Edit: Sidd; Beta: Leslie

Thượng Khả biết mặc dù những người này dẫn cậu theo cùng nhưng bọn họ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cậu vì trên đường đi bọn họ cứ liên tục hỏi cậu về trận tập kích đó. Thượng Khả bèn tùy tiện bịa đại một nhân vật để ứng phó, dù gì cũng chẳng thể nào chứng thực được.

Chạng vạng tối, nhóm người của Ghou cắm trại ở gần thượng lưu, bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, Thượng Khả và Phốc Phốc ngồi một bên nhìn.

Lúc này, Joey đi tới đưa cho Thượng Khả một bộ quần áo và cười nói:

- Trên người anh toàn là vết máu, đến bờ sông tắm một chút đi, thay bộ đồ sạch này vào. - Sau đó hắn nhìn sang Phốc Phốc, có chút khó xử - Chúng tôi không có quần áo cho con nít nên tạm thời chịu khó cho bé mặc quần áo của người lớn vậy.

- Cảm ơn cậu. - Thượng Khả tiếp nhận quần áo Joey đưa và ôm Phốc Phốc tới bờ sông.

Trước tiên, cậu giặt sạch quần áo rồi đặt lên trên một tảng đá khô ráo, sau đó cởi áp choàng đen trên người mình xuống, mái tóc đen dài như thác nước xõa xuống, rũ đến mắt cá chân.

Phốc Phốc cũng bắt chước Thượng Khả cởi bỏ bộ quần áo rách rưới trên người mình. Cậu cúi đầu nhìn xuống bé gái chỉ đang mặc một cái quần con. Phốc Phốc cũng ngẩng đầu nhìn lên mái tóc dài phấp phới của Thượng Khả.

Hai người nhìn nhau một hồi, Thượng Khả hỏi:

- Con có sợ lạnh không?

Cái đầu nhỏ của Phốc Phốc lắc trái lắc phải mấy cái.

- Vậy thì tới đây. - Thượng Khả vén tóc lên, tùy hứng tết thành một cái đuôi sam, vắt nhẹ ra trước ngực. Sau đó, cậu ngồi xổm bên bờ sông vẫy tay với Phốc Phốc, thấm ướt áo choàng, bắt đầu cẩn thận lau mặt và cả người cho cô bé.

Lúc còn ở thế giới thứ nhất, Ravel cũng đã chăm sóc cho cậu như vậy nên Thượng Khả rất quen với việc này.

Phốc Phốc ngẩng mặt lên, hé nửa mắt nhìn trộm Thượng Khả. Thấy vậy, Thượng Khả bất thình lình làm một cái mặt quỷ với cô bé.

Phốc Phốc sững người, lập tức bật cười khanh khách, mái tóc mềm mại rung lên từng hồi. Tiếng cười trong trẻo như tiếng hót của chim hoàng anh nhỏ làm cho khu rừng núi tĩnh mịch này như được rót thêm một chút linh khí.

Nghe thấy tiếng cười, đám người đang nhỏ giọng bàn chuyện Thượng Khả đều ngừng lại và quay đầu nhìn về phía bờ sông.

Con sông nhỏ dưới ánh tà dương tựa như một dải tơ lụa vàng, sóng sánh vẻ xinh đẹp lấp lánh. Một nam tử tóc dài ngồi xổm đang nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ xíu của cô bé, tóc mái phủ xuống che đi khuôn mặt của cậu nhưng chiếc cổ và nửa thân trên trần trụi đang lộ ra cũng đủ để cho mọi người đánh giá rất cao về tướng mạo của cậu.

Lúc này, bé gái vươn tay ra, từng chút từng chút một vén những sợi tóc đang rũ xuống giúp Thượng Khả.

Thượng Khả ngẩng đầu lên, lộ ra một bên gò má xinh đẹp gần như không chút tì vết như thể đã được chạm trổ qua bàn tay của một nghệ thuật gia. Đôi con ngươi ấy đen nhánh, dưới ánh tà dương chiếu rọi càng giống như con sông nhỏ sóng gợn lăn tăn kia, chớp động lên thần thái ôn hòa.

Trong đầu tất cả mọi người đều đồng thời lóe lên một ý nghĩ: Chẳng trách hắn lại bị đám buôn người kia lừa bán, dáng vẻ thế kia thật đúng là dụ người phạm tội!

Sau khi trải qua hai thế giới, “nhan sắc” của Thượng Khả đã được nâng cấp lên rất nhiều, cộng thêm gói biểu tình hoàn mỹ càng khiến cho vẻ đẹp của cậu leo lên một tầm cao mới.

Tắm rửa xong xuôi, Thượng Khả mặc cho Phốc Phốc một cái áo sơmi trắng. Áo sơmi rất to, vạt áo gần như quét tới đất. Cậu đành phải bảo Phốc Phốc lấy tay xách vạt áo lên trước, đợi chút nữa cậu sẽ đi mượn cái kéo hoặc dao găm rồi cắt bớt một đoạn cho cô bé.

Sửa soạn cho Phốc Phốc xong, Thượng Khả cũng tắm qua loa cho mình một chút rồi thay quần áo sạch. Đây là một bộ trường bào liền thân kiểu dáng cổ xưa, hoa văn chìm màu xanh xám phối đường viền màu bạc, thắt lưng kết dây được chế tác thủ công.

Tóc của Thượng Khả vẫn chưa khô nhưng cậu vẫn xõa ở sau lưng, mặc cho nó thấm ướt phần lưng áo bào.

Ngược lại tóc của Phốc Phốc đã được Thượng Khả lau kĩ nên khô gần hết, tóc mái lòa xòa phủ trên mặt.

Sau khi rửa đi vết bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phốc Phốc trông có vẻ hơi gầy gò nhưng đôi mắt của cô bé lại sáng ngời, ngũ quan tinh tế, mái tóc màu nâu đỏ hơi xoăn cúp ở hai bên vai, đôi tay xách theo áo sơ mi quá khổ. Thậm chí, cô bé còn trưng ra bộ mặt rất nghiêm túc, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Hai người một lớn một nhỏ đứng cạnh nhau dễ dàng bắt được ánh mắt kinh diễm của mọi người.

Thượng Khả dẫn Phốc Phốc trở về trại, lễ phép nói tiếng cám ơn với Joey thêm lần nữa. Cậu liên tục khoát tay, trên mặt đã ẩn hiện một tia ngượng ngùng.

Sau khi nhìn thấy dáng vẻ thực sự của Thượng Khả, sự đề phòng trước đó đối với cậu trong lòng mọi người đã hoàn toàn tiêu tan sạch.

Cho nên mới nói, đây cũng là thế giới trọng cái đẹp...

Thượng Khả thuận lợi mượn được một con dao găm và giúp Phốc Phốc cắt đi hơn phân nửa vạt áo, chỉ để lại độ dài qua đầu gối của bé.

Có điều, nhìn chiếc áo sơ mi vẫn còn rất nhếch nhác lòng thòng, Thượng Khả bèn nghĩ cách sửa lại. Đầu tiên cậu cởi dây thắt lưng của mình xuống, cẩn thận tước chúng ra làm bốn sợi nhỏ hơn, sau đó dùng hai sợi buộc eo của mình và eo của Phốc Phốc.

Với hai sợi còn lại, cậu lại cầm lấy một sợi, ngón tay linh hoạt quấn quanh bắt đầu tết.

Mọi người vốn đang nấu cơm, đột nhiên vô thức bị động tác của cậu hấp dẫn, nói chính xác hơn là bị ngón tay của cậu lôi cuốn. Ống tay áo rộng màu xanh xám phủ xuống, mười ngón tay thon dài trắng nõn đan chéo vũ động, tựa như đang gảy đàn, tràn ngập nhịp điệu.

Nét mặt của cậu rất tập trung, ánh mắt nhu hòa như thanh tùng bàn thạch, phong thái tĩnh lặng mà an nhiên.

Chỉ trong chốc lát, sợi dây nhỏ trong tay cậu đã biến thành một cái đồng tâm kết hình thoi xinh đẹp.

Thượng Khả buộc đồng tâm kết lên bên eo Phốc Phốc. Vì quần áo của cô bé hơi có vẻ đơn điệu nên cậu đã thêm nó vào để tạo nên một chút điểm nhấn.

Sau đó cậu tiếp tục thắt cho mình một cái nữa và đeo bên hông.

Sờ sờ dây treo mới của mình rồi lại nhìn đến cái ở bên hông Thượng Khả, bỗng nhiên Phốc Phốc nở một nụ cười thật tươi và nhào vào trong ngực Thượng Khả, sung sướng kêu lên một tiếng:

- Papa!

Thượng Khả:

- ...

Một cái đồng tâm kết đã lừa con về tay rồi sao? Con à, lòng người hiểm ác, không thể không cảnh giác như vậy được!

- Thì ra hai người là cha con. - Cô gái tóc đỏ Vodora dùng ánh mắt kinh ngạc quét qua quét lại trên người bọn họ.

Thượng Khả mỉm cười không nói cũng chẳng phủ nhận. Dựa vào thông tin mà hệ thống cung cấp, cậu biết rõ cô bé này đã không còn người thân, chỉ bởi vì được Kassi cứu cho nên mới vô cùng thân cận với hắn, về sau còn trở thành trợ thủ đắc lực của hắn.

Cái này có tính là cậu đã hớt tay trên của "nhân vật chính" không nhỉ? Thượng Khả nhìn qua Kassi đang ngồi ở cách đó không xa, đối phương cũng trùng hợp nhìn về phía cậu, ánh mắt hai người giao nhau một cái.

Kassi cong khóe miệng mỉm cười, tinh nghịch nháy mắt trái với Thượng Khả một cái.

Thượng Khả:...

Vốn dĩ Thượng Khả còn đang phỏng đoán có phải hắn, Ravel và Giản Trầm Phong là cùng một người hay không nhưng nhìn thái độ này thì cậu dám khẳng định Kassi hoàn toàn không giống tí nào với hai người kia!

Hiện giờ, có lẽ anh vẫn chưa tới hai mươi, trẻ tuổi anh tuấn, khuôn mặt thanh mảnh giống như một con hồ ly quyến rũ.

- Thượng Khả, cho anh này. - Joey đưa cho Thượng Khả hai cái bánh ngô đã được nướng chín.

- Cảm ơn cậu. - Thượng Khả nhận bánh ngô, trong lòng thầm nghĩ sau này nên đền ơn cho Joey một chút. Dù sao cũng mặc đồ của hắn ăn đồ ăn của hắn.

Vừa rồi lúc tắm xong, cậu phát hiện trên người có một túi tiền, bên trong có mấy chục tiền vàng, như vậy cũng đủ rồi.

Osari là boss phản diện, toàn đi giết người cướp bóc nên hiển nhiên tiền của tích trữ cũng không ít. Có điều là tất cả đều được giấu ở hang ổ của hắn, tạm thời không có cách nào lấy ra dùng được.

Thượng Khả bẻ bánh ngô, thổi nguội sau đó mới đưa cho Phốc Phốc.

Phốc Phốc cầm bánh ngô, học theo Thượng Khả thổi hai cái, sau đó cắn xuống một miếng rất to, quai hàm lập tức phồng lên như một cái bánh bao.

Sau đó, cô bé nhìn thấy Thượng Khả ăn rất từ tốn chậm rãi, lập tức cảm thấy cách mình ăn bánh ngô không đúng. Thế là bé cũng ăn chậm lại, bắt đầu cắn từng miếng nhỏ nhai nuốt.

Hai người ngồi cùng một chỗ, ăn mấy miếng bánh ngô rồi uống vài ngụm nước, động tác y hệt như nhau.

- Phụt!- Đám người Joey không nhịn được bật cười, cặp cha con này thật sự quá thú vị. Ngay cả nụ cười giống như hồ ly của Kassi cũng sinh ra vài phần yêu quý và trìu mến.

Bọn họ không khỏi cảm thấy vui mừng vì đám con buôn kia không thực hiện được ý đồ. Nếu hai cha con này bị coi như đồ chơi mà bán cho những quý tộc tâm địa bất chính đó thì không biết sẽ phải chịu những màn tra tấn và lăng nhục đến mức nào nữa chứ?

Hai người bọn họ giống như một cảnh sắc đặc biệt, ngẫu nhiên ngắm nhìn cũng có thể khiến cho lòng người vui vẻ.

Buổi tối, Ghou dựng cho Thượng Khả một cái lều vải, dặn dò hai người nghỉ ngơi thật tốt. Trải qua trận biến cố ban ngày, chắc chắn cả hai đều rất mệt mỏi.

Thượng Khả nằm ngửa trên mặt thảm, Phốc Phốc thì nghiêng người nằm trong ngực cậu, cô bé nghiêng đầu, đôi mắt đen láy nhìn Thượng Khả không chớp mắt.

- Nhìn cái gì? Nhắm mắt lại, ngủ đi. - Thượng Khả dùng ngón tay khẽ điểm lên trán cô bé một cái.

Phốc Phốc vội vàng nhắm mắt lại, không được bao lâu, cô bé lại len lén mở mắt ra, nhìn thấy Thượng Khả đã nhắm mắt bèn nhích người tới tìm một vị trí thoải mái nhất trong cánh tay Thượng Khả, sau đó mới an tâm thiếp đi...

Kassi nhẹ nhàng buông một góc lều vải xuống, không nhìn trộm nữa. Bộ dạng ôm nhau ngủ của cặp cha con này tựa như một bức tranh xinh đẹp đã khắc thật sâu trong đầu của hắn.

Hắn là cô nhi, trước giờ luôn sống một cuộc sống nhận nuôi lạnh nhạt, chưa bao giờ được hưởng thụ tình thương của cha. Hắn nghĩ nếu cha ruột của mình vẫn còn sống, chắc hẳn cũng là một người dịu dàng giống như Thượng Khả.

- Thầy ơi, có phải chúng ta đưa hai cha con này đến thành Thủ Vọng thì sẽ bỏ họ lại ở đó không? - Joey nhỏ giọng hỏi.

- Thành Thủ Vọng sẽ sắp xếp chỗ ở tạm thời cho bọn họ, em không cần lo lắng. - Ghou trả lời.

- Bọn họ yếu ớt như vậy, nếu lại bị người lừa bán thì phải làm sao?

- Vậy thì em có cách gì? - Ghou liếc nhìn hắn.

Joey cười hì hì, đề nghị:

- Thưa thầy, không bằng chúng ta mang bọn họ về Đế Đô có được không ạ?

- Nếu mang về Đế Đô thì em sẽ chịu trách nhiệm nuôi nhé? - Ghou tức giận nói.

- Đương nhiên là được ạ! - Gia thế của Joey cũng không tồi, là một quý tộc nhỏ của đế quốc Thánh Nhã, tuy thân phận địa vị vẫn không thể nào bằng gia tộc lớn chính thống nhưng cuộc sống không lo thiếu thốn, nuôi thêm hai người nữa hoàn toàn không thành vấn đề.

Ghou hừ một tiếng:

- Thôi đi, lỡ như bị quý tộc khác để mắt tới thì gia tộc các em giữ được hai người họ sao?

Nét mặt Joey cứng lại rồi cúi đầu không nói thêm gì nữa.

- Để cho bọn họ ở chỗ của em đi. - Kassi đột nhiên mở miệng.

Những người còn lại đều kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Tuy bình thường Kassi luôn đối xử với mọi người một cách khiêm tốn hòa nhã nhưng hắn rất ít khi chủ động thân thiết với người khác. Không ngờ lần này hắn lại sẵn lòng cho hai cha con kia vào ở trong nhà của mình.

Kassi sống một mình ở ngoại ô Đế Đô, môi trường yên tĩnh lại đẹp đẽ, là một chỗ định cư không tồi.

Ghou suy tư một lát rồi gật đầu nói:

- Vậy ngày mai em thử hỏi Thượng Khả xem cậu ta có đồng ý hay không nhé!

Vẻ mặt Kassi giãn ra, bước chân nhẹ nhàng đi qua một góc gác đêm. Joey bất bình hừ một tiếng. Ánh mắt của Vodora lại lộ ra vài phần không vui.

Doru, Emi và Fred cũng không phải là người nhiều chuyện, không có ý kiến gì về chuyện này.

- ---- Hết chương 21 -----