Đêm ngày thứ ba, Nguyên Quân Bạch tỉnh lại. Y chậm chậm mở đôi mắt phượng nhìn xung quanh, bóng đêm bao trùm căn phòng. Nguyên Quân Bạch ngồi dậy, tay y vô tình chạm phải một thứ khá nhỏ. Y nhanh chóng dùng một chút linh lực tạo ra một quả cầu ánh sáng, ánh sáng từ quả cầu soi sáng căn phòng.

Thứ mà y vô tình chạm phải là bàn tay nhỏ đang nắm chặt túm tóc của y, Nguyên Quân Bạch nhìn sang khuôn mặt ngủ say của Cố Phong. Trong lòng y nỗi lên một cơn lo lắng, y không biết đứa nhỏ này ngủ ở đây bao lâu rồi.

Nguyên Quân Bạch không nghĩ ngợi nhiều, y nhanh chóng bế Cố Phong lên giường. Y ôm lấy thân thể bé nhỏ của Cố Phong vào lòng, đứa nhỏ này thật khiến mình đau đầu.

Sáng ngày hôm sau, Cố Phong trở người, hắn chậm chậm mở mắt ra. Khung cảnh đầu tiên đập vào mắt hắn lại là khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say của sư tôn hắn, Cố Phong bất ngờ ngồi dậy, hắn nhìn khung cảnh xung quanh rồi mới nhìn y. Mình làm sao có thể lên giường sư tôn ngủ được vậy?

Cố Phong nhích lại Nguyên Quân Bạch một chút, bàn tay nhỏ của hắn vươn ra. Bàn tay hắn nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt tuấn tú đang ngủ say của Nguyên Quân Bạch, hắn cảm nhận được sự mềm mại từ làn da của y.

Cố Phong không nhịn được mà sờ tiếp khiến cho Nguyên Quân Bạch không nhịn được mà mở đôi mắt phượng ra, y nhìn Cố Phong chằm chằm. Cố Phong nhanh chóng thu hồi bàn tay của mình lại, Nguyên Quân Bạch ngồi dậy nhìn hắn, mái tóc trắng y xõa loạn trên lưng y, y cất tiếng hỏi, giọng nói của y có chút dịu dàng lại có chút lạnh lẽo khiến Cố Phong không biết trả lời sao, y nói:"Ngươi vẫn luôn ở đây sao?"

Cố Phong nhẹ gật đầu, trong lúc sư tôn hắn hôn mê, hắn vẫn luôn ở đây chăm sóc y, từ sáng đến đêm khuya, một bước hắn cũng không rời. Hắn thật sự hối hận vì những chuyện mà hắn gây ra. Nguyên Quân Bạch đau đầu nhìn đứa nhỏ đang ngồi bên cạnh, y vươn tay xoa đầu Cố Phong, khuôn mặt chẳng lộ ra biểu cảm gì nói:"Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi."

Nguyên Quân Bạch nói xong, y nhanh chóng mang giày đứng dậy đi nhưng y chuẩn bị đứng dậy đi thì tay áo của y bị hai bàn tay nhỏ của Cố Phong nắm lấy, đôi mắt đen láy của Cố Phong nhìn y. Hắn nhìn y nói với giọng điệu đầy lo lắng, hắn nói:"Sư tôn, chuyện ngày hôm đó. Người có giận ta không?"

Nguyên Quân Bạch quay người lại nhìn thấy vô số nỗi lo lắng lần lượt xuất hiện trên khuôn mặt ngây thơ của Cố Phong, y lắc đầu vươn tay nhẹ nhàng xoa đầu hắn nói:"Vi sư làm sao giận ngươi, tuổi của ngươi là tuổi nên vui chơi, vi sư làm sao có thể ngăn cản."

Hành động này cùng với lời nói vừa rồi của y khiến cho nỗi lo lắng trong lòng Cố Phong nhanh chóng tan biến, bây giờ hắn mới chấp nhận được sự thật, sư tôn của hắn thật sự đã thay đổi rồi! Y đã không còn như trước nữa. Vậy thì hắn nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời y.

Cố Phong chậm chậm buông tay khỏi tay áo y, Nguyên Quân Bạch cũng thu hồi bàn tay của mình. Cố Phong nhanh chóng rời giường, mang giày xong hắn chạy đi. Nguyên Quân Bạch lấy ra bộ y phục khác, y nhanh chóng mặc vào.

Mặc xong, y nhanh chóng chải lại mái tóc trắng của mình, y buộc nửa mái tóc trắng. Buộc xong, Nguyên Quân Bạch đi đến ghế, y ngồi xuống cất tiếng nói:"Hệ thống."

Hệ thống xuất hiện.

[Chúc mừng ký chủ chỉ số oán hận hiện đang ở mức 30, các bình luận của độc giả cũng giảm đi bớt một phần.]

Trên màn hình xuất hiện vô số các bình luận, nhưng tất cả các bình luận đều chuyển sang màu đen. Nguyên Quân Bạch cảm thấy khó hiểu, y chỉ hôn mê ba ngày sao lại có thể khiến cho chỉ số oán hận giảm nhanh đến như vậy ngay cả bình luận cũng vậy, các bình luận cũng giảm đi một phần.

Nguyên Quân Bạch nghĩ ngợi một lúc thì trong lòng y bỗng nhiên nỗi lên tính lười đoán, y chẳng quan tâm vì sao như thế. Gánh nặng trong lòng y cũng giảm bớt đi một phần, chuyện bây giờ chính là phải nuôi nam phụ lớn lên nhưng mà có một vấn đề khó khăn chính là y lại không biết cách nuôi một đứa trẻ.

[Ký chủ có chuyện gì buồn phiền sao?]

Nguyên Quân Bạch cất tiếng nói:"Ta không biết làm sao để nuôi một đứa trẻ nên người."

[Ký chủ có thể tham khảo các bình luận của độc giả. Chắc chắn nó sẽ có ích cho ký chủ.]

Nguyên Quân Bạch vươn một ngón tay, lướt các bình luận. Hệ thống nói rất đúng, các bình luận của các độc giả khiến y thông suốt, Nguyên Quân Bạch chợt nghĩ ra một ý kiến, y sẽ dạy cho nam phụ về thư pháp và kiếm pháp như vậy sau này đứa trẻ này nhất định sẽ trở thành một người toàn tài.

Hệ thống thấy Nguyên Quân Bạch không nói gì liền lập tức biến mất.

Lúc này cửa phòng y mở toang ra, Vân Thu cùng Mạc Tu Diệp bước vào. Hai người ngồi xuống đối diện y, Mạc Tu Diệp nhìn thấy sắc mặt y hồng hào liền tươi cười gật đầu nói:"Xem ra ngươi đã khỏe lại rồi, Quân Bạch."

Mạc Tử Diệp nhìn sang mái tóc trắng của Nguyên Quân Bạch nói:"Ngươi yên tâm, vài ngày nữa mái tóc của ngươi sẽ nhanh chóng trở lại màu đen thôi."

Vân Thu nhìn mái tóc trắng của Nguyên Quân Bạch cười đùa nói:"Ta thấy ngươi để như vậy sẽ đẹp hơn đấy, sẽ không ai dám nói ngươi xấu xí hết."

Nguyên Quân Bạch lạnh lùng nhìn Vân Thu, đây là chẳng phải chê y xấu sao?