Lúc Thượng Khả tỉnh lại, người đàn ông bên cạnh vẫn hô hấp đều đều, ngủ rất sâu, tựa như đã lâu rồi chưa được ngủ ngon như vậy.

Thượng Khả vén chăn, nhẹ nhàng chuẩn bị xuống giường, ai ngờ vừa mới động một cái Giản Trầm Phong đã bừng tỉnh, cánh tay dùng sức gắt gao ôm chặt lấy cậu.

"Dư Mặc." Giản Trầm Phong vươn tay vuốt ve khuôn mặt Thượng Khả, đôi mắt nhìn cậu chăm chú không chớp lấy một cái.

"Ừm." Thượng Khả nghiêng đầu dựa vào chiếc gối mềm mại, dùng thanh âm lười biếng đáp lại.

Không phải mơ, người này đang ở trước mắt hắn, ngay trong lòng hắn, hai người đã trải qua một đêm mỹ mãn.

Vui vẻ tràn ngập trong ánh mắt Giản Trầm Phong, nhưng vẫn có chút thấp thỏm không chân thật. Hắn hôn thật mạnh vào đôi môi Thượng Khả như muốn chứng minh điều gì đó, rồi tham lam nhấm nháp hương vị của cậu.

Đúng lúc này, điện thoại đặt trên tủ đầu giường đột nhiên vang lên.

Giản Trầm Phong không để ý đến nó, tiếp tục dây dưa với người trong lòng. Nhưng tiếng chuông điện thoại cứ reo không ngừng như đang đòi mạng.

"Điện thoại......" Giọng nói mơ hồ của Thượng Khả phát ra giữa môi lưỡi.

Giản Trầm Phong duỗi cánh tay dài ra cầm điện thoại lên ném thẳng vào tường, cạch một tiếng, thế giới an tĩnh. Điện thoại đáng thương cứ thế chia năm xẻ bảy, chết không toàn thây.

Đối với Giản Trầm Phong mà nói, bây giờ dù bất cứ chuyện gì xảy ra thì cũng không thể cản được việc hắn muốn điên cuồng làm tình với người này.

Chuyện tối hôm qua tựa như một giấc mộng huyền huyễn, mãi cho đến giờ phút này hắn mới cảm thấy chân thật hơn. Hơi thở, nhịp tim, độ ấm, bờ môi, làn da của em ấy...... Tất cả tất cả đều khiến hắn quyến luyến.

Hắn không mang bao, chỉ muốn cảm nhận cậu một cách chân thật nhất, tiến vào đột ngột và khoái cảm va chạm khiến hắn không thể tự kiềm chế. Nghe tiếng rên cầu xin tha thứ mềm mại của người dưới thân, Giản Trầm Phong vừa an ủi cậu vừa ra sức xâm chiếm hơn nữa.

Từ giây phút hai người kết hợp đã chú định cả hai sẽ không thể xa rời được nữa.

Cả đời này, Dư Mặc là thuộc về hắn.

Hai người từ giường chuyển đến phòng tắm, lại từ phòng tắm lăn lên trên giường, gần như đã thử hết các loại tư thế cơ thể và vị trí.

Thượng Khả không ngờ là tinh lực Giản Trầm Phong lại tốt như vậy, với thể lực đã được tăng cường của cậu mà vẫn có chút ăn không tiêu, cuối cùng chỉ có thể tùy ý để hắn đùa nghịch, không ngừng lênh đênh giữa khoái cảm và mệt mỏi.....

...

Reng reng reng reng!

Tiếng chuông cửa dồn dập truyền tới.

Giản Trầm Phong nhíu nhíu mày, khó chịu mở mắt ra, người trong lòng vẫn còn ngủ say. Hắn hôn lên gáy cậu, sau đó không tình nguyện rút ra khỏi cơ thể cậu, tùy tiện lấy áo ngủ mặc vào rồi ra khỏi phòng.

Mở cửa, phát hiện đứng ngoài cửa chính là vị đặc trợ nào đó của Giản Trầm Phong.

"Chuyện gì?" Giản Trầm Phong dùng vẻ mặt đầy sát khí hỏi.

Đặc trợ Thôi căng da đầu trả lời: "Hôm nay có hội nghị quan trọng cần Giản tổng chủ trì, buổi sáng gọi điện thoại cho ngài nhưng không ai bắt máy nên tôi đành tự mình đến đây xin chỉ thị."

"Dời lại." Giản Trầm Phong không chút do dự nói, "Kế hoạch tuần tiếp theo cũng huỷ đi."

Đặc trợ Thôi thấy lạ, hỏi: "Giản tổng, xảy ra chuyện gì sao?" Tổng tài cuồng làm việc trước nay chưa từng nghỉ ngơi vậy mà bây giờ muốn bỏ bê công việc một tuần? Nghỉ lễ à?

"Sự vụ công ty tạm thời giao cho cậu xử lý, trừ khi là quyết sách đặc biệt quan trọng, nếu không thì đừng tới quấy rầy tôi." Giản Trầm Phong một vẻ mặt lạnh nhạt "tạm biệt không tiễn".

Đặc trợ Thôi đang định tranh thủ thêm chút quyền lợi thì nghe thấy động tĩnh nhỏ trong phòng Giản Trầm Phong.

Hai người cùng nhìn về căn phòng, chỉ thấy Thượng Khả mặc một chiếc áo sơmi, để lộ hai đùi, như u linh lướt qua phòng khách sau đó biến mất ở phòng bếp.

Giản Trầm Phong quay đầu lại, nhìn chằm chằm đặc trợ Thôi: "Vừa rồi cậu nhìn thấy cái gì?"

Đặc trợ Thôi khó khăn thu lại ánh mắt khiếp sợ, cẩn thận trả lời: "Không thấy gì cả."

Mẹ nó! Trong phòng Giản tổng chính là Nhị thiếu Giang gia - Giang Dư Mặc! Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Giang nhị thiếu chỉ mặc một cái áo sơ mi thôi, ngay cả quần lót cũng không mặc mà nghênh ngang lắc lư trong nhà Giản tổng. Nhưng đây vẫn không phải trọng điểm nhất, trọng điểm nhất chính là, trên người Giang nhị thiếu khắp nơi đều là dấu hôn! Phàm là phần da lộ ra khỏi áo sơ mi thì không một chỗ nào lành lặn. Chỉ tại thị lực anh quá tốt, ngay cả dấu yêu ở phần đùi trong cũng thấy vô cùng rõ ràng!

Giang nhị thiếu đâu thể mang phụ nữ về lăn giường trong nhà Giản tổng đúng không? Cho nên rất hiển nhiên, người cậu ta lăn chính là Giản tổng! Hay nói cách khác, cậu ta bị Giản tổng lăn.

Đặc trợ Thôi biết Giản tổng có chút tâm tư nhỏ với Giang Dư Mặc, nhưng không ngờ là hắn lại xuống tay nhanh như vậy! Người ta vừa mới mới ra viện đã bị kéo lên giường. Giản tổng, anh dũng mãnh như vậy, người nhà cậu ấy có biết không!

Dù trong lòng nghĩ như vậy, đặc trợ Thôi lại không dám nói ra, ai mà biết có bị tổng tài đang chìm đắm trong "vị thịt" đem đi hủy diệt nhân đạo hay không chứ.

"Tốt lắm, cậu có thể đi rồi." Giản Trầm Phong "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.

Trợ lý Thôi sờ sờ mũi, mang theo một bụng bát quái, buồn bực rời đi.

"Làm gì thế?" Giản Trầm Phong đi vào phòng bếp, từ phía sau ôm lấy Thượng Khả.

"Hơi đói bụng, làm đại mấy món để ăn." Bất tri bất giác đã đến 3 giờ chiều, thể lực tiêu hao quá độ, Thượng Khả cấp bách phải bổ sung thêm năng lượng.

"Để anh làm cho." Giản Trầm Phong thấy Thượng Khả ngáp liên tục, định cầm lấy dụng cụ trên tay cậu.

"Không cần." Thượng Khả dùng khuỷu tay chọt chọt hắn, "Anh đi rửa mặt chải đầu đi, một tí là xong." Thân thể người nào đó như cái bếp lò cứ tản ra nhiệt độ đốt người.

Giản Trầm Phong không giành nữa, hắn đã rất lâu rất lâu chưa được thưởng thức tay nghề của Thượng Khả, mới nghĩ lại một chút đã cảm thấy đói.

Hắn hôn một cái lên mặt Thượng Khả, sau đó nhẹ nhàng đi vào phòng tắm.

Thượng Khả chỉ làm hai phân cơm trưa đơn giản nhưng Giản Trầm Phong lại ăn vô cùng thỏa mãn, thậm chí khi ăn miếng đầu tiên suýt nữa hắn đã rơi lệ. Hắn chưa bao giờ là một người đàn ông đa sầu đa cảm, nhưng hơn nửa đời người sống trong tịch mịch và chờ đợi khiến hắn vô cùng quý trọng hạnh phúc trước mắt.

"Dư Mặc, sống chung với anh đi." Giản Trầm Phong chăm chú nhìn Thượng Khả, rất tự nhiên biểu đạt ra tâm ý của mình. Nếu Dư Mặc đã không từ chối phát sinh quan hệ với mình thì chứng minh rằng em ấy đã tiếp nhận mình.

"Được." Trước kia cậu không thể đưa ra bất cứ lời hứa hẹn gì, nhưng ngay lúc này đây, cậu đã có thể cho hắn một đáp án khẳng định.

Giản Trầm Phong đứng lên, một tay ôm lấy cậu, trên mặt lộ ra một nụ cười vui vẻ nhất cuộc đời.

...

Những ngày tiếp theo, hai người mỗi ngày rời giường nói chào buổi sáng với nhau, sau đó cùng nhau đánh răng rửa mặt, cùng nhau làm bữa sáng, cùng nhau chạy bộ, cùng nhau xem TV, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau mua sắm, cùng nhau thưởng thức mỹ thực, cùng nhau xem phim điện ảnh, cùng nhau tắm, cùng nhau làm tình, cùng nhau ngắm sao......

Một tuần sau, Giản Trầm Phong nhanh chóng quyết định come out với người nhà và Giang gia.

Trưởng bối ai nhà ai nấy đều là vẻ mặt mông lung như một trò đùa.

Con trai thẳng đuột hai ba mươi năm nói cong là cong luôn à? Có dám chào hỏi trước hay không? Tốt xấu gì thì cũng phải cho mọi người có thời gian chuẩn bị một chút chứ! Bây giờ hay rồi, chờ bọn họ lấy lại tinh thần thì hai thằng nhóc này đã làm hết tất cả những thứ nên làm và không nên làm luôn còn đâu.

"Con trai của Giang Tụng tôi tuyệt đối không thể yêu đàn ông! Ông Giang chém đinh chặt sắt biểu đạt lập trường.

"Ba ba." Thượng Khả kéo cánh tay Ông Giang, thở dài, "Thật ra con cũng không muốn yêu đàn ông."

Ánh mắt cảnh giác Giản Trầm Phong ngay lập tức nhìn quét đến.

"Vậy chuyện của con và nó là như thế nào?" Ông Giang nổi giận đùng đùng chỉ vào Giản Trầm Phong.

Thượng Khả kéo tay Ông Giang xuống, nhỏ giọng nói vào tai ông: "Sự thật rất tàn khốc, từ sau khi con làm xong phẫu thuật thì con phát hiện mình mắc một loại bệnh nan y " không phải anh ấy thì không được ". Tuy rằng con nghi ngờ anh ấy hạ thuốc con, nhưng không tìm thấy chứng cứ nên đành phải cứ tiếp tục như vậy."

Ông Giang chán nản, giữa không khí khẩn trương như thế mà con còn dám nói đùa với ba nữa à!

Giản Trầm Phong thì thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong mắt lộ ra ý cười, ôn nhu nhìn cậu.

Đáng tiếc thái độ của Ông Giang quá kiên quyết, dù Thượng Khả làm nũng bán moe như thế nào vẫn không thể khiến ông thay đổi chủ ý. Hết cách, hai người chỉ có thể tạm thời thu binh về, đợi ngày sau tái chiến.

Bên Giang gia sóng gió mãnh liệt, thì bên Giản gia cũng đất rung núi chuyển. Hai người come out, chặt đứt không ít dây thần kinh của mọi người.

"Chúng ta bỏ trốn đi?" Dưới tình thế vẫn chưa thắng được trận chiến, Giản Trầm Phong đột nhiên đề nghị.

"Công ty của anh thì sao?" Thượng Khả không ngờ Giản Trầm Phong lại theo chủ nghĩa lãng mạn như vậy.

"Không phá sản được." Giản Trầm Phong nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Cùng lắm thì tổn thất mấy trăm triệu công trạng mà thôi."

Đời trước hắn đã vì Giản gia trả giá hơn phân nửa tinh lực, đời này chỉ muốn làm chuyện mà mình muốn thôi.

"Nếu đã như vậy thì chúng ta bỏ trốn thôi." Hai người ăn nhịp với nhau, nói trốn liền trốn.

Ngày hôm sau đã thu dọn hành lý, tiêu sái bay đến đầu bên kia thế giới.

Chờ khi người nhà hai bên phản ứng lại thì bọn họ đã chạy trốn ngay cả cái bóng cũng không tìm thấy.

Người bên Giản gia nghiêm trọng hoài nghi là do Giang Dư Mặc dạy hư đứa con trai thành thục ổn trọng nhà bọn họ, còn người bên Giang gia lại cho rằng là do Giản Trầm Phong âm hiểm lão luyện đã câu dẫn trái tim của bé con đơn thuần nhà mình.

Người nhà hai bên cứ thế triển khai cuộc chiến nước miếng kịch liệt. Nhưng đương sự lại vô tâm vô phế đi tiêu dao sung sướng, vui đến quên cả trời đất.

Tình huống này kéo dài hơn một tháng, mãi đến khi công ty Giản gia bị tiết lộ cơ mật nên lâm vào nguy cơ, nhân tài hai nhà rốt cuộc mới ngừng nghỉ phép.

"Không quay về xem thử sao?" Thượng Khả nằm trên giường lớn trong phòng hải cảnh, vừa lướt web vừa hỏi.

"Không sao đâu." Giản Trầm Phong bưng ly cà phê, thích ý ngồi trên sô pha, "Mấy năm nay ba quá tự phụ, hành sự nóng nảy, vừa lúc nguy cơ lần này có thể giúp ông ấy bình tĩnh một chút."

"Ông ấy chính là ba anh đó, tính kế ông ấy như vậy thật sự không sao chứ?"

"Ngã một lần sẽ khôn hơn một chút, anh thân là con ông ấy phải có nghĩa vụ giúp ông ấy thấy rõ sự thật, để tránh việc tương lai ông ấy vì thế mà trả giá lớn." Giản Trầm Phong nhấp một ngụm cà phê, ngữ khí nhẹ nhàng.

Thượng Khả yên lặng thắp nến cho Ba Giản.

"Ồ?" Thượng Khả thu được một bưu kiện, là đến từ Giang Đông Lâm.

"Làm sao vậy?" Giản Trầm Phong buông ly xuống, đi đến bên cạnh Thượng Khả.

"Ngay hôm qua anh trai em và Giản Hân đã về nước." Thượng Khả ngẩng đầu nhìn Giản Trầm Phong, "Anh nói xem chúng ta có phải là cũng nên trở về hay không?"

Giản Trầm Phong lấy máy tính bảng trong tay Thượng Khả ra, cúi người đè lên, cúi đầu ngậm lấy bờ môi cậu, sau đó là một phen hôn nồng nhiệt.

Đối với Giản Hân, đến bây giờ Giản Trầm Phong vẫn chưa yên tâm. Ai biết sau khi Dư Mặc gặp mặt cô thì có bị thiên lôi đụng địa hỏa hay không rồi một phát không thể vãn hồi luôn thì sao. Hắn phải đề phòng với chuyện chưa xảy ra, cố gắng dời thời gian hai người gặp nhau lại, tốt nhất là mãi mãi không gặp luôn.

Hôn cho người dưới thân mê ly hai mắt xong, Giản Trầm Phong trầm thấp nói: "Ngày mai chúng ta đến Nam Cực ngắm chim cánh cụt nha?"

Thượng Khả:......Excuse me?

~~~~~~~~~~~~~~

Editor có lời muốn nói: Thôi, chúng ta đến Nam Cực ngắm Gấu Bắc Cực đi anh êi =))))