Nhưng tay hắn đã bị Phương Dạ Bạch nắm chặt lấy.

“Anh mà còn ra tay một lần nữa thì Tiểu Ngũ sẽ giết anh thật đấy.” Phương Dạ Bạch lạnh lùng cảnh cáo.

“Tao mà bắn chết cô ta thì cô ta sẽ không có cơ hội nữa đâu.” Phương Ngọ Liệt lạnh lùng nói.

“Anh cho là anh giết được cô ấy sao? Cô ấy không quan tâm đến sống chết, trong lý trí của cô ấy, anh sẽ là mục tiêu duy nhất cô ấy cần đối phó. Hơn nữa, cô ấy bắn chuẩn lắm đấy, từ nhắm bắn cho đến khi nổ súng đều chuẩn. Sau khi não trải qua nâng cấp, cánh tay phải bằng máy kia có tốc độ nhanh gấp đôi so với người bình thường. Cho dù thuộc hạ của anh lúc này có đồng thời ra tay, thì viên đạn của cô ấy cũng sẽ ghim vào tim anh trước khi bọn chúng kịp bóp cò.” Phương Dạ Bạch nhìn bốn tên đàn ông cường tráng đang chĩa súng về phía Tiểu Ngũ, giải thích tỉ mỉ.

Lúc này Phương Ngọ Liệt mới phát hiện, tay phải Tiểu Ngũ đang nắm súng, ngón tay trỏ đã đặt sẵn lên cò súng, nhắm thẳng vào tim hắn. Ánh mắt cô lãnh lẽo giống như cái máy đã xác định được con mồi, không có nhiệt độ cũng không có vẻ kinh hoảng hay sợ hãi.

Trong lòng hắn khẽ run sợ, con quái vật này rốt cuộc đã được cải tạo đến mức nào?

Phương Dạ Bạch nhìn thấy hắn ta dường như đã hiểu những gì anh nói, mởi buông tay ra, vỗ vỗ lên bả vai Tiểu Ngũ, nói: “Chúng ta đi thôi, Tiểu Ngũ.”

Tiểu Ngũ thu súng lại, xoay người đi theo Phương Dạ Bạch ra khỏi phòng.

Phương Ngọ Liệt trừng mắt nhìn chủ tớ hai người bọn họ thản nhiên đi lại trên địa bàn của hắn, tức giận không kìm được. Trong mắt hắn lóe lên một tia âm hiểm, hắn ta đoạt lấy khẩu súng trong tay một tên thuộc hạ, nhắm vào gáy Tiểu Ngũ.

Chưa từng có ai dám hỗn láo với hắn mà còn sống để rời đi, cho dù con nhóc kia có cơ thể hợp nhất với máy móc hoàn mỹ, nhưng nếu đã không phải là của hắn thì không cần thiết phải giữ lại.

Nhưng khi tiếng súng vang lên, trong nháy mắt Phương Dạ Bạch xoay người kéo Tiểu Ngũ ra đằng sau làm cho viên đạn bắn vào bờ vai anh.

“A.” Anh đau đến nhíu mày, tựa vào cạnh cửa thở dốc.

Trong giây phút ấy, vẻ mặt luôn vô cảm của Tiểu Ngũ dường như hơi thay đổi, sững sờ nhìn anh.

“Mày……….mày điên rồi….” Phương Ngọ Liệt cũng vô cùng kinh ngạc, lão Tứ đỡ đạn cho một đứa con gái vô dụng?

Phương Dạ Bạch sớm đoán được anh hai sẽ không tha cho Tiểu Ngũ nhưng anh không ngờ hắn ta dám nổ súng như vậy.

“Tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng, anh hai, anh đừng có đụng vào người của tôi.” Anh lạnh lùng tuyên bố.

Người………Của anh.

Những lời này làm cho trái tim Tiểu Ngũ bất giác đập loạn nhịp, cô đứng im bất động, ánh mắt nhìn vào vết thương trên vai anh.

“Tao càng muốn đụng vào đấy, xem mày làm được gì?” Phương Ngọ Liệt âm hiểm nói.

Phương Dạ Bạch không trả lời, anh lấy điện thoại di động trong túi ra, bấm bấm vài cái. Máy tính của Phương Ngọ Liệt vốn chứa rất nhiều tư liệu quan trọng đang phát ra tín hiệu cảnh cáo có virus tấn công.

“Tít! Tít! Tít!”

Phương Ngọ Liệt kinh hãi, xông lên muốn cứu máy tính nhưng dù hắn ta có dùng cách nào thì trên màn hình máy tính vẫn cứ chạy ra một đống mã hóa rối loạn.

“Mày…….mày lại dám xóa dữ liệu của tao.” Hắn ta tức đến nỗi gào lên.

“Cho nên đã bảo anh đừng chọc tôi rồi.” Phương Dạ Bạch cười lạnh một tiếng, thừa dịp hắn ta mất tập trung mà ấn nút mở cửa, kéo Tiểu Ngũ còn đang ngẩn người đi ra ngoài.

“Đừng hòng chạy. Thằng khốn kiếp này………” Phương Ngọ Liệt gào lên, giận dữ định đuổi theo thì cửa lớn chợt đóng lại, cũng tự động khóa, cho dù hắn ta điên cuồng ấn điều khiển cũng không mở ra được.

Hắn ta sửng sốt một giây, mới giật mình nhận ra lão Tứ đã động tay động chân ở khóa điện tử, làm cho hắn ta bị nhốt ngay trong chính phòng nghiên cứu của mình.

“Chết tiệt. Phương Dạ Bạch, tao muốn giết mày. Tao nhất định phải giết mày……” Hắn ta tức giận đến mức đập cửa, gào thét.

Tiếng gào phẫn nộ làm rung chuyển cả căn phòng, nhưng ở bên ngoài Phương Dạ Bạch và Tiểu Ngũ đã sớm mất hút.

***

Trong đếm tối, Tiểu Ngũ lái xe một cách vội vã.

“Căn cứ theo tư liệu, ở phía Đông cách thành phố bốn mươi km anh hai có một xưởng chế tạo máy móc nhỏ. Căn cứ vào vị trí địa lý và cự ly thì đó là nơi thích hợp nhất để đặt máy móc thí nghiệm kia. Tôi đoán Hiếu Niên và đám Thần Võ bị giam ở đấy. Cô theo đường cao tốc ra khỏi thành phố, sau đó đi về hướng Đông, đây là con đường ngắn nhất.”

Phương Dạ Bạch ở bên cạnh nghiên cứu tư liệu trên điện thoại rồi ra chỉ thị.

Tiểu Ngũ chăm chú nhìn phía trước nhưng không trả lời.

Bởi vì suy nghĩ của cô vẫn đang kẹt lại ở hình ảnh lúc nãy.

Phương Dạ Bạch đỡ đạn giúp cô………….

Phương Dạ Bạch đỡ đạn giúp cô………….

Phương Dạ Bạch đỡ đạn giúp cô………….

“Anh hai chỉ có hứng thú nghiên cứu người máy nay đột nhiên lại muốn nghiên cứu hiện tượng hoàn đồng, chắc chắn là có nội tình. Tôi luôn cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, hiện giờ chúng ta phải luôn chú ý hành tung của anh ta……..” Phương Dạ Bạch trầm ngâm, nhưng lúc anh ngẩng đầu lên phát hiện ra xe vẫn đang đi thẳng, anh nhướng mày trách Tiểu Ngũ: “Quẹo phải, tôi nói đi hướng Đông, đi vào đường cao tốc.”

Lúc này Tiểu Ngũ mới hoàn hồn, vội đạp phanh, dùng sức đánh tay lái, xe trượt một đường rồi mới chuyển hướng về bên phải.

Phương Dạ Bạch nhìn cô chằm chằm, không vui nói: “Cô đang nghĩ cái gì vậy? Hình như lúc nãy cô không nghe tôi nói.”

Tiểu Ngũ vẫn chăm chú nhìn phía trước, không hề hé răng.

Cảm nhận được vẻ mặt lúc này của cô không ổn, anh buồn bực nói: “Rốt cuộc cô làm sao vậy? Không bị trúng đạn thì khó chịu ở đâu?”

Vừa nghe đến hai chữ “Trúng đạn” Tiểu Ngũ nhanh chóng liếc bờ vai anh một cái, ngực lại có cảm giác bị cái gì đó đè chặt.

“Vết thương của anh………..”

Phương Dạ Bạch nhìn theo ánh mắt của cô về phía vai mình: “Đã không sao rồi.”

“Thực sự không sao à?” Cô hỏi lại.

“Đúng vậy, không còn chút dấu vết nào hết.” Anh vỗ vỗ bả vai, ngoại trừ cái áo bị thủng một lỗ thì vết thương đã sớm biến mất.

“Lúc nãy anh không nên đỡ đạn giúp tôi.” Cô khôi phục vẻ mặt bình tĩnh lạnh lùng như ngày thường.

“Tôi mà không giúp cô thì cô đã sớm chết rồi, anh hai nhắm ngay vào gáy cô.” Phương Dạ Bạch hừ nhẹ.

“Anh làm như vậy rất nguy hiểm.”

“Sẽ không nguy hiểm, đừng quên tôi có năng lực tự tái sinh.” Khóe miệng anh hơi nhếch lên.

“Năng lực tái sinh của anh còn chưa hoàn toàn chắc chắn, nếu như vô ý viên đạn bắn xuyên qua đầu anh.” Giọng nói của cô hơi trầm xuống.

Anh dường như đã nhận ra trọng điểm, nhướn mày: “Sao thế, cô đang lo lắng cho tôi à, Tiểu Ngũ?”

“Lo lắng? Lo lắng là cái gì?” Cô hỏi lại.

Anh cười khẽ, cảm thấy nói chuyện cùng Tiểu Ngũ rất thú vị.

“Lo lắng chính là…….sợ tôi bị thương hoặc chết …..” Anh cố ý nói.

“Sợ?” Cô hoang mang nhìn anh.

Anh yên lặng, ai, cô mà biết cái gì là sợ mới là lạ.

“Bất luận thế nào, về sau xin anh đừng làm như vậy nữa. Đỡ đạn là việc của tôi, anh giúp tôi đỡ đạn tôi sẽ cảm thấy không thoải mái.” Cô bình thản nói.

Nghe thấy cô nói “Không thoải mái”, nụ cười trên gương mặt anh bỗng chốc cứng ngắc.

“Cô cảm thấy không thoải mái?” Cô vô cảm mà vẫn có cảm giác?

“Đúng, đặc biệt là chỗ này, rất không thoải mái.” Cô chỉ vào trái tim mình.

Anh càng ngạc nhiên hơn, nhìn cô hỏi: “Không thoải mái thế nào?”

“Giống như ngực bị bùn lấp kín, làm cho tôi không thở được.”

Ngực như bị nước bùn lấp kín? Anh run lên.

Diễn tả như vậy rất chính xác, anh biết, bởi vì anh cũng từng có cảm giác như vậy, nhưng Tiểu Ngũ hiểu được loại cảm giác này sao?

Cô không nên đối với anh có……

“Lên đường cao tốc rồi, rẽ ở đâu?” Cô quay đầu hỏi anh.

“Đi thêm bốn mươi km nữa, ngã cắt đường dưới với đường cao tốc.” Anh nói xong thì nhìn cô.

Tiểu Ngũ không có biểu cảm nhìn vô cùng lạnh lùng bình tĩnh, trên gương mặt không hề có một chút thay đổi nào.

Đôi mắt trong veo không hề có tạp niệm, hoàn toàn không hề có chút gì dao động.

Có lẽ là anh đã tưởng tượng nhiều, tuy rằng khoảng thời gian này cô có chút kỳ quái, nhưng dưới sự khống chế của con chip cô sẽ không thể nào có tình cảm giống con người, đương nhiên càng không thể yêu bất kỳ ai.

Đang mải suy nghĩ thì điện thoại của anh đột nhiên phát ra tín hiệu. Anh mở màn hình lên, trên màn hình hiển thị xe của Phương Ngọ Liệt đang di chuyển.

“Tiểu Ngũ, nhanh lên một chút, anh hai tôi có vẻ cũng muốn tới đó, chúng ta phải tới sớm hơn anh ta.” Mặt anh hơi biến sắc.

“Vâng.” Tiểu Ngũ lên tiếng, trong nháy mắt xe liền tăng tốc, linh hoạt lách qua làn xe, kỹ thuật có thể sánh với kỹ xảo điện ảnh.

Không đến nửa tiếng, bọn họ đã tới một nhà xưởng rộng lớn. Nhà xưởng này có tường cao bao bọc bên ngoài, trên tường còn giăng hệ thống lưới điện cao thế. Mặc dù ngoài cửa không có bảo vệ nhưng lại có hai người máy vũ trang cầm súng đi qua lại.

“Nhậm tiểu thư và mọi người ở đây sao?” Tiểu Ngũ nhìn chằm chằm cánh cửa kia.

Ban đầu chỉ là đoán, nhưng khi Phương Dạ Bạch nhìn cánh cửa được canh gác nghiêm ngặt kia thì hoàn toàn có thể khẳng định.

“Không sai, Hiếu Niên đang ở bên trong.” Anh chắc chắn.

“Giờ chúng ta nên làm thế nào?” Tiểu Ngũ chờ anh hạ lệnh.

Anh không nói gì, ngón tay thon dài lướt trên màn hình di động, không bao lâu di động phát ra giọng nói của Phương Ngọ Liệt.

“Anh muốn làm gì?” Tiểu Ngũ hỏi.

“Lái xe tới gần cổng lớn đi.” Anh trực tiếp ra lệnh.

Tiểu Ngũ nhận lệnh lái xe đến cửa trước.

Đôi mắt đỏ lừ cảnh cáo của hai người máy vũ trang lập tức nhìn tới, giơ súng nhắm vào xe.

Anh ấn cửa kính xuống, bật giọng nói của Phương Ngọ Liệt trong điện thoại.

“Đừng nhúc nhích.”

Người máy lập tức dừng lại, đôi mắt màu đỏ cũng dần dần chuyển sang màu xanh.

“Chào buổi tối, Phương Ngọ Liệt tiên sinh.” Người máy lễ phép nói.

“Tốt lắm, lợi dụng giọng nói của anh hai quả nhiên có thể khống chế đám người máy này.” Phương Dạ Bạch khẽ nhếch khóe môi, nhanh chóng tổ hợp những câu chữ của Phương Ngọ Liệt trong điện thoại thành một câu hoàn chỉnh.

“Mở cửa ra.” Giọng Phương Ngọ Liệt lại vang lên.

“Tuân lệnh.” Người máy tự động lùi lại rồi mở cửa lớn.

Tiểu Ngũ không đợi Phương Dạ Bạch mở miệng liền cho xe chạy vào trong, nhưng khi chạy vào bên trong nhà xưởng thì Phương Dạ Bạch liền sững sờ.

Cả khu bên trong có đến mười người máy vũ trang tuần tra, xem ra tiến vào thì dễ nhưng muốn cứu người ra ngoài thì rất khó.

“Phải hành động nhanh lên, chúng ta phải tìm được Hiếu Niên và mọi người trước khi anh hai tới.” Anh nghiêm túc nói.

“Vâng.” Tiểu Ngũ gật gật đầu, dừng xe ở lối vào bên hông của nhà xưởng.

Cửa vẫn có khóa điện tử, nhưng loại máy quét này không thể nào ngăn được Phương Dạ Bạch. Anh dùng dấu vân tay của Phương Ngọ Liệt liền dễ dàng vượt qua cửa, tiến vào bên trong.

Nhà xưởng hoàn toàn không giống kho hàng bình thường mà giống như một phòng thí nghiệm công nghê cao. Bề ngoài nhìn giống như chỉ có một tầng, nhưng bên trong lại có thêm một tầng hầm rỗng bên dưới, không gian giống một cái chậu hình vuông, nhìn qua cũng khiến người khác kinh sợ.

Hơn nữa toàn bộ này đều được bao bọc bởi kính chống đạn tạo thành một căn phòng lớn không trần. Bên trong có một đám nhân viên nghiên cứu mặc áo trắng đi tới đi lui, quy mô của nơi này chắc chắn không phải là nơi nghiên cứu bình thường.

Phương Dạ Bạch trốn ở phía sau một chiếc cột, sắc mặt hơi thai đổi, lẩm bẩm: “Những nhân viên nghiên cứu này………….không phải người của anh hai………”

Là tổ chức nào liên kết với anh hai? Là tư nhân? Hay là………..

“Thiếu gia, tôi thấy Nhậm tiểu thư và Nam Cung tiên sinh.” Tiểu Ngũ khẽ nói.

“Ở đâu?” Anh giật mình.

“Ở một căn phòng bên phải, bọn họ bị trói trên một cái bàn phẫu thuật.” Tiểu Ngũ chỉ tay.

Phương Dạ Bạch vội vàng nhìn qua, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi.

Trên hai bàn phẫu thuật có một cô bé và một cậu bé.

Nhậm Hiếu Niên đã biến thành bộ dáng bảy tuổi.

Nhân viên thí nghiệm đang đẩy họ vào một căn phòng bí mật. Trong căn phòng kia anh có thể thấy bọn họ đang chế tạo lại bộ máy kia.

Nguồn điện cũng đã được khởi động, xem ra những người này muốn trực tiếp dùng Nhậm Hiếu Niên và Nam Cũng Thần Võ làm thí nghiệm.

“Anh hai sắp tới rồi, mau nghĩ cách đưa bọn họ ra.” Anh nhíu mày, suy nghĩ cách cứu bọn họ ra ngoài.

Tiểu Ngũ lặng yên nhìn xung quanh, đột nhiên bước ra.

Phương Dạ Bạch sửng sốt một chút rồi kinh ngạc đuổi theo, chỉ thấy cô chủ động đi về phía hai gã nhân viên nghiên cứu. Hai người kia thấy cô đều ngẩn ngơ, còn chưa kịp hỏi cô là ai đã bị đánh gục trong nháy mắt.

Sau đó cô linh hoạt kéo hai người vào phòng khử trùng.

Phương Dạ Bạch đi theo, khiển trách: “Cô đang làm cái gì vậy? Không may để người khác để ý………..”

Tiểu Ngũ cởi quần áo của hai người kia, rồi đưa cho anh một bộ.

“Mặc vào đi. Chúng ta phải tiến vào mới có cơ hội cứu bọn họ.”

Anh nhanh chóng hiểu ra ý định của cô, liền nhận bộ quần áo trắng mặc vào.

Nhưng anh lại chăm chú nhìn hai gã nhân viên đang ngất xỉu, phát hiện ra bọn họ đều là người phương Đông.

“Máy tính chủ ở phía bên phải phòng, tôi sẽ tạo ra hỗn loạn, anh nhân cơ hội tiến vào phòng điều khiển. Tôi đã quan sát rồi, tất cả mợi thứ ở nơi này đều hoạt do máy tính chủ điều khiển, chỉ cần anh có thể khống chế máy tính chủ, chúng ta sẽ có cơ hội cứu bọn họ ra.” Tiểu Ngũ nói với anh.

Phương Dạ Bạch nhìn chằm chằm cô, trên mặt khó nén sự kinh ngạc và khen ngợi.

Tiểu Ngũ dường như vẫn đang tiến hóa, dù sức phán đoán, trí lực hay là hành động đều mạnh hơn trước kia.