Tổng cộng chỉ có thời gian hơn 34 giây chút xíu, cuối cùng sức xuyên thấu của pháo siêu điện từ lại không đủ...

Đây là không cho người ta sống hả trời!

- Haizzz... 

Lưu Minh Kiệt thở dài một hơi rồi nói:

- Tôi thấy số liệu này cũng muốn khóc. Tổ sư nó chứ cơ bản là khó giải quyết ấy...

Khó giải quyết, đây chính là cảm nhận lớn nhất của Lưu Minh Kiệt lúc này. 

Chơi kiểu gì bây giờ? Pháo siêu điện từ thậm chí còn không thể xuyên thấu qua nó, vậy thì cho dù nó có là đầu đạn hạt nhân cũng không nổ tung được ấy...

- Tiến sỹ Lưu, vậy...

Trương Tiểu Kiếm ngẫm nghĩ rồi nói: 

- Ngài cũng đừng sốt ruột. Chúng ta cứ phân tích từng bước một. Bên tôi có thể cung cấp một ít tư liệu cho anh, xem thử xem việc này có hy vọng hay không.

- Đành vậy.

Lưu Minh Kiệt gật đầu rồi lại thở dài: 

- Cố quá làm liều vậy. Ít nhất thì chúng ta cũng đã hết sức rồi.

- Vâng.

Trương Tiểu Kiếm đáp lại, sau đó hỏi hệ thống: 

- Hệ thống, mấy câu hỏi. Thứ nhất, nếu vị trí chính giữa của Tiểu Yêu Tinh đều là không khí thì trong hoàn cảnh đó, bom khinh khí có nổ được hay không? Nổ xong có thể gây ra sóng xung kích không?

Hệ thống:

- Trên lý thuyết thì có thể. Không khí chấn động sinh ra sóng xung kích thuộc loại công kích vật lý, nói đơn giản thì sóng xung kích là dùng tốc độ lưu động cực cao của không khí để chế tạo thương tổn, không thuộc loại xạ tuyến năng lượng cao, chất hoang không thể ăn hết được. 

Trương Tiểu Kiếm: “!!!”

Sóng xung kích có tác dụng, quả thực có thể nói là tin tức tốt nhất có thể đạt được hiện nay!

- Tiến sỹ Lưu. 

Trương Tiểu Kiếm phấn khởi nói:

- Bởi vì sóng xung kích gây thương tổn nhờ lưu động không khí nên Tiểu Yêu Tinh không thể ăn hết được!

- Thật hả? Cậu chắc chứ? 

Lưu Minh Kiệt lập tức mở to mắt:

- Vậy thì có phải đồng nghĩ với việc nếu mấy viên đạn hạt nhân đương lượng 2.000.000 tỷ tấn kia của chúng ta có thể dẫn nổ trong tầng khí quyển thì có thể nảy sinh tác dụng nhất định đối với nó không nhỉ?

Trương Tiểu Kiếm nói: 

- Nói thì nói vậy, nhưng đương lượng đạn hạt nhân lớn tới mức đó mà nổ trong tầng khí tuyển thì sóng xung kích sẽ thương tổn tới địa cầu càng lớn hơn chứ...

Lưu Minh Kiệt: “...”

Nhìn trời. Đây đúng là một vấn đề rất đau buồn. 

Một khi mười viên đạn hạt nhân có đương lượng hai triệu tỷ tấn dẫn nổ trong tầng khí quyển thì sóng xung kích khủng bố kia sẽ trực tiếp gợi ra sóng thần hơn một ngàn mét, tới lúc đó có lẽ khu vực duyên hải đều phải quỳ ---- Trước khi cái thứ đương lượng năm mươi triệu tấn tạo ra uy lực lớn cỡ nào, mọi người đều biết rõ trong lòng.

- Cho nên nói...

Lnk nói: 

- Ít ra thì bây giờ chúng ta có thể chắc chắn rằng chỉ cần đạn hạt nhân có thể phát nổ trong không gian nội bộ của nó thì có tác dụng, đúng không?

- Đúng vậy.

Trương Tiểu Kiếm gật đầu đáp: 

- Nếu uy lực đầy đủ thì có thể nói là ít nhất có lẽ nổ vỡ Tiểu Yêu Tinh.

- Được!

Lưu Minh Kiệt vỗ đùi cái đét: 

- Có lời này là được rồi. Tôi sẽ lập tức nói với thủ trưởng một tiếng, thu hồi một viên đạn hạt nhân đương lượng hai ngàn tỷ tấn trở về bỏ vào trong đầu đạn của pháo siêu điện từ. Còn lại có nổ trong vũ trụ thì nổ đi, gây thương tổn được thì tốt không được thì thôi vậy.

Có thể nói đây là cách duy nhất có thể làm hiện nay, ít ra coi như là có chút hy vọng.

Tiếp theo khó nhất chính là sức xuyên thấu của pháo siêu điện từ. 

Nếu không thể xuyên thấu qua xác ngoài của Tiểu Yêu Tinh thì mọi thứ đều vô nghĩa.

Vì thế thời gian tiếp theo, công việc của cả địa cầu chính là không ngừng nghiên cứu uy lực của pháo siêu điện từ. Thời gian gấp rút, trong chớp mắt đã trôi qua một tháng. Thời gian Tiểu Yêu Tinh đến địa cầu chỉ còn lại một tuần cuối cùng.

Đến lúc này, thủ trưởng đại đại cực kỳ dứt khoát cho mọi người nghỉ. 

Dù sao thì nên làm có thể làm làm được đều đã xong cả rồi. Tiếp đó chính là phó mặc cho số phận xem may mắn thôi.

Cho nên mấy ngày cuối cùng này, thủ trưởng đại đại cho mọi người đều về nhà gặp cha mẹ người thân. Chẳng qua chuyện có liên quan tới Tiểu Yêu Tinh thì vẫn hết sức giữ bí mật mới là ổn thỏa nhất. Một khi truyền ra ngoài dẫn tới khủng hoảng thì có lẽ không còn ngày lành mà sống yên ổn nữa đâu.

Nếu mọi người đều không biết thì ít ra còn có thể sống được mấy ngày yên ổn cuối cùng. 

Chuyện duy nhất đáng nhắc tới là hơn một năm nay, dưới lòng đất của cao nguyên Thanh Tạng để lại chiếc nôi cuối cùng của nhân loại. Đó là chỗ tránh nạn của các tinh anh chân chính thuộc các quốc gia. Một khi địa cầu thật sự không chịu nổi thì ít ra có lẽ là có thể giữ lại một chút ngòi lửa... Mặc dù không có ý nghĩa lớn lắm.

Nhưng ít ra có tốt hơn là không có.

...

Trong thành phố Thiên Kinh.

Trương Tiểu Kiếm vừa đi ra tòa nhà thuộc ngành liên quan đã lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Thần Tâm:

- Tâm Tâm, em ở đâu? 

- Thầy ra ngoài rồi hả?!

Tiêu Thần Tâm đang bận bịu trong cửa hàng vừa thấy điện thoại của Trương Tiểu Kiếm, lập tức vui sướng đầy mặt, vội vàng tiếp máy:

- Em đang ở cửa hàng nè. Thầy ở đâu? Em đi tìm thầy! 

Trương Tiểu Kiếm:

- Em lập tức đi đón bố mẹ em đi, tập hợp chỗ đá Ngũ Thải Bàn Long đó. Lần này là việc lớn chân chính đấy. Nhanh lên, thầy đi đón bố mẹ thầy.

- Ồ, vâng. 

Tiêu Thần Tâm rất thông minh, cô đã nhận ra chuyện không đơn giản từ trong lời nói của Trương Tiểu Kiếm, không dài dòng lập tức chạy về nhà:

- Em đi làm ngay đây.

Dặn dò Tiêu Thần Tâm xong, Trương Tiểu Kiếm bèn gọi điện thoại cho bố mẹ: 

- A lô, mẹ, mẹ đang ở đâu vậy? Còn đang ở trong cửa hàng kia hả? Dạ, mẹ ở đó chờ con nhé, con tới đón mẹ ngay đây. Đừng hỏi, tý nữa con nói cho mẹ nghe.

- Ba, chờ con ở đơn vị, con đi tìm ba ngay đây. Dạ vâng, con lập tức tới ngay.

Người của hai nhà nhanh chóng tụ tập chỗ đá Ngũ Thải Bàn Long. Tiêu Thần Tâm vừa thấy mặt lập tức kêu lên: 

- Thầy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Chuyện lớn, chỉ cần làm không tốt một chút thôi thì nhân loại tiêu đời rồi.

Giọng nói của Trương Tiểu Kiếm trầm thấp khiến mấy người ở đây lập tức thay đổi sắc mặt. 

- Nói đơn giản thì có một tiểu hành tinh đang bay tới địa cầu.

Trương Tiểu Kiếm nói:

- Chúng ta suy nghĩ tất cả các cách đều không thể ngăn được nó. Hơn một năm nay thầy đang bận chuyện này đấy. 

- Tiểu hành sinh sắp va vào địa cầu?!

Vừa nghe vậy, Tiêu Thần Tâm không khỏi ngơ ngác:

- Bọn em không nghe thấy tin tức nào cả. Rốt cục thì tiểu hành tinh lớn tới mức nào? 

- Bên trên áp chế tất cả tin tức rồi.

Trương Tiểu Kiếm thở dài khe khẽ:

- Đường kính 256 km. Có thể nói lần này cả thế giới rất có khả năng sẽ bị hủy diệt hoàn toàn. Đây không còn là vấn đề chết bao nhiêu người nữa, mà là địa cầu có thể chống chọi được hay không. 

Tiểu hành tinh đường kính 256 km sắp va vào địa cầu!

Vừa nghe thấy kích cỡ này, mấy người rốt cục triệt để hoảng sợ.

- Chẳng trách hoàn toàn không nghe thấy chút tin tức nào cả. 

Tiêu Hồng Nho thở ra thật dài, nói:

- Chuyện lớn thế này thì dù là ai cũng nhất định canh giữ nghiêm ngặt để ngừa gây ra khủng hoảng. Nhưng lúc này cậu trở về, chuyện này...

- Hy vọng không lớn. 

Trương Tiểu Kiếm nói:

- Tôi chỉ có thể nói chúng ta đã hết sức, còn lại chỉ có thể mặc cho số phận. Mấy ngày tiếp theo thì khỏi cần đi làm, xin phép hay từ chức gì cũng được, ráng chung sống với nhau, làm một cuộc du lịch trong nước gì đó, ví dụ là Tây Tạng Tân Cương các thứ. Nơi va chạm là vị trí chính giữa Thái Bình Dương. Một khi trúng thì có lẽ khu vực duyên hải sẽ trở thành khu vực tai nạn nghiêm trọng.

Đây là điều duy nhất Trương Tiểu Kiếm có thể làm được lúc này. 

Cha mẹ hai bên nhìn nhau, sau đó đồng thời gật đầu.

- Ừ, thế chúng ta đi du lịch Tây Tạng đi. Đúng lúc ba mẹ cũng muốn đi ngắm cung điện Potala đấy.

- Còn thầy thì sao? 

Tiêu Thần Tâm kéo tay Trương Tiểu Kiếm:

- Thầy đi theo tụi em không?

- Thầy hả? 

Trương Tiểu Kiếm hơi mỉm cười, rồi dịu dàng vuốt mái tóc của Tiêu Thần Tâm:

- Ai cũng có thể đi, nhưng thầy thì không thể. Lần này có thể cứu vớt địa cầu được hay không, thầy chính là người mấu chốt nhất đấy.

- Vâng thầy. 

Tiêu Thần Tâm vùi đầu vào lòng Trương Tiểu Kiếm, nói:

- Người mà bé cưng thích nhất lại là chúa cứu thế cơ đấy, vui ghê!

- Đúng đấy, chúa cứu thế... 

Trương Tiểu Kiếm mỉm cười:

- Nhất định rồi. Thầy hứa!

Ngày 14 tháng 4 năm 2020, tiểu hành tinh có biệt hiệu là Tiểu Yêu Tinh chính thức đến thăm địa cầu.