An Nguyên Nguyên sáng sớm phát sốt làm Châu Vi Vũ sợ chết khϊế͙p͙, im lặng ngồi một góc nhận tội, An Nguyên Nguyên nhìn thấy cả cái đuôi ủ rũ với cái tai cụp xuống của hắn rồi, An Nguyên Nguyên cười một cái, Châu Vi Vũ càng đau lòng.

" Xin lỗi!" Là tại hắn, do hắn không tốt, tại hắn không biết kiềm chế nên An An mới ốm. Tất cả lại tại hắn, An An yếu như vậy không thể chịu dày vò.

An Nguyên Nguyên cũng rất ngại ngùng nha, mọi chuyện không thể trách mỗi Châu Vi Vũ, Châu Vi Vũ không kiềm chế là một phần, một phần còn lại...khụ...là do cậu đòi hỏi...là do cậu. Thật tội cho Châu Vi Vũ, ai nha nhìn hắn sao mà đáng thương quá thể.

" Không...không phải là do cậu hết, tôi cũng sai mà!"

" Tôi tội lớn hơn"

"..."

Châu Vi Vũ trợn tròn mắt, An An nói...An An gọi hắn là...( bí mật).

An Nguyên Nguyên vỗ vỗ chỗ bên cạnh, Châu Vi Vũ biết điều mà chen vào ôm An Nguyên Nguyên vào lòng, An Nguyên Nguyên vùi cả người vào lòng hắn yên lặng mà ngủ.

Đến ngày hôm sau An Nguyên Nguyên mới đỡ, Châu Vi Vũ không dám làm càn, chỉ dám hôn hôn sờ sờ, tuyệt đối không...vả mặt.

Hai người ở Nhật chơi chán liền bay đến Milan. Milan là kinh đô thời trang thế giới, An Nguyên Nguyên mong muốn lâu lắm rồi mà chưa có cơ hội. Kéo tay Châu Vi Vũ chạy đây chạy đó, hết ngắm ngắm lại mua mua, mà tất cả những thứ này người trả tiền không ai khác ngoài Châu Vi Vũ. Tại vì thẻ của An Nguyên Nguyên bị tịch thu rồi huhu.

Du lịch cả tháng, Châu Vi Vũ cũng không ăn no được mấy lần, chủ yếu là tại vì sợ ai kia lại ốm, mà An Nguyên Nguyên lại càng vô tâm vô phế, ngày ngày chạy nhảy lung tung không có để tâm đến sự lo lắng của Châu Vi Vũ. Châu Vi Vũ bày tỏ mình thật bất đắc dĩ cho nên sau một số lần trị không được An Nguyên Nguyên, hắn quyết định vác An Nguyên Nguyên lên giường. Ừm...còn lên làm gì thì... các người có thể tự nghĩ, dù sao cũng đều đúng cả.

Chuyện là như này, hôm đó An Nguyên Nguyên mặc một đồ siêu cấp xinh xẻo cùng Châu Vi Vũ đi dạo phố, địa điểm từ Milan đã bay qua London. Bởi vì bạn nhỏ quá mức xinh xẻo, quá mức khiến người chú ý yêu thích. Thế là đã lọt vào tầm mắt của một vị nhϊế͙p͙ ảnh, mà vị nhϊế͙p͙ ảnh này còn là gay!!! An Nguyên Nguyên ngây thơ phối hợp với người ta chụp vài tấm lại còn bị người ta tán tỉnh mà không biết. Châu Vi Vũ thật sự tức giận, bình giấm chua cất giấu hai chục năm cuối cùng cũng đổ lênh láng, Châu Vi Vũ vứt mặt mũi kéo bạn nhỏ nhà mình hôn giữa thanh thiên bạch nhật, đúng lúc nhϊế͙p͙ ảnh kia nhấn máy ảnh một cái. Một bức ảnh hôn môi đầy mùi chua cứ thế huy hoàng mà ra đời. Châu Vi Vũ nghiêm mặt mua hết tất cả ảnh, về đến khách sạn liền vứt ảnh lên giường, đè An Nguyên Nguyên ra abc một trận. Một đám ảnh đẹp cứ vạy mà hy sinh. Tác giả bày tỏ RẤT TUYỆT VỜI ✧(>o<)ノ✧.

Mà An Nguyên Nguyên sau ngày hôm đó bị Châu Vi Vũ dùng một cái vòng chống lạc trẻ con buộc An Nguyên Nguyên theo bên người, cậu thể hiện mình thật tủi thân, không thể chạy lung tung, chạy một cái sẽ bị Châu Vi Vũ kéo về, cậu rất buồn có biết không. An Nguyên Nguyên tâm trạng buồn bực một ngày, tối hôm đó phải bán thân đổi tự do. Thật tội nghiệp!!!

Hai người chơi thì vui rồi, An Như Anh ở nhà bận đến sắp hiện hình rồi. Mẹ ơi các người hạnh phúc tại sao cô lại phải mệt như chó ngày ngày làm việc??? Thế là trong một buổi sáng đẹp trời, một trợ lý phát hiện chị đại biến mất rồi. Biến mất luôn đó, rất nghiêm trọng. Hai lão đại đều không ở đây, trợ lý đáng thương bị ủy quyền vào phút chót tiếp tục thay thế An Như Anh bận như chó... tiếp. Còn chị đại??? Đến chỗ vợ nằm phè phỡn rồi.

____________________

Một tháng đi tuần trăng mật trá hàng du lịch rất nhanh đã kết thúc. An Nguyên Nguyên còn muốn chơi nữa cơ, cậu quyết định dính lấy Châu Vi Vũ. Nhân viên sợ hãi rồi, đây không phải tiểu tổ tông mà cả chị đại lẫn Châu Boss đều cung phụng trong lòng bàn tay đây sao, má ơi dính nhau như vậy sao.

An Nguyên Nguyên chạy theo sau Châu Vi Vũ thành một cái đuôi nhỏ, hắn làm việc cậu sẽ ngồi vẽ, hắn họp, cậu liền ngoan ngoãn ngồi bên cạnh vẽ, thi thoảng huých hắn vài Châu Vi Vũ, Châu Vi Vũ cũng vui lòng quay ra để ý cậu, nói chung Châu Vi Vũ làm gì, An Nguyên Nguyên đều tìm cách kề kề bên cạnh, bởi vì cậu quá chán. Dần dần có người phát hiện trong phòng Boss có cả một khu vực nho nhỏ cho tiểu tô tông thiết kế nghịch ngợm, ai dám nói gì chứ, vả lại tiểu tổ tông cũng cực kỳ có tài năng.

Mấy bộ đồ An Nguyên Nguyên may ra này phần lớn là cho người nhà mặc, một phần thì để đến hội đấu giá ngầm của Châu Vi Vũ, cậu cũng không thích nổi tiếng, làm vậy chỉ là vì thích thôi. Châu Vi Vũ thì lại vô cùng hài lòng, quần áo vợ may, có mùi của vợ, hắn vui còn không kịp nữa là.

Ngày nghỉ lễ An Nguyên Nguyên cuộn thành một cục bông chết dí ở nhà vứt Châu Vi Vũ ra chỗ khác, không thèm lẽo đẽo theo hắn nữa. Sáng ngủ trương mắt lên An Nguyên Nguyên mới bò dậy. Cậu vừa dậy được một lúc, bên ngoài liền có chuông cửa, bảo mẫu ra ngoài mở cửa, biết đây là bạn của giáo sư ( Bạn của cha An) nên mời ông vào nhà. An Nguyên Nguyên đứng dậy chào hỏi liền nhớ ra, đây không phải người đã phát hiện " An Nguyên Nguyên " chết sao, chính là cái người phát hiện " An Nguyên Nguyên " bên bờ sông nên gọi cho cha An. Ông ấy đến đây làm gì nha.

" Cháu chào chú!"

" An An, cha con không về sao?"

An Nguyên Nguyên mời ông nhồi xuống, bảo mẫu đi pha cho ông một tách trà nóng.

" Cháu còn chưa gọi nữa, nhưng cha chắc sẽ không về. Nghe nói năm nay có dự án gì đó. Chú có khỏe không ạ?"

" Rất khỏe nha, cuộc sống vườn tược nuôi trồng rất thích thú, rất thư giãn. Đến vào xuân sẽ càng đẹp"

" Chú đi đường xa như vậy rất mệt mỏi đi"

" Không không, An An của chúng ta nháy mắt đã lớn thế này rồi.Chú mang cho con ít hoa quả kìa, từ lúc con bệnh chú vẫn chưa thăm được thật là áy náy"

" Không có đâu, chú đến là tốt rồi! Cháu càng thích quả vườn chú hơn, mấy năm rồi mới được ăn lại. Chú đến thường xuyên liền tốt rồi" An Nguyên Nguyên cực kỳ vui vẻ. Bời vì người ta cũng xem như là có ân với nguyên chủ, nếu không nhờ ông ấy thì "An Nguyên Nguyên " đã phơi thây ngoài trời rất lâu rồi.

" Aizzzz, tại dạo này cũng bận nữa, vườn nhỏ nhỏ, chú mua thêm đất nên mất thời gian tu sửa quá chừng. Con làm thiết kế hả? "

" Vâng, dạo gần đây con bí ý tưởng quá à, chưa vẽ được gì nữa. "

" Haha, con đến vườn chú nha, cảnh rất đẹp đó, quanh đấy cũng có nhiều đồng ruộng, đồng hoa lớn nữa, có khi lại có thêm ý tưởng" Mạc Bàng Hạnh cười ha ha vui vẻ.

" Được sao? Con quậy lắm đó"

" Được, được. Là An An thì cái gì cũng được hết" Mạc Bàng Hạnh lại càng thích thú.

An Nguyên Nguyên giữ ông ở lại ăn cơm, lại giữ ông ở nhà mình vài ngày nhưng Mạc Bàng Hạnh từ chối, ông cũng có nhiều việc phải làm nữa không tiện làm phiền người ta.

_________________

Đông qua xuân đến, An Nguyên Nguyên sau khi nhận được một đống lì xì trị giá cực kỳ cực kỳ siêu to khổng lồ, cậu thích chết đi được, chê gì thì chê chứ không bao giờ chê tiền ít. Thế là trông nhà xuất hiện thêm vào bộ rèm cửa mới, vài bộ chăn ga gối mới, mấy chục bộ quần áo mới mà vẫn chửa có dấu hiệu dừng lại. Dì bảo mẫu bày tỏ ở nhà có một người cuồng may vá, mỗi ngày thay một bộ chắc chắn có thể không trùng nhau.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, đặc biệt trong xanh thoáng đãng, gió nhẹ nhẹ, có hơi nắng, khá là ấm áp. Nhưng An Nguyên Nguyên lo sợ trời trở gió, nêm mặc bên ngoài một chiếc áo len mỏng màu vàng da, nhìn cậu đã trắng lại càng trắng. An Nguyên Nguyên muốn đến vườn nhà Mạc Bàng Hạnh, đường khá xa phải đi sớm một chút.

Từ đây đến vườn mất hai tiếng, An Nguyên Nguyên lên xe được một lúc mới mới gọi điện cho Châu Vi Vũ.

" Tôi đi ra ngoài rồi!"

" Cậu đi đâu?"

" Đến vườn nhà chú Mạc"

Châu Vi Vũ biết người này, một người nằm trong top đầu danh sách không bị An Nguyên Nguyên bài xích, hắn khá có thiện cảm với ông.

" Vậy cậu đi trước, một lát tôi đến với cậu, chơi chán liền theo tôi về"

" Được, cậu xong sớm một chút. Bye bye "

" Bye bye "

An Nguyên Nguyên hí hứng sắp chết, vừa xuống xe liền nhảy nhót vui mừng, Mạc Bàng Hạnh cũng chỉ cười mà không biết nói sao, An An thật là hoạt bát. Hai chú cháu đi vòng quanh vườn, ở đây rất đẹp, có quá nhiều loại cây ăn quả với hoa cỏ. An Nguyên Nguyên nghĩ cậu có thể làm một set đồ mùa xuân. Hai người vừa đi vừa trò chuyện.

" An An có tò mò thời đại học cha con là một người như thế nào không?"

" Cháu có nha, ông ấy thường xuyên không ở nhà, mẹ cũng không ở nhà cho nên cũng không có quá nhiều thời gian nói chuyện với cháu. Ông ấy không kể chút gì về thời đại học của mình cả"

" Cháu có muốn nghe không?"

" Có ạ!"

" Cha cháu hồi đại học rất là đẹp trai đó, vừa đẹp trai lại còn vừa học tốt. Năm đó cha cháu mới vào trường là đại diện học sinh lên phát biểu, cháu không biết đâu, dưới sân trường la hét ầm ĩ, có bạn nữ còn ngất đi nữa cơ" Mạc Bàng Hạnh cười haha.

An Nguyên Nguyên cũng cười haha " Cha thật có sức hút"

" Bắt đầu từ ngày hôm đó, ngày nào cũng có người đến tìm cha cháu, trong trường lúc nào cũng có người thầm mến cha cháu, mỗi lần lên lớp đều có người dúi thư tình vào tay ông ấy, trong lớp học nào ông tham gia thì đều lập tức kín chỗ, giáo viên còn vì thế mà vui mừng một trận. Haha, thời đó rất loạn, cha cháu nha, lúc nài cũng không thèm quan tâm đến người ta nhưng lại khiến người khác vẫn cứ không chịu được lao vào như thiêu thân.

Xem nào để chú nhớ coi, cha con còn rất tốt bụng, rất hay giúp đỡ người khác, mặc dù đôi kho khá thờ ơ nhưng mà có khó khăn là ông ấy sẽ giúp đỡ. Lúc đó khiến cho bao nhiêu người ải tưởng là ông ấy thích mình, thế nên là thi thoảng sẽ xuất hiện một vài vụ cãi nhau vì cha con. Mà cha con thì hay rồi, gieo họa xong cũng thèm quay lại nhìn, chú bởi vì là bạn thân của cha con cho nên lúc nào cũng bị mấy bạn nữ kéo lại dò hỏi, chú còn không có người thích nữa thế có đau lòng không.

Cha con còn rất giỏi thể thao, nhưng mà năm nhất thì còn có thời gian chơi, chứ sau đó ông ấy cũng cắm đầu vào học tập, không có đâu mà chơi nữa, lâu dần mới trở nên như bây giờ, chú suýt chút đã không nhận ra rồi. "

" Hóa ra cha con còn là bạch mã hoàng tử ở trường cơ đấy" An Nguyên Nguyên thích ý cười khúc khích.

" Chính xác còn nữa..."

Mạc Bàng Hạnh kể rất nhiều thứ, càng kể càng hăng, càng kể càng chi tiết. Giống như ông ấy đã dành rất nhiều thời gian để quan sát cha An. An Nguyên Nguyên nghe hăng say, nhưng nghe đến tỉ mỉ như vậy cho nên trong lòng không khổ thấy có chút lạ lùng. Mạc Bàng Hạnh kể cũng thật quá là chi tiết, đến những chi tiết nhỏ như khi tâm trạng cha An vui buồn sẽ thế nào, cha An không thích người khác sẽ có ánh mắt gì, cha An khi ngủ có thói quen xấu nào. Quá cho tiết, giống như quan sát người mình thích chứ không phải một người bạn thân.

" Công nhận cha thật có sức hút"

" Đúng vậy. Rất có sức hút, cho nên ta mới ngu ngốc mà bị hít vào!"

An Nguyên Nguyên giật mình trong phút chốc cậu muốn quay người đi nhưng đã muộn, một cái nhói đau ở cổ. An Nguyên Nguyên nháy mắt nhã xuống.

Tích....

[ Hệ thống: Cảnh báo nguy hiểm, Cảnh báo nguy hiểm. Tính mạng ký chủ bị đe dọa, hễ thống kϊƈɦ hoạt lệnh cưỡng chế rút linh hồn ra khỏi co thể. Bắt đầu!]

An Nguyên Nguyên cả người đau nhói.

Tiếng cảnh báo của hệ thống lị tiếp tục vang lên

[ Hệ thống: Rút linh hồn thất bại, rút linh hồn thất bại. Ký chủ bị cưỡng chế giữ lại thể giới. Cảnh báo nguy hiểm! Cảnh báo nguy hiểm! Kϊƈɦ hoạt chế độ bảo vệ linh hồn, ký chủ rơi vào giấc ngủ. Kϊƈɦ hoạt!]

Trong cái nháy mắt đó, An Nguyên Nguyên nghe được tiếng hét của Châu Vi Vũ " NGUYÊN NGUYÊN ", rất tuyệt vọng, không biết khi nào cậu mố có thể tỉnh lại, đành ủy khuất Châu Vi Vũ rồi.

Bên tai lại vang lên một giọng nói nho nhỏ nghèn nghẹn " Ta yêu ông ấy như vậy. Ông ấy có thể chấp nhận con, nhưng lại không chấp nhận ta!" An Nguyên Nguyên trong lòng hóa ra là như vậy một tiếng liền mấy tri giác

" NGUYÊN NGUYÊN.... "

Đừng mà...

_______________________

Èn rồi nha, tác giả bị phạt lao động ba ngày nên tâm trạng không tốt. Chúc mừng. Khi nào tâm trạng tốt sẽ suy nghĩ đến phiên ngoại HE hay SE. ( Tươi như hoa(*˘︶˘*).。*♡)