Nguyên Quân Bạch do dự một chút không biết có nên chấp nhận hay không. Vũ Học thấy y do dự liền nói tiếp:"Ngươi đừng do dự nữa, ngươi không thấy sao. Hắn đã khiến cho ngươi từ một con người thanh lãnh không lộ cảm xúc thành một người cảm xúc gì cũng bị đoán được. Ngươi cứ tin ta đi."

Trong lòng Nguyên Quân Bạch cuối cùng cũng có đáp án, Vũ Học cầm chén trà lên uống một ngụm mới nói tiếp:"Ngày mai ngươi nhớ đến Hỏa Lục điện đấy.", Nguyên Quân Bạch chỉ "ừm" một tiếng, Vũ Học không nói gì, hắn đứng dậy rời đi.

Nguyên Quân Bạch đang muốn đi tìm Cố Phong thì Vũ Học đứng ở cửa không quay lại nói:"Đến tối hắn mới về, dạo này chưởng môn sư huynh bận rộn nên nhờ Cố Phong xử lý giúp vài chuyện.", nói xong hắn nhanh chóng rời đi.

Nguyên Quân Bạch ngồi trong phòng đợi đến tối, lúc này Cố Phong trở về, hắn không về phòng mà đi đến phòng y. Cửa phòng y mở toang, Cố Phong từng bước vào trong tiện tay đóng cửa. Căn phòng bị bóng tối bao trùm không thấy gì, hắn đang định đốt đèn thì có âm thanh quen thuộc vang lên:"Đừng đốt đèn."

Cố Phong biết âm thanh đó là của người nào, hắn dựa vào một chút ánh sáng ít ỏi từ ánh trăng xuyên qua khe cửa đi đến chỗ y. Bàn tay hắn chạm vào bờ vai của Nguyên Quân Bạch, hắn nhanh chóng bế y lên thấy y không cự tuyệt, hắn đổi vị trí với y, hắn ngồi trên ghế để y ngồi trên đùi mình.

Nguyên Quân Bạch có chút hơi xấu hổ với tư thế này, y không ngờ mình lại nuôi đồ đệ quá tốt. Tên đồ đệ này của y chỉ mới có mười sáu tuổi đã cao bằng y, còn có thể bế y lên một cách dễ dàng, Nguyên Quân Bạch không dám nghĩ khi hắn đến mười tám tuổi thì sẽ như thế nào nữa.

Nguyên Quân Bạch tựa lưng vào người hắn, giọng nói có chút xấu hổ:"Chuyện đó ta đã suy nghĩ, ta chấp nhận lời đó của ngươi, nếu ta biết ngươi dám phản bội ta thì chuẩn bị tinh thần xuống âm phủ gặp diêm vương đi."

Cố Phong nghe xong liền phì cười, hắn cúi đầu hôn lên mái tóc đen của y. Hắn nhỏ giọng hỏi:"Người có thể cho ta biết tên trước kia của người được không?"

Nguyên Quân Bạch cười nói:"Tên trước kia của ta cũng giống như bây giờ đều là Nguyên Quân Bạch, tại sao ngươi lại hỏi như vậy?"

Không kịp phản ứng, Nguyên Quân Bạch bị hắn ôm chặt lấy, gọi y một tiếng "Quân Bạch", âm thanh của hắn nhẹ dàng mỗi từ mà hắn thốt ra đều rất trân trọng, Nguyên Quân Bạch cau mày nói:"Ngươi gọi điên gì vậy? Mau gọi sư tôn."

Cố Phong phì cười, hắn ngoan ngoãn nghe lời y gọi y một tiếng "sư tôn". Nguyên Quân Bạch nghe xong thỏa mãn nói:"Sau này trước mặt người khác không được gọi hẳn tên ta nghe chưa!"

Cố Phong cười gật đầu nói "vâng" một tiếng, hắn nhìn bên ngoài nói:"Cũng muộn rồi, con đỡ người đi nghỉ ngơi.", Nguyên Quân Bạch chưa nói thì bị tên đồ đệ này bế đến giường. Hắn một mạch bế y đi đến giường. Hắn nhẹ nhàng đặt y lên giường, Nguyên Quân Bạch tháo giày ra, chưa kịp phản ứng đã bị Cố Phong ôm lấy ngã xuống giường.

Cố Phong ôm lấy người trước mặt vào lòng, trong lòng hắn vô cùng suиɠ sướиɠ, kiếp này đối với hắn mà nói vô cùng may mắn, sư tôn đã cho hắn cơ hội vậy hắn nhất định sẽ trân trọng cơ hội này.

--

Sáng hôm sau, Nguyên Quân Bạch một thanh y chỉnh tề cùng Cố Phong đi đến Hỏa Lục điện, y không cho huynh đệ Hạ Thanh đi theo bởi vì lần này có lão Chấp Pháp kia, nếu lão thấy điểm dị thường ở huynh đệ bọn họ nhất định sẽ gây chuyện với y, cho nên y đã bảo huynh đệ bọn họ ở lại Dương Mặc chờ y về.

Hạ Thanh vô cùng điềm tĩnh nói "vâng" một tiếng, còn Hạ Tử lại nghịch ngợm muốn theo y kết quả bị ăn một cú đánh vào đầu của Hạ Thanh, Hạ Thanh ôm quyền hành lễ rời đi, hắn không quên lôi theo Hạ Tử trở về phòng để "giáo huấn" lại.

Hạ Tử bị hắn lôi đi, trước khi đi còn dùng ánh mắt tràn đầy sự cầu xin nhìn Nguyên Quân Bạch, y nhìn ánh mắt đó, y hết cách, chuyện huynh đệ bọn họ, y không tiện xen vào. Hạ Tử thấy y không cứu được liền chuẩn bị tinh thần chịu trận "giáo huấn" của ca ca.

Nguyên Quân Bạch cùng Cố Phong đi đến Lục Hỏa điện, Trịnh Phong Điền ngồi trên ghế chủ tọa, hai bên hắn đều có ghế, mỗi bên hai ghế, mỗi vị trí trên đó đều dành cho các phong chủ. Mà Vũ Học, Mạc Tu Diệp và Tiêu Ca đã ngồi vào vị trí chỉ còn lại vị trí trống gần Trịnh Phong Điền. Nguyên Quân Bạch không cảm xúc dẫn đồ đệ của mình lên đó.

Trịnh Phong Điền đang muốn hỏi thăm thì thấy y nổi sát khí nhìn mình, hắn câm nín không dám hỏi, trong lòng tràn đầy phức tạp, sao lại giận dai như vậy?

Cố Phong đứng bên cạnh y, bởi vì khoảng cách giữa các ghế với nhau khá rộng dư sức cho một người đứng. Những trưởng lão khác ngồi hai bên sườn điện, các nữ tu đứng phía xa nhìn Cố Phong không thẹn mà đỏ mặt, Nguyên Quân Bạch cũng thấy được, y cau mày nhìn sang tên háo sắc nghiệp đồ, dám dụ dỗ nữ nhân!

Cố Phong nhìn thấy sự tức giận của Nguyên Quân Bạch, hắn cười khổ, chắc sư tôn lại hiểu lầm nữa rồi!

***Lời tác giả***

Lần trước đồ đệ ghen, lần này sư tôn ghen, có qua có lại, hợp lí.

Hôm nay ta tổ chức một trò chơi nha.

Có tên là đoán sự việc trong tương lai của truyện.

Câu hỏi: Hai người mà Vũ Học nhắc đến là ai? Họ có quan hệ gì với Vũ Học hay Nguyên Quân Bạch?

A. Hai người họ là người nhà của Vũ Học.

B. Chỉ là người qua đường vô tình xuyên đến.

C. Hai người họ là người nhà của Nguyên Quân Bạch.

Trò chơi có thưởng, quà thưởng là 10 chương truyện.