Edit: Cà ri

Lâm Trinh lộ ra ánh mắt đắc ý nhìn Đàm Tác Quân, nhưng mà Đàm Tác Quân lại rũ mắt trầm mặc không nói, Lâm Trinh nhất thời không biết hắn suy nghĩ cái gì, có điều có gì quan trọng sao? Quan trọng nhất vẫn chính là nhiệm vụ.

Vừa rồi cô vừa vào Thủy Quân Tác đã cảm thấy là Đàm Tác Quân, sau đó cô vụng trộm đi tới cửa sổ, nhìn đám người áo đen từ trong phòng hắn đi ra ngoài rồi nhanh chóng biến mất, Lâu chủ xác định là hắn không sai rồi, vì thế cô liền quyết định bắt đầu thi triển kế hoạch thứ hai, sau đó cô đem phấn Nhuyễn gân cốt rắc lên quần áo, vừa rắc xong đã nghe thấy tiếng quát của Đàm Tác Quân, nên mới lớn mật đi vào.

Ha ha~~ không phải cuối cùng hắn vẫn mắc câu đấy sao?

Có điều nói thật, tư liệu nhân vật mà Hệ thống cung cấp thật đúng là không đáng tin, Đàm Tác Quân không chỉ là con của Thừa Tướng, hơn nữa còn là lão bản của Thanh lâu, có thân phận quan trọng thế này mà không nói cho cô sao? Để hệ thống khấu trừ điểm thưởng của cô thật sự là chịu thiệt rồi, về sau nếu thật sự không quá quan trọng, tư liệu nhân vật cô vẫn nên tự mình điều tra là tốt rồi.

Lâm Trinh ngồi xổm người xuống đem Đàm Tác Quân kiêng lên, Đàm Tác Quân lạnh lùng nói: "Ngươi muốn làm gì?"

"Ha ha~ không có gì, chính là muốn cùng ngươi hâm nóng tình cảm mãnh liệt ý mà, hiện tại tâm tình tỷ đây mênh mông, đợi chút nữa muốn yêu ngươi thiệt nhiều một chút mà thôi~ thế nào? Ngươi muốn gọi người tiến vào sao? Ta không để ý người khác vây xem đâu ~" Lâm Trinh cười đáng khinh.

"..." Rất muốn xét nát miệng của nàng, rồi nhổ sạch răng của nàng nha.

Hình tượng của hắn bây giờ tuyệt đối không thể để cho bọn thủ hạ thấy, bằng không sẽ tổn hại phong độ của hắn, hơn nữa cái cô nương này đối với hắn không có sát ý, hắn rất muốn biết đến cuối cùng là cô nương này muốn làm cái gì, vì thế Đàm Tác Quân trầm mặc không nói.

Lâm Trinh thấy Đàm Tác Quân không lên tiếng thì kiêng Đàm Tác Quân bay nhanh biết mất ở Thủy Quân Các, cô một đường khiêng Đàm Quân Tác đi tới vùng hoang vu, sau đó trực tiếp đem hắn vứt trên mặt đất.

Người bị trúng phấn Nhuyễn gân cốt, trong vòng tám tiếng đều vô pháp khôi phục, thế là Lâm Trinh để Đàm Tác Quân nằm trên cỏ mà không sợ hãi.

Mà Đàm Tác Quân lẳng lặng nhìn Lâm Trinh, cũng không khích động hay sợ hãi.

Lâm Trinh xùy một tiếng nói: "A~ Công tử đến là thật can đảm a." Cô đem lời Đàm Tác Quân nói lúc trước trực tiếp trả lại cho hắn.

Lâm Trinh thấy hắn trầm mặc không nói, liền ngổi xổm xuống tiếp tục nói: "Chẳng lẽ ngươi không sợ ta giết ngươi sao?"

Đàm Tác Quân cười mà không nói.

"Bốp - -" Lâm Trinh vung tay tát một cái, khuôn mặt xinh đẹp của Đàm Tác Quân lập tức nổi lên dấu ấn hồng. Cô tuyệt đối không thừa nhận rằng cô muốn trả đũa chuyện Đàm Tác Quân vừa rồi làm bả vai cô bị thương đâu.

Đàm Tác Quân rũ mắt, che giấu sát ý mãnh liệt của bản thân.

Lâm Trinh nắm cằm của Đàm Tác Quân làm cho hắn ngẩng đầu lên, sau đó lên mặt hỏi: "Tức giận sao? Tức giận không? Chán ghét ta sao? Chán ghét ta không? Nếu đều có, vậy ngươi rất hận ta đi?"

Đàm Tác Quân tiếp tục cười mà không nói.

"Bốp - -" Lâm Trinh lại lần nữa vung một cái tát qua, tuyệt đối không thương hương tiếc ngọc.

"Như thế nào? Ngươi rất hận ta đi?" Lâm Trinh tiếp tục lên mặt hỏi.

Lần này Đàm Tác Quân không cười, mà là lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Trinh, có điều vẫn không rên một tiếng.

"Bốp - -"

"Bốp - -"

Lâm Trinh liên tục vung tay tát Đàm Tác Quân mấy bạt tay, hung tợn trừng hắn, bộ dáng này giống như nữ phụ ghen tị mĩ mạo của nữ chủ đang ra tay ngược đãi người ta vậy.

"Ngươi có hận ta hay không? Nói!!" Lâm Trinh tiếp tục nắm cằm Đàm Tác Quân hung tợn quát.

Lần này Đàm Tác Quân trực tiếp nhắm mắt.

Đại ca, ta đều đã đối với ngươi như vậy, ngươi tốt xấu gì cũng hô một tiếng a!: "Ngươi đến cùng nói hay không?"

Lâm Trinh nhìn Đàm Tác Quân vẫn nhắm mắt không nói chuyện, tức giận đến trực tiếp hướng về trên người hắn điên cuồng đánh: "Trứng thối, cho ngươi không hé răng, cho ngươi không hé răng nè!!!"

Cho dù Lâm Trinh đánh thế nào, mày Đàm Tác Quân cũng không nhăn chút nào, cũng không rên một tiếng, phảng phất như cô không phải đang đánh hắn, mà là đang mát xa vậy.

"A!!! Tức chết ta!"

Lâm Trinh tức giận đến trực tiếp đá một cước ở phía dưới của Đàm Tác Quân.

Đàm Tác Quân a một tiếng, đau đến trực tiếp ngất đi...

"..." Lâm Trinh yên lặng thu hồi chân.

Cô đặt chân giống như dùng sức hơi quá rồi a? Phía dưới của Đàm Tác Quân sẽ không bị phế đi? Lâm Trinh có chút chột dạ nhìn phía dưới của hắn, nuốt nuốt nước miếng.

Ha! Ai bảo hắn không rên một tiếng chứ? Chọc cô phát hỏa là đáng đời. Tuy rằng Lâm Trinh nghĩ như vậy, nhưng vẫn là chột dạ co cẳng chạy mất.

Mà chỉ còn lại Đàm Tác Quân nằm một mình ở nơi hoang vu không người hỏi thăm.

》》》》》》》》》》

Khi Lâm Trinh sắp về tới khách điếm, hệ thống bỗng tuyên bố nhiệm vụ chi nhánh.

【 Xin kí chủ chú ý, xin chú ý, nhiệm vụ chi nhánh xuất hiện, nhiệm vụ chi nhánh xuất hiện. 】

Lâm Trinh nhìn khắp nơi, tìm kiếm mục tiêu nhiệm vụ, sau đó cô phát hiện ở trong một góc có một nam tử mặc áo dài màu trắng đang nằm sấp, lúc này trên đầu của hắn đang bị một mũi tên màu đỏ chỉ vào.

【 Nhiệm vụ chi nhánh: Cứu sống nhiệm vụ mục tiêu, hoàn thành nhiệm vụ thưởng cho ba viên thuốc chỉnh dung, một kiện nội y phòng ngự, hai ngàn điểm thưởng. Xin hỏi kí chủ có tiếp nhận nhiệm vụ hay không? 】

Đương nhiên nhận a! Đây chính là chuyện tốt: "Ta nhận."

【 Kí chủ nhận nhiệm vụ, mời trong vòng một phút hoàn thành nhiệm vụ, vượt quá thời gian cho phép chính là nhiệm vụ thất bại, nhiệm vụ thất bại khấu trừ hai ngàn điểm thưởng, số điểm thưởng là số âm trực tiếp gạt bỏ, mời kí chủ nắm chặt thời gian. 】

"..." Cô liền biết chuyện sẽ không có khả năng đơn giản như vậy mà.

Lâm Trinh một mặt khẩn trương chạy tới, đem nam tử kia lật ngược lại, vừa thấy đã trực tiếp ngây ngẩn cả người, đây là Nhiếp Sở? Chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân không có chút huyết sắc, khóe miệng còn có tơ máu, nhíu chặt mày, trên ngực là một mảnh vết máu.

Lâm Trinh nâng tay thử dò xét hô hấp của hắn, phát hiện chỉ có hơi thở mỏng manh, giống như tùy thời đều có thể tắt thở. Đến cùng là ai có khả năng đem Bạch Quỷ Kinh Hồn võ công cái thế, nghe tin đã mất mật thương tổn nặng như vậy a?

【 30, 29, 28......】

Không được, không có thời gian nghĩ nhiều như vậy, cứu người quan trọng hơn a! Vì thế Lâm Trinh cấp tốc từ trong ba lô lấy ra một cái bình nhỏ đổ ra một viên thuốc Bách Linh trực tiếp cho Nhiếp Sở ăn.

Thuốc viên Bách Linh vừa vòa miệng là tan, rất nhanh đã có một luồng lưu nhiệt mạnh mẽ tuần hoàn gân mạch toàn thân Nhiếp Sở, quá vài giây sau, rốt cục hơi thở của Nhiếp Sở ổn định lại, miệng vết thương trên ngực cũng đang chậm rãi chữa trị, sắc mặt trắng bệch cũng tốt hơn rất nhiều.

【 Nhiệm vụ chi nhanh hoàn thành: Tặng thưởng ba viên thuốc chỉnh dung, một kiện nội y phòng ngự, hai ngàn điểm thưởng, kí chủ tổng cộng có 3900 điểm thưởng, vật phẩm đã ở trong ba lô của kí chủ, mời kiểm tra, mong lí chủ tiếp tục nỗ lực.】

Lâm Trinh thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng đã hoàn thành, nhưng mà lần này cô có chút ngạc nhiên, hệ thống vậy mà cũng sẽ tuyên bố loại nhiệm vụ có tiết tháo tam quan vậy sao? Tuy rằng kết quả nhiệm vụ thất bại như cũ có chút nhàn chán, nhưng vẫn làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.

Này! Hệ thống mi không phải bị lô-cốt chứ?" Lâm Trinh tò mò hỏi.

【Ngươi mới bị lô-cốt, cả nhà ngươi đều bị lô-cốt. 】

"..." Hệ thống mi kiêu ngạo à? Không cần đáng sợ như vậy có được không? Cô ăn không tiêu a ( ㄒ oㄒ)~~