Trong phòng rất tối, cũng rất an tĩnh, chỉ có quạt máy tính phát ra tiếng vang nho nhỏ và cùng với tiếng gõ bàn phím liên tục không ngừng.
Phòng không bật đèn, thấy không rõ bài trí xung quanh, chỉ có thể mượn ánh sáng của màn hình, nhìn thấy khuôn mặt gầy yếu tuấn tú và sạch sẽ.Những ngón tay thon dài của y lướt qua bộ bàn phím, tiếng "cạch cạch" phát ra liên tục không ngừng. Sau một lúc, tiếng "cạch cạch" đó cũng ngừng hẳn.Nguyên Quân Bạch ngã người tựa vào lưng ghế, y vươn tay xoa đôi mắt mệt mỏi của mình. Y tựa lưng vào ghế một chút rồi trở lại công việc, y nhìn màn hình máy tính rồi vươn tay nhấn nút "Enter".Chưa đầy năm phút, trên màn hình máy tính của y hiển thị vô số thông báo từ các bình luận của độc giả.Nguyên Quân Bạch mở khu bình luận lên, y chẳng lộ ra cảm xúc gì chỉ tùy ý nhấn vào một bình luận xem.Y nhìn lướt qua các bình luận, không biết từ lúc nào đã thành lập một tòa cao lâu, lâu chủ gọi là Các Tiểu Phong, các bình luận đều chỉ nói đến một chuyện. Tiêu đề hiện rõ trên màn hình của y: Bàn luận về các kiểu ngược nam phụ của tác giả.Lầu 1: Tôi theo truyện từ lúc mới bắt đầu tới nay, chúng độc giả vì Cố Phong nóng ruột nóng gan không ngừng, tôi vẫn không hiểu vì sao ngài lại có tâm lý khác lạ như vậy, đối với Cố Phong tiến hành đủ loại tàn hại thân tâm.Nam nữ chính quen nhau, ngược Cố Phong.Nam nữ chính ở bên cạnh nhau, ngược Cố Phong.Nam nữ chính đánh nhau, ngược Cố Phong.Tôi muốn biết rốt cuộc vì sao ngài lại yêu sinh hận đối với Cố Phong? Rốt cuộc ngài có thù oán gì với Cố Phong? Vì sao lại muốn ngược đãi hắn như thế này?Lầu 2: lâu chủ nói rất đúng, ngược đến nay, xin hỏi đã phế đi tu vi của Cố Phong, một thân công lao, vậy tại sao còn vây đánh hắn nữa? Thêm một chuyện nữa, nam nữ chính vô lý không rõ lý do.Lầu 3: nam phụ không được yêu thương, cầu tác giả buông tha cho Cố Phong....Lầu 60: đồng ý tất cả lời của đại ca đại tỷ phía trước, cầu đổi công.Lầu 61: cho nên nói, người nam phụ yêu kỳ thật là tên sư phụ lạnh lùng kia? Dựa vào cái quái gì!Nguyên Quân Bạch yên lặng lật xem tiếp tục vài bình luận phía dưới. Lúc này chuông điện thoại bên cạnh Nguyên Quân Bạch đột nhiên vang lên, y vươn tay lấy di động, nhìn chằm chằm dãy số trên màn hình, y không do dự mà nhấn nút trả lời.Người đối diện gần như tức điên lên:"Nguyên Quân Bạch, ngươi mau trả lời ta đi. Rốt cuộc hôm nay ngươi viết cái gì? Sau khi ngươi gửi một chương kia, điện thoại của ta đầy thông báo, tất cả điều là đơn khiếu nại."Nguyên Quân Bạch chẳng có cảm xúc gì lộ ra, y nói:"Ta vẫn viết như ngày thường."Người đối diện nghe xong câu này của Nguyên Quân Bạch gần như cạn lời với con người này. Hắn nói:"Ngươi đã xem bình luận chưa vậy?"Nguyên Quân Bạch nói:"Rồi....!", lúc này máy tính của y đột nhiên phát ra tiếng "xèo xèo", màn hình máy tính lúc sáng lúc tối, chẳng biết tại sao nó như thế này. Các bình luận lần lượt xuất hiện trên màn hình máy tính của y.Lầu 1: Lúc ngừng lại không ngừng, lúc yêu lại không yêu, cho dù có một số phận khó chấp nhận cũng là do hắn đáng.Lầu 2: Đặc biệt ngược Cố Phong thật sự là do tác giả cố ý!!Nguyên Quân Bạch muốn làm gì đó, người trong điện thoại vẫn chưa tắt. Hắn hỏi:"Nguyên chân nhân, ngươi sao rồi?"Điện thoại trên tay Nguyên Quân Bạch rơi xuống, điện thoại của y chạm mặt sàn. Màn hình điện thoại liền bể nát, lúc này thần trí Nguyên Quân Bạch bắt đầu rơi vào mơ hồ, đôi mắt y mờ đi, y chỉ kịp nhìn thấy ánh sáng máy tính.Cùng lúc đó, máy tính trước mặt y đột nhiên phát nổ, cả căn phòng đều bị ngọn lửa bao trùm. Nguyên Quân Bạch nằm trên sàn nhà chỉ còn lại tia hơi thở yếu ớt, y cố chịu nhưng chưa được bao lâu thì tia hơi thở yếu ớt kia cũng tan biến.Có lẽ như vậy cũng nên giải thoát, mười chín năm sống trong đau khổ, chỉ mong được một ngày rời đi. Y lúc này cũng nhẹ nhàng gạt bỏ những suy nghĩ đó rồi trôi vào hư không.Có lẽ y sẽ không bao giờ biết được hạnh phúc là gì? Niềm vui thật sự là gì?Xuy.Bên tai y bỗng có tiếng người cất lên:"Sư đệ...!"Ong ong ong...Nguyên Quân Bạch nhíu mày, rốt cuộc là ai? Là ai đang nói, y có chút tò mò, muốn biết người đó là ai. Y không tài nào thoát ra vùng bóng tối này cộng với bên tai luôn có tiếng ong ong."Sư đệ.."Nguyên Quân Bạch mới thoát được vùng tối đó, y chậm chậm mở mắt ra. Y nhìn khung cảnh xung quanh rồi nhìn người bên cạnh, người bên cạnh y có dung mạo bình thường, mặc lam y, người nọ thấy y tỉnh lại liền vui mừng đỡ y ngồi dậy.Người nọ nói:"Cuối cùng ngươi cũng tỉnh, ngươi có biết ngươi hôn mê ba ngày rồi không?"Nguyên Quân Bạch nghe xong câu này của người nọ chẳng lộ ra biểu cảm gì, Nguyên Quân Bạch không nhanh không chậm nói:"Nơi này là nơi nào?"***Lời tác giả***Hé lô mọi người,Đã lâu không gặp mọi người, không biết có ai nhớ ta không? Nhưng ta rất nhớ mọi người Từ nay ta sẽ bắt đầu viết nghiêm túc hơn (mặc dù có vài chỗ không được tốt lắm, hihi)