc tu đã không cánh mà bay khỏi cơ thể con bạch tuộc.

Đánh đến khi mặt trời lên, thì con bạch tuộc cũng chịu thua mà rục ngã.

Mọi người hoan hô thể hiện niềm vui rồi lại nghiêm túc chế biến thịt bạch tuộc..