Editor: Thư

Quyền Sơ Nhược trở lại văn phòng luật sư, rất nhiều nhân viên đều đã tan tầm. Trợ lý bưng cặp hồ sơ, đứng ở ngoài phòng làm việc, thần sắc lo sợ bất an, tỏ ra đầy bụng tâm sự.

"Vì sao còn chưa đi?" Quyền Sơ Nhược trở về lấy một phần tài liệu, nhìn thấy sắc mặt Tống Văn đầy cổ quái.

Tống Văn nhìn thấy cô đứng ở phía sau, không khỏi hoảng sợ. Cô nàng vỗ ngực, kinh hô: "Chị, chị Quyền!"

Quyền Sơ Nhược đẩy cửa đi vào, cầm lấy cặp hồ sơ đen để trên bàn làm việc, xoay người thấy cô nàng vẫn ở ngoài cửa, đứng không nhúc nhích.

"Có việc gì à?" Cô xoay người lại, đứng ở trước mặt Tống Văn.

Tống Văn nhăn mày, nhớ lại bộ dạng nén giận bỏ đi của Lục Cảnh Hanh vừa rồi, trong lòng cũng không xác định, "Cái kia, chị Quyền, vừa rồi anh rể có tới."

Lục Cảnh Hanh đã tới?

Quyền Sơ Nhược nhíu mày, nghe thấy sự dị thường trong giọng nói của cô, truy vấn: "Có chuyện gì?"

"Kỳ thật cũng không có gì, " Tống Văn do dự, cẩn thận trả lời, "Hình như anh rể nổi giận."

Đang tốt đẹp tại sao lại nổi giận?

Ánh mắt của Quyền Sơ Nhược lộ ra sự sắc bén, Tống Văn cảm thấy không thích hợp, sợ bởi vì lời của cô ma dẫn tới hiểu lầm gì đó, "Anh rể nghe nói dây cravate kia là em mua, sắc mặt liền thay đổi."

"Chị Quyền!" Tống Văn cắn môi, uể oải nói: "Thực xin lỗi, em quá lắm miệng rồi."

Quyền Sơ Nhược rũ mi, thần sắc dưới mắt bình thản, nhìn không ra vui buồn. Nhưng cô càng tỏ ra bình tĩnh thì Tống Văn lại càng áy náy, vội đến độ mắt đục đỏ ngầu, "Chị Quyền, có phải em lại chọc đến phiền toái cho chị rồi hay không, bằng không em đi tìm anh rể giải thích rõ ràng."

Giây lát sau, Quyền Sơ Nhược ngẩng đầu, đưa tay vỗ vỗ gương mặt cô nàng, nói: "Không có việc gì."

Cô nâng đồng hồ lên, chỉ chỉ kim đồng hồ, "Cô không đi siêu thị mua đồ ăn sao? Quá sáu giờ, sợ cái gì cũng đều không còn nữa rồi."

"A?" Tống Văn bĩu môi nhìn cô, không xác định hỏi: "Chị thật sự không giận em à?"

"Cô có biết, tôi làm việc thu phí theo giờ, nếu như giận cô, cô muốn đưa cho tôi bao nhiêu tiền?" Quyền Sơ Nhược cong môi, cười mà không cười nhìn cô nàng.

Măt Tống Văn choáng váng, suy sụp mở miệng, "Em không có tiền."

Kỳ thật con nhóc này cũng không tệ, làm việc xem như chịu được khổ nhọc, mấy năm nay còn chạy ngược chạy xuôi với cô, cũng coi như là công thần.

"Được rồi, nhanh chóng tan tầm đi." Quyền Sơ Nhược như cũng không nói thêm, ý cười bên khóe miệng chợt lóe lên.

Tống Văn rất vui vẻ theo sau lưng cô xuống lầu, nhưng vẻ mặt ỉu xìu. Cô thề, từ nay về sau, nhất định phải quản chặt cái miệng của mình mới được!

Trên đường lái xe trở về, Quyền Sơ Nhược có chút thất thần, chờ đến lúc phục hồi tinh thần lại, cô mới giật mình xe đã chạy đến dưới lầu. Cô âm thầm thở ra một hơi, vậy mà cũng không biết, làm sao mình có thể an toàn lái xe về được đến nhà nữa.

Mở cửa nhà, trong nhà tối như mực, Lục Cảnh Hanh cũng không trở về. Cô mở hết đèn phòng khách lên, mở túi móc điện thoại di động ra, bên trên cũng không có bất cứ tin nhắn hay cuộc gọi nào.

Tức giận rồi à?!

Quyền Sơ Nhược ngồi vào ghế sofa, hai tay cầm di động ngẩn người. Do dự thật lâu, cô mới trượt màn hình, gọi một cú điện thoại cho anh.

Tiếng chuông lần lượt vang lên, nhưng điện thoại chậm chạp không ai nghe máy.

Dựa theo tốc độ nghe điện thoại bình thường của Lục Cảnh Hanh, Quyền Sơ Nhược mím môi cắt đứt, khẳng định là người đàn ông nào đó cố ý không nghe.

Đứng dậy trở lại phòng ngủ, cô thay quần áo ở nhà, sau đó đi đến nhà bếp tìm thức ăn. Lục Cảnh Hanh không trở lại, cơm chiều cũng phải ăn chứ.

Trong tủ lạnh nguyên liệu nấu ăn tràn đầy, Quyền Sơ Nhược nhìn trái nhìn phải, sau cùng chọn một quả táo. Rửa quả táo, cô ngồi trên ghế sofa, mở TV, ánh mắt nhìn chằm chằm đồng hồ treo trên tường, ngẫu nhiên cắn một miếng táo.

Từ sau khi kì thi tốt nghiệp cao đẳng kết thúc, Quyền Sơ Nhược không còn phải chờ đợi trong tâm trạng thấp thỏm không yên nữa. Năm đó cô vui sướng đầy cõi lòng ghi danh vào trường quân đội, nhưng đến lúc nhận được thư chấp nhận thì lại là thư từ học viện pháp luật. Một khắc kia, cô khóc lóc chạy tới chất vấn Quyền Chính Nham, lại đổi không được lại kết quả mà cô muốn.

Phiền não cắn một miếng táo, Quyền Sơ Nhược nhìn thời gian, môi đỏ mọng nhấp nhẹ. Trong lòng cô không hiểu sao bối rối vô cùng, thực sợ hãi giống như trở lại cái đêm chờ đợi kết quả vào trường cao đẳng năm xưa.

Cả trái tim gắt gao thu lại một chỗ, trong đầu Quyền Sơ Nhược tưởng tượng đủ các loại vẻ mặt của anh, khẩn trương đến mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.

Quyền Sơ Nhược bồn chồn cuộn mình ở trong ghế sofa, đôi mắt sáng ngời nay ảm đạm thất sắc. Kỳ thật ngày đó để cho Tống Văn đi mua cravate, cô hoàn toàn không có nghĩ nhiều, nhưng hôm nay khi an tĩnh ngồi xuống suy nghĩ, trong lòng cô ẩn ẩn cảm thấy mình nợ người ta.

Ngẫm lại cũng phải thôi, lễ vật đưa người ta lại để cho trợ lý đi mua. Cô chỉ là một người bỏ tiền, nếu đổi lại hôm nay Lục Cảnh Hanh làm như thế, cô cũng sẽ rất tức giận!

Bóng đêm ngoài cửa sổ càng ngày càng dày, Quyền Sơ Nhược không biết cầm lấy điện thoại di động lần thứ mấy rồi, nhưng đều không chịu gọi thêm một cú. Cô đã gọi một lần, nếu Lục Cảnh Hanh muốn gọi điện nhất định có thể nhìn đến.

Cô cũng có kiêu ngạo của cô chứ, sẽ không thỏa hiệp vì bất cứ kẻ nào. Cho dù là Liêu Phàm, cô cũng chưa từng quá hạ mình.

Cửa lớn giật giật, Quyền Sơ Nhược nhíu mày xem, là Lục Cảnh Hanh đang đứng ở cổng vòm đổi giày.

Vẻ mặt của anh không nhìn ra được bất cứ điều gì dị thường, đầu tim Quyền Sơ Nhược khẽ run lên, chủ động mở miệng, "Anh về rồi."

Người đàn ông cởi áo khoác cởi, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng, "Ừm."

"Ăn cơm chưa?"

Lục Cảnh Hanh đi đến bên cạnh ghế sofa, ánh mắt hướng về phía quả táo trên bàn, mày kiếm nhíu lại, "Em chưa ăn à?"

"Ách..." Quyền Sơ Nhược xấu hổ quay đầu đi, nói: "Ăn rồi."

Đôi mắt thâm thúy của Lục Canh Hanh lóe lên, xoay người ngồi vào ghế sofa.

"Anh đến tìm tôi à?" Quyền Sơ Nhược rót ly trà cho anh, giọng điệu mang ý thăm dò, "Đúng là thế thì vì sao không nghe điện thoại?"

Uống một hớp, môi mỏng của Lục Cảnh Hanh mới nhếch một cái, trong giọng nói không nghe được bất cứ tâm tình gì, "Đột nhiên có việc, không kịp thông báo cho em."

Quyền Sơ Nhược nhíu mày xem qua, nhìn thấy cổ áo của Lục Cảnh Hanh trống trải, bỗng nhiên ánh mắt trầm xuống. Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, anh vẫn mang theo dây cravate kia mà, chẳng lẽ lại nhỏ mọn như vậy?!

"Tối nay anh đi với ai?" Nguyên bản cũng muốn hỏi anh là cravate đâu rồi, nhưng khi mở miệng chất vấn, ngay cả chính Quyền Sơ Nhược cũng giật nảy mình. Làm sao cô có thể hỏi cái này?

"Án tử có chút thay đổi, Chu Thi Thi muốn gặp mặt anh." Lục Cảnh Hanh trả lời cực kỳ liền mạnh, nhìn không ra chút hiềm nghi anh nói dối. Ở phương diện phán xét thật giả, Quyền Sơ Nhược cũng tính là có chút tâm đắc, nhưng căn bản cô lại không thể phán quyết Lục Cảnh Hanh đang nói thật hay giả.

Cảm giác chua xót đè nén từ tối hôm qua, lúc này cuồn cuộn tuôn ra. Năm ngón tay Quyền Sơ Nhược nắm lại, sắc mặt khó xem lên, "Lục Cảnh Hanh, anh cố ý đúng không?"

"Cố ý cái gì?" Người đàn ông cười yếu ớt, tựa hồ vẫn chưa hiểu được lời của cô.

Quyền Sơ Nhược hận nhất là dáng vẻ bất cần đời thế này của anh, "Anh và Chu Thi Thi có quan hệ gì?"

"Em không biết sao?" Lục Cảnh Hanh hỏi lại, khóe mắt lặng yên lóe lên ý cười.

Lời này như lời tự tát tai! Tối hôm qua cô vẫn có thể dõng dạc đánh trả, nhưng giờ này khắc này, cô lại giống như một cô vợ ghen tuông, ngồi ở chỗ này chất vấn ông chồng của mình?!

Biết rõ rành rành là nên im lặng, nhưng lúc này Quyền Sơ Nhược lại không thể kiềm được tình cảm đang bành trướng dưới đáy lòng, không khống chế được cãi lại: "Tôi đương nhiên biết, các người là bạn học, Chu Thi Thi lại từng theo đuổi anh."