“Lại đây, chúng ta tâm sự nào.” Tóc đỏ vẫy tay với Thượng Khả, đôi mắt cười cong cong.

Phòng bị vị thần tóc đỏ này bố trí kết giới, dựa vào thực lực trước mắt của Thượng Khả muốn phá nó là điều không thể, đành phải đi đến ngồi giữa bọn họ.

“Vừa rồi ngươi lật tay Indarmo lên là đang tìm cái gì hả? Không phải là nốt ruồi trong lòng bàn tay đấy chứ?” Tóc đỏ vui đùa hỏi.

Thượng Khả: (⊙口⊙)!

“Phì, bị ta đoán trúng rồi sao?” Tóc đỏ cười giơ hai tay lên, “Nhìn này, Indarmo không có nhưng ta có nha.”

Trong lòng bàn tay người đàn ông tóc đỏ chẳng những có nốt ruồi, mà còn có ở cả hai tay, bên trái màu xanh lam, bên phải màu hồng.

Thượng Khả: (ˊДˋ)

“Ha ha ha.” Anh ta chỉ vào mặt nạ của Thượng Khả mà cười ngã nghiêng.

Thượng Khả không cần soi gương cũng biết "biểu tình hoàn mỹ" lừa gạt này đang phá huỷ hình tượng của cậu. Mặt nạ người khác dùng để che giấu, mặt nạ của cậu lại dùng để bại lộ. Về sau còn có thể âm thầm phun tào trong lòng nữa hay không hở?

Indarmo ở bên cạnh ho nhẹ một tiếng: “Ta biết cậu ta là Thần của bộ tộc nào.”

Mặt nạ trên mặt Thượng Khả thật sự rất bắt mắt, muốn không chú ý cũng khó.

“Không ngờ Thần của Thú tộc lại thú vị như vậy.” Hồi nãy cả hai đã hỏi thăm chủ quán về thân phận của đoàn người này, biết bọn họ là người Thú tộc. Tóc đỏ lau nước mắt hỏi, “Ngươi tên gì?”

Thượng Khả (ˋ︿ˊ): “Anh thì sao?”

Tóc đỏ cười híp mắt trả lời: “Ta tên là Neel.”

Thần tình yêu Neel?! Sao anh ta lại ở cùng Indarmo? Chẳng lẽ tương lai Indarmo và Tima kết hợp có liên quan tới anh ta? Căn cứ vào tin tức hệ thống cung cấp, trước khi Tima đến Vương Thành chưa từng gặp Indarmo, sự tình phát triển có chút lệch lạc.

Thượng Khả không ý thức được việc mấy năm nay mình truyền dạy kỹ năng cho Thú tộc đã cải thiện rất lớn tới cuộc sống của bọn họ, khiến bọn họ trở nên giàu có, Mà Tà Thần hàng chính hãng chỉ cung cấp hoàn cảnh sinh hoạt an ổn cho bọn họ mà thôi. Bọn họ vì nghèo túng mà điệu thấp, nên căn bản không thể khiến Indarmo chú ý. Nhưng hiện giờ bọn họ đã thoát khỏi nghèo khó, bắt đầu toả ra sức sống mới, từ cách ăn mặc đến phục sức đều lộ ra phong thái không giống người thường.

Chính vì nguyên nhân đó thế nên bọn họ mới quen được Indarmo.

“Tôi tên ‘Onus’.” Thượng Khả cũng báo tên.

“Sao ngươi lại đi tìm nốt ruồi trong lòng bàn tay? Có ý nghĩa đặc biệt gì hả?” Neel cong đôi mắt hoa đào, ý cười long lanh nhìn cậu.

“Vì cảm thấy hứng thú.”

Neel: Vừa nhìn là biết đang nói dối…

Indarmo: Vừa nhìn là biết đang nói dối…

Thượng Khả không cảm nhận được hơi thở quen thuộc trên người Neel, vậy nên cũng không quá để ý tới nốt ruồi trong lòng bàn tay anh ta. Thật ra Indarmo khiến cậu có chút cảm giác, nhưng lại không có nốt ruồi.

“Tôi có thể đi được chưa?” Thượng Khả nhìn chằm chằm Neel, dùng biểu tình thành khẩn trên mặt nạ bảo anh ta thu hồi kết giới.

“Ha ha, đi đi.” Neel phất tay, cười sáng lạn, “Lần sau lại đến tìm ngươi chơi.”

Đối với sự nhiệt tình của anh ta, nội tâm Thượng Khả cự tuyệt.

Ngày hôm sau, đoàn người Tima vừa mới sửa sang lại hành trang thì Indarmo và Neel tới bắt chuyện, sau vài câu hàn huyên đã thuận lợi gia nhập vào đội ngũ của bọn họ.

Tầm mắt hai người liếc qua trước ngực Tima, nơi đó có treo một tượng gỗ.

Đoàn người rời khỏi thành trấn, tiếp tục đi tới Vương Thành.

Lần này Thú tộc phái ra mười mấy người, ngoại trừ hai người tuổi có chút lớn, thì còn lại đều là những nam nữ trẻ tuổi chưa lập gia đình. Đối mặt với hai người tướng mạo xuất chúng, kiến thức uyên bác là Indarmo và Neel thì mọi người trong Thú tộc đều rất có hảo cảm.

Mà Indarmo và Neel cũng cảm thấy ngạc nhiên về sự đa tài đa nghệ của bọn họ.

Vũ khí bọn họ tạo ra sắc bén vô cùng, mùi vị thức ăn bọn họ nấu rất độc đáo, bọn họ có thể đàn tấu ra khúc nhạc động lòng, tiện tay là có thể bện ra rất nhiều vật dụng đa dạng… Mà những tài nghệ này đều học từ Thần Unos của bọn họ.

Trong đầu Indarmo và Neel đồng thời hiện lên cái mặt nạ thay đổi thất thường của Thượng Khả, thật sự không thể liên hệ thần Unos mà Thú tộc sùng kính với Thượng Khả hôm qua bọn họ nhìn thấy. Dị năng thiên phú của Thần cao thấp không giống nhau, điều này được quyết định bởi sự thành kính và thiên vận của người đắp nặn tượng thần.

Nhìn thực lực của Thượng Khả, Neel đoán có thể cậu là vị thần mới sinh ra không lâu, số lượng người thờ phụng quá ít nên chưa kịp lớn mạnh.

Dựa vào thiên phú của cậu, chỉ cần có nhiều người thờ phụng, cấp bậc sẽ nhanh chóng vượt qua cả Thần trung tầng.

Có điều Indarmo và Neel đã nghĩ sai, hai người cho rằng Thượng Khả đi theo con đường làm ruộng thuần hậu chất phác. Nhưng trên thực tế, cậu chính là chúa tể của giết chóc và nguyền rủa, thuộc hệ chiến đấu tà tính. Toàn bộ kĩ năng cậu truyền cho Thú tộc đều từ chính bản thân cậu chứ không không phải Tà Thần. Nếu cậu muốn tăng phẩm chất, chỉ có thể không ngừng giết chóc và nguyền rủa để cường hóa sức mạnh thuộc về Tà Thần.

Loại sức mạnh này, ba ngày sau một lần ngoài ý muốn đã triển lộ trước mặt mọi người.

“Cẩn thận đàn thú!” Một thanh niên Thú tộc phụ trách canh gác lớn giọng cảnh báo.

Vừa dứt lời, hơn mười con dã thú rất giống khỉ mặt xanh từ trong rừng cây nhảy ra, chúng nó kêu la nhào về hướng này.

Mọi người lập tức vây thành một vòng bảo vệ các cô gái bên trong.

Tốc độ của “khỉ mặt xanh” cực nhanh, còn rất linh hoạt, vừa đối mặt đã khiến mấy người bị thương.

Indarmo đứng cách Thú tộc 40-50m mét, thành thạo giao chiến với khỉ mặt xanh, không có ý định đi cứu viện những người khác.

Neel thì dựa vào thân cây xem cuộc vui, khỉ mặt xanh như không nhìn thấy anh ta, bay lướt qua.

Giá trị vũ lực của Thú tộc không cao, chiến đấu toàn là cậy mạnh, đối phó với mãnh thú linh hoạt cơ bản chính là tìm ngược. Không phải Thượng Khả không dạy võ nghệ cho bọn họ, đáng tiếc bọn họ không có một chút thiên phú về phương diện này, động tác thì nhớ rất rõ ràng, nhưng đến lúc thực chiến thì chỉ như diều đứt dây.

Tà Thần Thượng Khả gặp phải đám người thờ phụng không có triển vọng như vậy cũng thật đủ khổ bức.

Nhưng, Tà Thần dù sao cũng là Thần chiến đấu, thiên phú của cậu có thể tăng giá trị chiến đấu, cho dù là con thỏ cũng có thể khiến nó cuồng hoá.

Thượng Khả rời khỏi tượng gỗ, mở thiên phú Tà Thần ra, ban tâm cuồng bạo và giết chóc cho đám người thờ phụng mình.

Theo ánh sáng màu hồng lóe lên, đôi mắt vốn trong trẻo nay đã bị huyết sắc tràn ngập, biểu tình che giấu dưới mặt nạ trở nên dữ tợn vô cùng, động tác chậm chạp ban đầu đột nhiên biến thành nhanh như tia chớp, đao nâng đao hạ, máu văng khắp nơi, phun lên đầu lên người họ, trông vô cùng quỷ mị.

Indarmo thấy tình cảnh này, trong mắt lóe lên tia kinh sợ. Đám người Thú tộc một giây trước còn vụng về như người say rượu, một giây sau lại trở nên vũ dũng phi phàm. Cho dù là chiêu thức, thân pháp hay sức mạnh, tốc độ đều tăng lên vô cùng. Không chỉ thế, thế công của bọn họ thô bạo, hung ác, đao đao đều là trí mạng, không chừa đường sống. Tuy nói Indarmo ra tay rất lưu loát, nhưng so với bọn họ thì rõ ràng đã ôn hòa hơn nhiều.

Chẳng lẽ bọn họ không chỉ thờ phụng một vị Thần?

Con người có thể thờ phụng nhiều Thần, nhưng như thế thì sự phù hộ cũng suy giảm. Không vị Thần nào thích người thờ phụng mình đứng núi này trông núi nọ, nếu vị nào tính tình không tốt thậm chí sẽ không phù hộ luôn.

Từ việc Thú tộc đạt được nhiều kỹ năng như vậy thì khả năng bọn họ thờ phụng thêm Thần khác không lớn.

Chẳng lẽ vũ lực cũng là Unos ban cho?!

Kết luận này khiến Indarmo cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Đồng dạng không thể tưởng tượng nổi còn có thần tình yêu Neel. Anh ta là Thần thượng tầng, có thể cảm nhận dao động của thần lực. Vừa rồi anh ta nhìn thấy Thượng Khả ban sức mạnh cho đám người thờ phụng, sức mạnh này mang theo hơi thở khiến người ta bất an và mùi vị máu tanh, hinh như đây không phải Lực quang minh.

Neel nhíu mày, như có suy nghĩ mà nhìn linh thể vị Thần trôi nổi giữa không trung.

Mười lăm phút sau, trận chiến kết thúc. Thượng Khả thu hồi tâm giết chóc, lơ lửng trên không trung, nhắm mắt lại, chậm rãi dung hợp tà lực vừa đạt được. Lực lượng từng chút dung hợp, biểu tình trên mặt nạ cũng trở nên dữ tợn hơn.

Mọi người trong Thú tộc khôi phục lại thanh minh, nhìn thi thể khỉ mặt xanh đầy đất đều có chút không biết phải làm sao.

“Mọi người không sao chứ?” Indarmo và Neel một trước một sau đi tới.

“Không sao.” Một Thú tộc lớn tuổi lúng ta lúng túng đáp lại.

“Sức mạnh vừa rồi của mọi người đều do Thần Onus ban cho ư?” Indarmo hỏi thẳng. Trải qua mấy ngày ở chung, anh biết rõ những người Thú tộc này rất chất phác, cho nên cũng không quanh co lòng vòng.

“Đúng vậy.” Trả lời anh ta vẫn là người Thú tộc vừa rồi.

Indarmo không xác định hỏi: “Thần Onus của mọi người chẳng lẽ không phải Thần tạo vật sao?”

“Không phải.” Lần này nói chuyện là Tima, “Thần Onus là Thần chiến đấu.”

Indarmo: Thật sự là Thần chiến đấu thật à? Một vị Thần chiến đấu lại nắm giữ các loại kĩ năng trong cuộc sống?

Neel: Tuy vừa rồi đã xác định, nhưng vẫn không muốn tin sự thật này.

Giữa không trung, Thượng Khả dung hợp xong, mặt nạ cười dữ tợn, uy phong lẫm lẫm bay nhẹ xuống, thân hình mạnh mẽ đứng lặng trên núi đá, tay cầm cái chuỳ to nhìn về phương xa, váy da thú tung bay trong gió, quyến zũ nhưng uy vũ hùng tráng.

Chứng kiến bộ dạng này của Thượng Khả, chút cảnh giác vừa dâng lên trong lòng Neel tan thành mây khói.

Buổi tối, mọi người mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, đều đi ngủ hết.

Thượng Khả vừa hấp thu được sức mạnh mới nên rất hưng phấn, không lập tức trở về tượng gỗ mà ôm búa ngồi cạnh đống lửa đi vào cõi thần tiên.

Lúc này, hai người một trái một phải ngồi xuống cạnh cậu, linh thể của cậu lại lần nữa không khống chế mà hiện ra.

Thượng Khả không cần nhìn cũng biết là ai, cậu vẫn không nhúc nhích, tiếp tục nhìn chằm chằm ngọn lửa.

“Onus, hôm nay ngươi thật uy mãnh.” Neel giơ ngón cái khen ngợi.

Nội tâm Thượng Khả không hề dao động, mặt nạ vẫn duy trì hình dạng dữ tợn.

“Nói cho ngươi biết một bí mật.” Neel đột nhiên tiến đến nhỏ giọng nói bên tai cậu, “Ta phát hiện cô gái tên ‘Tima’ kia thích ngươi.”

What? Thượng Khả quay phắt đầu sang: (⊙Д⊙)!

“Phụt.” Neel cong lưng cười.

Thượng Khả: (—_—+)

Thừa dịp Neel đang mải mê cười, Thượng Khả rất sáng suốt loé lên một cái biến mất khỏi tầm mắt hai người.

Tiếng cười đột nhiên ngừng lại, trong mắt Neel xuất hiện tia dị sắc. Anh đã bố trí kết giới xung quanh, vốn cho rằng ba phần sức mạng đã đủ để vây cậu lại, không ngờ người nọ lại thoải mái thoát ra. Chỉ mới mấy ngày, thực lực của cậu ta đã tăng lên nhiều như vậy? Là do trận chiến lúc sáng sao?

“Neel, anh thấy Onus thuộc loại loại chiến đấu nào?” Indarmo hỏi.

“Không rõ lắm.” Neel lắc đầu, tuy thấy có vài phần tà tính, nhưng sau mấy lần tiếp xúc đều không cảm nhận được nguy hiểm. Nếu không phải anh cảm giác sai, thì là cậu ta che giấu quá tốt.

Có điều, cô gái tên “Tima” kia sinh ra tình yêu với thần linh của mình là thật, anh thấy trên người cô ta xuất hiện hơi thở màu hồng đại biểu cho tình yêu. Thân là thần tình yêu, điểm ấy tuyệt đối sẽ không nhìn lầm.

Nghĩ đến đây, Neel theo bản năng nhìn Indarmo.

“Sao vậy?” Indarmo khó hiểu nhìn anh ta.

Neel vỗ vỗ vai đối phương, nói lời thấm thía: “Người anh em à, lúc nên ra tay thì phải ra tay, đừng để đoá hoa mỹ lệ bị người ta hái mất rồi mới thấy hối hận.”

“?” Indarmo khó hiểu.

Tác giả có lời muốn nói: Thế giới này tình địch của công chắc hẳn rất nhiều...