Trương Gia Bảo trở về nhà của mình, cậu ôm trái cây trong lòng nhìn xung quanh muốn tìm đồ đựng nhưng chỉ có cái nồi nên để tạm.

Nhìn quanh liều một vòng, thấy chỉ có một cái mồi, cùng mấy cái bát, trên bàn để một miếng thịt được phát hôm qua, cùng với mấy tấm lông thú.

Xem ra thời này cũng không có nhiều vật dụng tiện lợi lắm.

Vì đã có trái cây Luân cho nên cậu cũng không nướng gì mà ngồi ăn trái cây.

Vừa ăn cậu vừa nói chuyện với hệ thống: " Này Thống Thống, có dụng cụ gì giúp tui sinh tồn ở đây không?".

Hệ thống 003: " Có đó nhớ thế giới trước tui cho cậu coi cái shop nâng cấp đổi vật phẩm bằng tích phân của tui không? Bây giờ cậu đang có 1000 tích phân do hoàn thành nhiệm vụ đây".

Trương Gia Bảo lướt qua lướt lại trong shop, hỏi hệ thống 003: " Dị có vật phẩm nào giúp sinh tồn không?".

Hệ thống 003 như nhân viên tiếp thị nói: " Có đây, đây là vật phẩm Khôi phục trí nhớ cái này sẽ giúp cho cậu nhớ lại những kí ức của thân thể này và có thể sinh hoạt như bản thân cậu đã từng làm.

Giá là 100 tích phân".

Trương Gia Bảo gật đầu: " 100 tích phân! Sao mắt dị".

Hệ thống 003 nở nụ cười công nghiệp: " Đây là vật phẩm mà đâu phải bó rau mua ngoài chợ có 10 nghìn đâu".

Trương Gia Bảo bấm bụng trả lời: " Dị mua đi.

Nhanh lên trước khi tui đổi ý".

Hệ thống 003 như yêu cầu làm nhanh như gió.

Nó lấy vật phẩm thả nhẹ vào người cậu, vật phẩm từ từ ngấm vào trong người.

Bỗng cơ thể cậu sáng lên rồi lại tắt, ngay tức khắc những kí ức ồ ạt chảy vào não cậu.

Mất một lúc đầu Trương Gia Bảo mới bớt đau, thì hệ thống 003 thông báo: " À kí chủ, tui mới nhận được nhiệm vụ phụ này".

Cậu lướt qua nhiệm vụ phụ thấy nhiệm vụ lần này là Giúp bộ lạc Á Đông chiến đấu với thú triều mà không bị thương tích.

Đầu đầy chấm hỏi, một đứa không biết gì về chiến đấu thì sao hoàn thành đây.

Hiểu được suy nghĩ của Trương Gia Bảo, hệ thống 003 xuất hiện với cuốn sách những cách chống quái vật hiệu quả như một vị thần.

Tối đó, Trương Gia Bảo mang theo cuốn sách vào giường đọc trong ánh sáng của hệ thống 003 mà thiếp đi trong tấm chăn da thú ấm áp.

Sáng hôm sau, theo thói quen của cơ thể nên Trương Gia Bảo tỉnh dậy rất sớm.

Cậu ngồi trong chăn đến khi tỉnh táo trở lại thì tập thể dục cho cơ thể khoẻ mạnh.

Thấy mặt trời còn chưa nắng thì tóm lấy một trái táo rồi chạy nhanh ra căn nhà của Luân.

Đúng lúc Luân đang ngậm một miếng thịt đi ra khỏi liều.

Cả hai nhìn nhai chào hỏi.

Luân thấy cậu sáng sớm đã tìm mình thì hỏi: " Có chuyện gì không Bảo?".

Cậu cười nói: " À tôi muốn vào rừng tìm một số thứ, không biết anh có rảnh đi với tôi không?".

Luân vô thức xoa đầu cậu: " Được chứ.

Đi thôi ".

Trương Gia Bảo cười nói: " Ừm.

Dị anh dắt tôi tới bờ suối hôm qua trước đi".

Luân: " Ừ".

Vòng qua vòng lại vài lần cũng đến bờ suối hôm qua, cậu đem cái túi đựng nước mà mình tìm được trong đống đồ của cậu.

Cho nước vào đầy cột lên éo, rồi cậu quay qua Luân hỏi: " Luân này, anh có biết có loại dây nào vừa dầy mà vừa chắc không?".

Luân nghe cậu hỏi thì suy nghĩ một chút, rồi dắt cậu đi lên phía trước một chút, phía trước là một rừng dây leo dài ngoằn ngoèo.

Luân nhìn phía trước chỉ về hướng cái cây đầy dây leo: " Đây là cây dai những sợi dây từ nó rất dẻo dai và bền chắc nên cột đồ hay gia cố nhà cũng ổn áp lắm.

Mà cậu tính làm lại nhà à?".

Trương Gia Bảo hai mắt sáng ngời nhìn đám dây leo mà lắc đầu: " Không có.

Chỉ là tôi mới nghĩ ra một thứ nên muốn làm thử thôi".

Luân gật đầu: " Ừm".

Rồi thương đá phụ cậu chặt vài sợi, cậu bứt được vài sợi thì hì hục đem ra nơi có ánh nắng nhiều phơi khô.

Lúc chưa chết cậu có coi cách làm giỏ trúc thấy thú vị, giờ xem ra có cơ hội rồi nhưng mà không có trúc nên thay đại dây thừng vậy.

Trong lúc đợi dây thừng khô, cậu hỏi Luân đang ngồi bên cạnh: " Luân, trái cây hôm qua anh tìm ở đâu vậy, chỉ tôi với".

Luân chỉ tay về một hướng, rồi nắm tay cậu dắt đi: " Hướng bên này, để tôi dắt cậu đi kẻo nguy hiểm ".

Trương Gia Bảo khẽ Ừ , đến nơi cậu thấy một vườn cây rộng lớn đầy trái cây.

Cậu chạy từ bên này qua bên nọ, qua một vòng cậu còn tìm thấy một cây mãn cầu nữa.

Tâm hồn cậu bay bổng, đang hạnh phúc thì cậu đựng phải một cái cây.

Xoa xoa cái trán bị đụng trúng, cậu nhìn lên thấy một cái cây có lá bự chản, nhìn lại thân cây nó có thân giống cây khoai mì mà mình hay ăn.

Bỗng dưng đầu Trương Gia Bảo nảy số, cậu kiếm một tản đá dẹp ra sức đào bới phía dưới gốc cây.

Luân đang hái trái cây cho cậu, thấy cậu đang làm gì thì nhíu mài, vội chạy lại tách cậu ra: " Bảo! Cậu đang làm gì vậy? Đây là cây độc đó".

Trương Gia Bảo nhìn hắn hỏi: " Sao lại có độc?".

Luân nhìn cậu giải thích: " Cây này có loại quả nằm dưới gốc cây ăn vào không bao lâu sẽ chết".

Trương Gia Bảo tròn mắt, nghĩ lại thì cười nhẹ: " À cái này có độc thiệt, nhưng mà tôi sẽ làm cho chúng mất hết độc cứ tin tôi".

Luân thấy cậu lại đào thì thở dài những cũng qua đào tiếp, thôi thì tới lúc cậu chuẩn bị ăn hắn sẽ trực tiếp đem vức hết đi.

Đào một thấy không tiến triển gì, hắn đứng dậy, dời cậu qua một bên thủ thế nắm chặt thân cây nhổ mạnh lên.

Trương Gia Bảo trợn trắng mắt: " Wa mạnh quá đi".

Cậu vui vẻ đi lại gần nhìn mấy củ vừa được nhổ lên, đúng như dự đoán đó là củ khoai mì.

Cậu đi lấy lá cây khoai gói củ khoai mì và trái cây lại.

Rồi vui vẻ cùng Luân đi về chỗ phơi dây..