Hệ Thống Chọc Ngươi Chơi

Chương 10: Nhiệm vụ chính thứ hai

Edit:???

Beta: Cà ri

Lâm Trinh yên lặng nuốn xuống ngụm máu nóng sắp phun ra, cuối cùng thì cô cũng hiểu được ý nghĩa chân chính cái về tên của hệ thống rồi.

Dương Văn Bác vốn không dám nhìn Lâm Trinh, nhưng qua hồi lâu cũng không nghe thấy cô lên tiếng, vì thế vụng trộm ngó nhìn cô, phát hiện cô đang cầm quần đùi của hắn phát ngốc ngẩn người, cái này càng làm cho khuôn mặt tuấn tú của hắn đỏ bừng lên, thậm chí cảm thấy trái tim của hắn dường như sắp nhảy ra ngoài.

Lâm Trinh nhịn xuống xúc động muốn mắng chửi người, nhìn về phía Dương Văn Bác, chỉ thấy hắn cả mặt đều đỏ bừng đang nhìn cô.

Dương Văn Bác thấy Lâm Trinh hướng hắn nhìn lại lập tức dời đi tầm mắt. Lâm Trinh thở dài trong lòng ai~ vẫn lên trả lại quần đùi cho hắn đi thôi! Bằng không cô cũng không biết Dương Vắn Bác có dám ra cửa không nữa.

Vì thế Lâm Trinh đem quần cộc ném cho Dương Văn Bác nói: "Ngượng ngùng, ta không cần nữa, huynh đem nó mặc vào đi!"

Dương Văn Bác nghe xong ngây ngẩn cả người, sau đó ngơ ngác hỏi: "Vì sao?" Hiển nhiên hắn quên mất vừa rồi hắn có bao nhiêu không tình nguyện đưa quần đùi cho Lâm Trinh.

"Ta chọc huynh chơi." Lâm Trinh không biết xấu hổ nói.

"......"

Khuôn mặt tuấn tú của Dương Văn Bác vốn dĩ đỏ bừng bừng nháy mắt lại đen như đáy nồi.

"Ai~ Được rồi! Nhìn huynh hiện tại đáng thương thế này ta cũng không chọc huynh nữa, ta cũng nên cáo từ rồi." Lâm Trinh nói xong cầm lấy ba lô tính toán chạy lấy người.

Dương Văn Bác vốn còn có chút tức giận vì Lâm Trinh đùa giỡn hắn, nhưng vừa nghe thấy cô muốn cáo từ với mình, trong lòng liền quýnh lên, bất chấp tức giận: "Cô muốn đi đâu?"

"Không biết. Cứ vậy đi, có duyên gặp lại. Ôi! Không, không bao giờ gặp lại là tốt nhất." Lâm Trinh nói xong cũng không quay đầu lại đẩy cửa đi ra ngoài.

"Đợi một chút, Lâm cô nương, Lâm cô nương..." Dương Văn Bác nghe thấy Lâm Trinh nói phải đi, còn nói không bao giờ gặp lại trong lòng liền gấp gáp, vừa vội vã gọi tên cô, vừa khởi động thân thể của mình, nhưng mà dược hiệu trên người hắn còn chưa có hết, toàn thân như cọng bún, cho nên chỏ vừa đứng dậy lại ngã nhào xuống trên giường.

"Ầm —— " Một tiếng cửa liền bị đóng lại.

Dương Văn Bác ngơ ngác nhìn cửa, thầm nghĩ có phải hắn chọc giận cô rồi không? Vì sao đột nhiên lại nói những lời này? Chẳng lẽ cô chán ghét hắn rồi sao? Vừa nghĩ đến đây, trong lòng hắn liền đau xót, giống như có ai đó hung hăng bóp trái tim của hắn, làm hắn đau không thở nổi. Không muốn nàng rời khỏi hắn, không nghĩ họ sẽ không bảo giờ gặp lại, hắn muốn cưới nàng, muốn ở bên cạnh nàng vĩnh viễn.

Hiện tại mới nhận ra thì ra hắn thích nàng, nhưng dường như đã quá muộn đi? Nàng đã đi!

Không! Hắn muốn đi tìm nàng, sau đó thổ lộ tâm ý với nàng, đôi mắt phiến hồng của Dương Văn Bác chưa từng lộ ra ý chí kiên định như thế bao giờ.

》》》》》》》》》》》》

Lâm Trinh đi trên đường phố cổ đại, nhìn dòng người rộn ràng nhốn nháo, có ngồi kiệu, có cưỡi ngựa, có gánh hàng, hai bên bãi đất trống còn có không ít quầy bán hàng rong, mấy ông chủ bán hàng rong không ngừng thét to, bên cạnh còn có tiểu hài tử vui cười vui đùa, loại cảnh tượng sinh động này, nhất thời làm cô cảm thấy hoảng hốt.

"Tránh ra, tránh ra." Một nam tử trung niên đẩy xe cút kít hô lên với Lâm Trinh đang ngăn trở đường đi của mình.

Lâm Trinh cũng bị tiếng hô làm bừng tỉnh, sau đó nhường đường cho nam tử trung niên qua đi.

Sau khi cô hoàn thành nhiệm vụ liền bắt đầu chạy đi tìm kiếm mục tiêu nhiệm vụ tiếp theo, sau đó liền đi tới trấn Tân Thành, vừa rồi khi nhìn đến muôn hình muôn vẻ người khác nhau đí tới đi lui trên đường, luôn có cảm giác mình và nơi đây không hợp nhau, cho nên nhất thời mới lâm vào hoảng hốt. Nhưng mà bây giờ cô đã tỉnh táo lại, cũng nên tìm gian quán trọ nào đó để trọ thôi.

Đang lúc Lâm Trinh muốn tìm quán trọ, thanh âm lạnh như bang của hệ thống lại lần nữa vang lên trong đầu.

【Kí chủ xin chú ý, xin chú ý, nhiệm vụ chi nhánh xuất hiện, nhiệm vụ chi nhánh xuất hiện.】

Lâm Trinh bỗng nhiện cảm giác được một cổ ác ý lao thẳng về phía cô mà đến, chỉ thấy một vị lưng hùm vai gấu đi tới trước mặt cô, đại hán bộ dáng to con sắc mặt hung ác, mà lúc này một mũi tên màu đỏ đang chỉ trên đầu hắn.

【Nhiệm vụ chi nhánh: Mời đánh mục tiêu một cái tát, rồi đấm hắn một quyền, cuối cùng dùng sức đá một cước. Hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng ba viên thuốc Bách Linh, hai ngàn điểm thưởng, Xin hỏi kí chủ tiếp nhận hay không?】

Thì ra ác ý cô cảm nhận được là đến từ hệ thống a! Giờ cho dù cô không mốn tiếp nhận cũng không được đúng không? Bởi vì không có lực chọn nào khác, cái hệ thống hố cha này, cho nên cô chỉ có thể vô lực nói: "Ta nhận."

【Kí chủ tiếp nhận nhiệm vụ, mời kí chủ hoàn thành trong vòng năm phút, vượt quá thời gian tương đương nhiệm vụ thất bại, nhiệm vụ thất bại khấu trừ 1000 điểm thưởng, điểm thưởng là số âm trực tiếp gạt bỏ. Hiện tại bắt đầu tính giờ】

Lâm Trinh nhìn kim đồng hồ bắt đầu chuyển động, trong lòng một trận khẩn trương, nhìn đại hán đang đi tới trong lòng càng thêm sợ hãi, cô hít sâu một hơi, sau đó cắn răng dũng cảm tiến lên.

Đại hán nhìn Lâm Trinh đột nhiên đi tới trước mặt hắn, hung ác hỏi: "Chuyện gì?"

Lâm Trinh cười một cái không nói hai lời trực tiếp vung bàn tay tát, trên mặt đại hán nháy mắt xuất hiện năm ngón dấu tay, nhân lúc đại hán đang sửng sốt lại vung một quyền trực tiếp đem đầu hắn đánh sưng, rồi lại nhanh chóng nhấc chân đạp một cái vào bụng làm hắn ngã trên mặt đất.

Mà lúc này đại hán cũng hồi phục tinh thần lại, đang lúc hắn muốn giết chết nữ nhân trước mặt dám động thủ với hắn này, thì Lân Trinh lập tức gào khóc với hắn.

"Cha a! Con là nữ nhi của người đây!"

Đại hán nghe được lời này đột nhiên ngây ngẩn cả người, Lâm Trinh nhân lúc đại hán lại lần nữ sửng sốt lấy gậy điện choáng váng ra đem hắn giật ngất...

Lâm Trinh hoàn thành một loạt động tác chỉ mất 5 giây, thật vô cùng nhanh chuẩn tàn nhẫn. Làm người xung quanh nhất thời không phản ứng kịp, chờ phản ứng lại đã thấy đại hán bị cô đánh ngất xỉu. Mà họ cũng vội vàng cách xa Lâm Trinh hơn 10 mét, e sợ cô đột nhiên nổi điên ra tay với bọn họ.

【Nhiệm vụ chi nhánh hoàn thành, khen thưởng ba viên thuốc Bách Linh, hai ngàn điểm thưởng, kí chủ tổng cộng có hai ngàn một trăm điểm khen thưởng. Vật phẩm đã ở trong ba lô của kí chủ, mời kiểm tra, mong kí chủ tiếp tục cố gắng.】

Ai~ hoàn thành loại nhiệm vụ rác rưởi này thật không đơn giản mà. Rốt cục là phải trả giá bao nhiêu điểm mấu chốt với tam quan mới có thể hoàn thành a! Lâm Trinh đau khổ nghĩ, cô nhất định phải ở trong quán trọ này ăn một bữa thật ngon để bù lại tâm hồn yếu ớt bị hệ thống chà đạp mới được.

Lâm Trinh ngồi trong tửu lâu chờ đồ ăn, bỗng nhiên nhớ tới vật phẩm khen thưởng của cô, liền hỏi: "Hệ thống, cái viên thuốc Bách Linh kia có lợi ích gì?"

【Thuốc viên Bách Linh có thể trị được bách bệnh, giải được bách độc, thậm trí người cho dù chịu trọng thương nhiều thế nào, chỉ cần còn một hơi thở đều có thể cứu sống lại được, chính là sản phẩm cần thiết phải chuẩn bị trước khi lữ hành.】

Lâm Trinh cảm thán, quả nhiên là sản phẩm hệ thống làm ra, tất cả đều là tinh phẩm: "Đúng rồi, hệ thống, ta muốn hỏi mi một chút, không có nhẫn trữ vật linh tinh gì đó à? Hiện tại ba lô sắp không chứa được hết mấy thứ này nọ rồi."

【Có, chỉ cần cô bỏ ra 100 điểm thưởng là có thể thăng cấp ba lô, sau khi thắng cấp bên trong sẽ có không gian 50m2, hơn nữa mặc kệ cô có bỏ thêm bao nhiên đồ vật cũng sẽ không cảm giác được sức nặng.】

"Hệ thống, chuyện tốt như vậy vì sao mi không nói cho ta biết trước?"

【Cô không có hỏi.】

"..."

"Được rồi! Hệ thống mi thắng, hiện tại ta muốn thắng cấp."

【Kí chủ chấp nhận thăng cấp ba lô, khấu trừ 100 điểm thưởng, hiện tại còn 2000 điểm thưởng, đang thăng cấp, xin chờ trong giây lát.】

Lâm Trinh khẩn trương hưng phấn chờ ba lô thăng cấp, đây chính là không gian thần kỳ trong truyền thuyết a! Cô bây giờ cũng cũng có, có thể không hưng phấn sao?

【Ba lô thăng cấp xong, mời kí chủ kiểm tra.】

Lâm Trinh lập tức cầm lấy ba lô, cmar giác được sức nặng lúc trước đã biến mất, mở ra thì chỉ thấy một mảnh tối đen, không nhìn thấy gì cả, cô duỗi tay vào trong sờ sờ, nắm được một cái gì đó đem ra nhìn thử, là một thỏi vàng.

"Ê, hệ thống, thế này rất phiền toái nha! Trong này chẳng nhìn thấy gì cả." Lâm Trinh nhíu mày nói.

【Kí chủ về sau muốn tìm thứ gì, chỉ cần tập trung tinh thần đối với ba lô là có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ bên trong.】

Lâm Trinh thử làm theo lời hệ thống, qua nhiên nhìn không xót một cái gì bên trong cả, cô vui vẻ kéo khóa ba lô lại, thật tốt quá, như vậy về sau có cái gì đều có thể nhesy vào trong không sợ nặng nữa rồi!

Lâm Trinh vui vẻ tiếp tục chờ đồ ăn, mà lúc này nhiệm vụ chính thứ hai cũng xuất hiện.

【Kí chủ xin chú ý, xin chú ý, nhiệm vụ chính xuất hiện, nhiệm vụ chính xuất hiện.】

Thân thể mềm mại của Lâm Trinh chấn động, trong lòng bất đầu khẩn trương, cô nhìn về ngưỡng cửa, chỉ thấy mũi tên màu đỏ đang chỉ vào một mỹ nam tử chừng hai mươi tuổi, tuy rằng có tấm mặt xinh đẹp so với nữ nhân, nhưng lại không có chút nào ẻo lả, hắn mặc trường bào màu tím nhạt, khóe miệng khẽ cong, lộ ra một lạo khí chất phong lưu không kềm chế được. Lúc này hắn chính là một mặt đầy ý cười nhìn Lâm Trinh.

Trong lòng Lâm Trinh nhảy dựng, lập tức dời đi ánh mắt, nhiệm vụ lần này vậy mà là một mỹ nam tử phong lưu lỗi lạc? Không nhẽ nhiệm vụ là câu dẫn hắn sao?

【Manh mối chính nhiệm vụ: Mời mục tiêu nhiệm chính miệng nói với cô "Ta hận ngươi". Hoàn thành nhiệm vụ thưởng cho 2 đạn mù, 3 đạn béo phệ, 1 súng năng lượng. Xin hỏi kí chủ có tiếp nhận hay không?】

Được rồi! Là cô suy nghĩ quá đơn giản, không nên coi thường lối suy nghĩ kỳ ba của hệ thống.

Lâm Trinh đè lại huyệt Thái Dương đau đầu nói: "Ta nhận."

【Kí chủ tiếp nhận nhiệm vụ, mời kí chủ hoàn thành nhiệm vụ trong vòng 3 tháng, vượt quá thời gian tương đương với nhiệm vụ thất bại, nhiệm vụ thất bại trực tiếp gạt bỏ, hiện tại bắt đầu tính giờ.】

Lâm Trinh lại lần nữa nhìn qua, phát hiện đã tim được vị trí ngồi xuống, cô sờ cằm nghĩ thầm: Muốn một người thích bạn, thậm chí yêu bạn, khả năng rất khó, nhưng nếu muốn một người không thích bạn, chán ghét bạn, thậm chí hận bạn, cái này quá đơn giản rồi.

Được rồi! Cứ quyết định vậy đi, muốn người kia hận cô, không có khả năng giết cả nhà hắn, vậy cũng chỉ có thể để hắn chán ghét cô, bắt đầu từ chán ghét cô, đến cuối cùng hận cô này còn không phải quá đơn giản sao?

Lâm Trinh nghĩ như vậy liền bắt đầu hành động, vì thế cô đi đến bên cạnh nam tử rồi đứng lại.

Nam tử cảm giác có người tiếp cận ngẩng đầu lên đối diện với Lâm Trinh mỉm cười, ánh mắt để lộ ra chút nghiền ngẫm: "Cô nương có chuyện gì sao?"

Lâm Trinh cũng không nói lời vô nghĩa trực tiếp vào chủ đề cau mày nói: "Lão huynh, ngươi đừng cười, hàm răng vàng như vậy, nhìn ghê tởm."

Tươi cười của nam tử lập tức dừng lại.

Lâm Trinh tiếp tục khinh bỉ nói: "Lão huynh nhìn hàm răng của ngươi vàng thế này, chẳng lẽ đêm qua ăn phân sao?"

Tươi cười của nam tử trực tiếp nứt ra.

Lâm Trinh kinh ngạc nói: "Mẹ nó! Không đúng, hàm răng của ngươi vàng thế này, lão huynh không phải ngươi uống nước tiểu chứ?

"Phốc ——" Người bên cạnh trực tiếp đem rượu trong miệng phun ra.