Từ sự kiện trêи phố ngày hôm đó, người ta liền đồn ầm lên, Dương Minh Ngọc không còn là một nữ hiệp xinh đẹp dịu dàng hiểu lễ nghĩa trong mắt mọi người nữa mà trở thành lục trà biểu chia rẽ quan hệ tốt đẹp của Lăng trang chủ và Diệp Thần Sứ. Người ta bắt đầu cảm thán Diệp Thần Sứ thật đáng thương, một tấm lòng thành như vậy, gian nan khổ cực như vậy lại bị Dương tiểu thư phá hỏng, không biết phải đau lòng bao nhiêu, Lăng trang chủ cũng thật không tốt, trong nhà có vợ hiền con thảo, một lòng yêu thương chăm sóc mà lại như vậy ở bên ngoài khiến cho Diệp Thần Sứ đau lòng. Haizzz thật đáng thương cho Thần Sứ. Còn có Dương Minh Ngọc kia, lúc đầu đúng là không nghĩ nàng là người như vậy, người ta đã không thích rồi còn cố tình lôi kéo, Diệp Thần Sứ khóc lợi hại như vậy khẳng định cũng là do nàng làm cho đau lòng, sau này bọn họ tuyệt đối sẽ không tin những lời đồn thổi về Dương Minh Ngọc nữa, quá lừa người.

Những lời đồn đãi này bay về đến Dương gia, bay vào tai Dương Minh Ngọc. Nàng ta tức giận giáng ngay một bạt tai vào tì nữ trước mắt. Tì nữ sợ hãi Dương Minh Ngọc vốn dĩ không giống như những gì đồn đại, nàng ta kiêu ngạo vô tình, thậm chí còn bạo lực. Người bị nàng ta hành hạ đến chết cũng không hề ít, tì nữ trong nhà chết dưới tay nàng nhớ cũng không hết được. Tì nữ đứng trước mặt nàng cả người phát run sợ hãi Dương Minh Ngọc lấy mạng mình

Dương Minh Ngọc càng trở nên điên cuồng, nàng ta đập phá đồ trong phòng, vừa ném vừa mắng Diệp Sở Ly đê tiện, hồ ly tinh, tiện nhân câu dẫn người của nàng. Tì nữ run sợ im lặng lùi về sau một chút.

Dường như tất cả đều không làm cho sự tức giận trong người nàng vơi đi, Dương Minh Ngọc rút kiếm chém liên tiếp lên cái bàn nhỏ trong phòng. Tì nữ lén lút lùi về phía sau một chút. Dương Minh Ngọc đang trong trạng thái điên cuồng thấy nàng sợ hãi liền lao về phía tì nữ trước con mắt trợn to của nàng ta mà một kiếm đâm xuyên ngực.

Dương Minh Ngọc rút mạnh kiếm, máu theo đường rút kiếm bắn ra ngòi, bắn lên cả bộ xiêm y trắng tinh của Dương Minh Ngọc, khuôn mặt nàng ta dữ tợn. Một lúc sau Dương Minh Ngọc mới bình tĩnh lại được, biểu tình vô cảm liếc nhìn cái xác bên chân, Dương Minh Ngọc đưa tay lên vẫy, ảnh vệ từ đâu xuất hiện dọn dẹp sách sẽ căn phòng.

Dương Minh Ngọc thay đồ, ném bộ đồ trắng đã bẩn để ảnh vệ đi tiêu hủy, căn phòng lộn xộn lại trở về như ban đầu khi chưa có chuyện gì xảy ra. Dương Minh Ngọc ngồi trêи ghế mở ra tờ giấy nhỏ, vừa đọc, sắc mặt càng không tốt.

Diệp Sở Ly, đồ đệ chân truyền của lão Thần Sứ. Lão Thần Sứ là một người cực kỳ có quyền lực trong giới võ lâm, từ lâu đã nghe nói lão có một đồ đệ sắc đẹp tuyệt thế, mỹ diễm hớp hồn, chỉ là đồ đệ này chưa bao giờ xuất hiện cho nên không ai biết. Còn Quỷ Sai, làm việc không để lại giấu vết, không để ai đánh hơi ra, cũng không có tin tức gì. Nhưng từ đời này qua đời khác vẫn thấy có Quỷ Sai xuất hiện làm người ta cứ tưởng Quỷ Sai là xác chết hoặc là bất tử. Hóa ra không phải, Quỷ Sai cũng giống như Thần Sứ, là chân truyền. Không ngờ Lăng Tiêu trang chủ thế mà lại còn có thân phận Quỷ Sai, bảo sao trong giới võ lâm không ai có thể đánh lại hắn.

Dương Minh Ngọc có chút sầu não, cả hai người này động vào đều không dễ, nàng chỉ là một cô nương chưa có gì trong tay, không làm nên trò trống gì. Dương Minh Ngọc suy nghĩ một lúc, nàng chợt nhớ ra không phải còn có một tên chịu tội thay ở ngay đây sao, nàng mới là người tốt nhất, không thể làm chuyện xấu, vậy loại chuyện hại người mất mạng này chỏ có thể để người khác làm thôi.

Đi khẽ cười một cái liền đứng lên điều chỉnh cảm xúc, thay một bộ đồ khác, trang điểm đáng thương động lòng người rồi lập tức đến chỗ Võ lâm minh.

_____________________

Dương Minh Ngọc đến, Địch Quốc Cường tất nhiên mừng còn không kịp, chạy ra thấy nàng một thân tiều tụy, khóe mắt ửng đỏ, khuôn mặt có chút tái nhợt, Địch Quốc Cường áp chế lại cảm xúc trong lòng, lập tức dẫn nàng đi vào. Gã cho người đi mua điểm tâm Dương Minh Ngọc thích ăn nhất lập tức mang đến.

Địch Quốc Cường dẫn nàng đến vườn nhỏ sau nhà, ở đó có một bộ bàn đá, dù sao cũng là nữ nhân, đưa vào thư phòng cũng sẽ không tốt. Dương Minh Ngọc vừa thấy tiểu tư rời đi, nước mắt liền không kìm được rơi xuống. Dương Minh Ngọc đáng thương nhìn Địch Quốc Cường thút tha thút thít nói không nên lời.

Địch Quốc Cường khuôn mặt không rõ cảm xúc nhìn nàng, nhưng mãi gã vẫn không lên tiếng, gã chờ Dương Minh Ngọc mở lời trước. Thích nàng, nhưng nàng cũng phải tự biết, là nàng đến cầu gã chứ không phải gã tự chạy đến đòi nàng, cái gì cũng phải có qua lại, trừ khi hai người có mối quan hệ mà không cần đến sự trao đổi nữa.

Dương Minh Ngọc khóc đủ thấy Địch Quốc Cường không hỏi gì, nàng cũng không định nói, chỉ im lặng như vậy. Hai người ngồi như vậy một lúc lâu, đến khi tiểu tư quay về cầm thêm gói điểm tâm mà nàng thích, Dương Minh Ngọc mới lau nước mắt cười đa tạ với tiểu tư.

" Mấy ngày nay trong thành có chút bí bức, muội định ra ngoài một chuyến. Võ lâm chắc có nhiều chuyện cần xử lý, huynh chắc không rời ra được. Muội đến là để tạm biệt"

Địch Quốc Cường bất ngờ trong chốc lát, gã tưởng nàng sẽ nói chuyện Thần Sứ với mình, không ngờ lại là cái này. Trước đó chưa nghe nói Dương Minh Ngọc ra ngoài, chắc là lâm thời quyết định. Gã có chút nghi ngờ, như này là không muốn người khác thương hại mình hay là có tâm tư gì.

Địch Quốc Cường thở dài nhìn nàng một cái " Nữ nhi ra ngoài cũng phải chú ý bảo vệ bản thân. Ta lần này đúng là không dứt ra được"

" Ta biết mà, mẫu thân cũng dặn ta rất nhiều, chắc chắn bảo vệ ta tốt"

" Muội đi ra ngoài cũng phải thu miễn một chút, nhưng mà có người khi dễ liền nói với ta. Ta nhất định sẽ giúp muội đòi lại công bằng!"

Dương Minh Ngọc nghe đến đây, giống như có chút tổn thương, ngước nhìn Địch Quốc Cường, một bộ dạng muốn nói mà không dám nói. Nàng mấp máy môi, cuối cùng vẫn là mở miệng.

" Địch ca, người áo đỏ trông cực kỳ xinh đẹp trêи phố hôm nọ...cái người nói muội kia...là Thần Sứ Vong Xuyên Cốc sao?"

Địch Quốc Cường trong mắt đen tối không rõ nhìn Dương Minh Ngọc như muốn thấu tâm tư của nàng, nhìn đến nỗi Dương Minh Ngọc có chút sợ hãi gã mới chậm dãi gật đầu.

" Phải. Ngày đó vừa đến Bắc thành Thần Sứ liền được Lăng tranh chủ đưa đi, ta cũng không biết đó là hắn. Là nghe người trêи phố nói một chút mới biết!"

" Địch ca, muội... muội hôm đó như vậy, có khi nào...làm Thần Sứ trướng mắt hay không. Liệu có tính sổ với muội không, Địch ca, hắn sẽ không..."

" Không đâu" Địch Quốc Cường lập tức ngăn lại lời nói của nàng " Người Vong Xuyên Cốc không bao giờ so đo chuyện nhỏ nhặt, ngược lại họ là người duy trì hòa bình chính tà trong võ lâm, muội đừng quy kết như vậy!"

Dương Minh Ngọc vẫn chưa từ bỏ, lông mi run run, mắt ngấn ngấn nước nhìn long lanh đáng thương cầu người bảo vệ " Thế nhưng... kia... hắn ở trêи đường nói như vậy... muội... hắn rõ ràng là muốn bôi đen muội..."

" Dương Minh Ngọc! " Địch Quốc Cường nghiêm giọng, gã đứng lên nhìn Dương Minh Ngọc đang run run ngồi im một chỗ, giọng có chút lạnh xuống " Chuyện của Thần Sứ cũng không khác chuyện nhà đế vương, muội vẫn là bớt suy đoán lung tung đi. Đi thôi, ta đưa muội về, bây giờ một mình muội ra ngoài, không khỏi có người đàm luận. Huống hồ bây giờ danh tiếng của muội không được tốt cho lắm"

Dương Minh Ngọc mở to mắt kinh hãi nhìn Địch Quốc Cường, Địch Quốc Cường lạnh lùng như vậy có chút không giống khi trước. Gã bây giờ giường như có chỗ khác biệt, ma Dương Minh Ngọc không thể nhìn ra là khác biệt chỗ nào. Nước mắt Dương Minh Ngọc tí tách rơi xuống làm như có người khi dễ nàng ta, Dương Minh Ngọc vội vã đứng lên chạy ra ngoài, cũng không quay lại nếu không nàng ta sẽ thấy con mắt thâm trầm ẩn giấu sát khí chết người của Địch Quốc Cường.

Địch Quốc Cường nhìn nàng chạy đi, không phản ứng, cũng không cho người hộ tống nàng ta trở về. Gã im lặng ngồi lại bàn đá, một tay hất bay những thứ Dương Minh Ngọc vừa chạm qua như vứt thứ gì bẩn thỉu lắm.

" Lần sau Dương tiểu thư mà đến, không được phép cho nàng ta vào. Phải nói với ta, ta đồng ý mới được phép."

" Vâng." Tiểu tư thu dọn đồ trêи bàn vô cảm đáp một tiếng.

Địch Quốc Cường đi về phía phòng ngủ, khóa kín cửa phòng. Gã đi đến bên giá sách, xoay một chiếc giá đèn bằng đồng trêи tường, giá sách nặng nề dịch ra một khoảng nhỏ đủ cho một người đi vào. Địch Quốc Cường lập tức lách người vào, giá sách kia cũng lập tức về lại chỗ cũ như chưa từng có chuyện gì. Trong phòng trống không, không có một người, vắng lặng đến đáng sợ.

Địch Quốc Cường đi theo đường hầm, đường đi mới đầu hơi nhỏ, những bậc thang đi xuống sau đó là một đường bằng phẳng dài. Địch Quốc Cường cầm giá đèn ung dung đi theo con đường. Càng đi càng lâu, đường cũng càng rộng mở, cuối cùng dừng lại ở một sơn động nhỏ cỡ một căn phòng.

Địch Quốc Cường treo lên giá đèn, đến gần cái giường trêи đó để một bộ quần áo hài tử màu đỏ tầm năm 5, 6 tuổi, trong sơn động có rất nhiều đồ chơi nhỏ, có một cây kiếm gỗ được sơn đỏ treo ở trêи tường, có chiếc ô đỏ vẽ một đóa hoa diễm lệ nở rộ đặt trêи giá, y phục treo trêи giá tinh xảo đẹp đẽ phẳng phiu như mới, thoang thoảng mùi đàn hương.

Địch Quốc Cường phủi phủi bụi bặm nắm trêи đồ đạc, lau dọn, sắp xếp. Xong xuôi đâu đấy gã mới nằm lên chiếc giường kia khó khăn đi vào giấc ngủ.

_____________________

Một bé trai năm tuổi trắng trẻo xinh xắn, mặc một bộ đồ màu đỏ đang cúi đầu vặt vặt đám hoa xung quanh, bé con nghịch đến say sưa không thèm để ý đến bé lớn khoảng 10 tuổi đang cẩn thận canh trừng nhóc.

Bé con xòe bàn tay dính đầy bụi đất khoe ra trước mặt bé lớn, cất giọng trẻ con non nớt trong trẻo nhìn bé lớn mà cười hì hì. Bé lớn cũng cười, còn lấy khăn lau mặt nhem nhuốc của bé con, lại lau lau bàn tay trắng trắng mập mập mềm mềm của bé con.

" Ca ca!"

" Ngươi nghịch bẩn như vậy, mẫu thân thấy sẽ đánh đòn!". truyện đam mỹ

" Không đâu, bé con rất ngoan sẽ không bị đánh đòn!" Bé con phồng má bánh bao gật gật đầu.

Bé lớn nhéo nhéo nhóc, kéo nhóc đi về phía căn nhà nhỏ bên kia. Trước của nhà có một quả phụ, đó là mẫu thân của hai người, nàng nhìn bên ngoài có chút mệt mỏi nhưng vẫn xinh đẹp lạ thường. Bé con nhìn thấy nàng reo lên một tiếng rồi nhào về phía nàng, nàng đánh nhẹ ʍôиɠ bé con một cái, bé con giơ tay nhỏ che ʍôиɠ, nàng lại nhéo mũi bé con một cái bé con lại giơ tay che mũi, nàng vẫy bé lớn lại gần, xoa xoa đầu hôn bé lớn một cái, lau khuôn mặt vẫn còn chút bụi của bé con lại hôn bé con một cái. Bé con vui vẻ cười toe toét còn ôm chặt cổ nàng.

Bé lớn trong mắt tràn đầy vui vẻ, bé thích đệ đen của mình, thích mẫu thân của mình, thích cuộc sống bây giờ của bọn họ.

..........

Bé lớn thấy bé nhỏ đàn ôm một con hươu non, hươu mẹ đi sau cũng không ngăn cản bé con, bé lớn lúc đó phát hiện bé con đặc biệt có duyên với động vật. Bé lớn mang tâm trạng tò mò hỏi mẫu thân, bé thấy mặt mẫu thân có tái đi. Sau đó nàng ôm chặt bé nói với bé rằng chuyện này tuyệt đối phải giữ bí mật, nếu không sẽ có người muốn ăn thịt bé con.

Bé lớn nghĩ chắc sẽ nguy hiểm nhưng sẽ không ăn thịt người như mẫu thân nói. Chính là ngày đó, máu nhuộm đỏ căn nhà, nhuộm ướt quần áo bé. Mẫu thân lạnh toát nằm trêи nền đất, khuôn mặt đau khổ tuyệt vọng... bé con... tìm không thấy... lúc đó bé mới biết, thật sự không phải đùa... thật sự không phải mẫu thân nói đùa!

_________________

( Những con người sáng suốt không cần nói cũng biết. Cơ mà các người đừng vội mừng, ai biết tôi có bẻ lái hay không há há há)