Hồi sáu tuổi tôi nhặt được một con chó ở ngoài đường, chị đặt tên cho nó là Lulu, chúng tôi nuôi dưỡng nó, Lulu với chúng tôi cũng như là một thành viên trong gia đình. Tới năm tôi mười hai tuổi, có một ngày Lulu bị lũ trộm chó bắt đi mất, tôi khóc hết nước mắt đạp xe quanh các quán thịt chó trong thành phố để tìm Lulu. Tôi còn nhớ lúc tìm thấy nó đang ngồi co ro trong góc lồng của lò mổ chó, ánh mắt thấy tôi kêu cứu có bao nhiêu là sợ hãi cùng vui mừng…

Sau đó tôi xô xát với đám người kia đòi Lulu về, kết quả là bị đánh ột trận tơi bời. Sau đó thì sao nhỉ… Hình như chị làm cách nào đó đã cứu Lulu, còn khiến cho lò mổ chó kia bị đóng cửa… Chị của tôi năm mười tám tuổi đã thần thánh như vậy đấy.

Bây giờ tôi nhìn ánh mắt của lão Trương phóng tới mình, đại khái cũng hiểu được phần nào cảm giác của Lulu rồi…

Một người một cáo… chồn im lặng liếc nhau. Trong mắt lão có dòng lưu chuyển ánh sáng lập lòe, như tìm hiểu, như xăm xoi tôi. Lão có thể sẽ thấy lạ lùng về hành vi của một con… chồn như tôi đang làm. Tôi biết bây giờ phải làm cho bản thân thật đặc biệt! Chỉ cần như vậy lão mới đặc biệt chú ý đến tôi, tạm thời không cho tôi là súc vật thông thường, như những con vật đáng thương bên cạnh, mà thử thuốc trên người tôi.

Lão nhìn tôi tôi lại nhìn lão.

Hai bên nhìn nhau.

Chớp chớp mắt.

Sau đó lão xê dịch cái ghế, đeo vào tay một đôi găng tay đen bóng, nhìn có vẻ khá dày, phần cổ tay trở lên cánh tay bóng loáng như kim loại. Tôi linh cảm không tốt, lão đã tiến tới cạnh lồng, ngồi xuống đánh giá tôi một lần nữa sau song sắt, rồi không nhanh không chậm bắt tôi ra…

Tôi cong người giãy dụa, móng chân cào lên tay lão, hai hàm răng dùng hết sức cắn lão. Đương nhiên là chỉ có tôi ê răng, cái găng tay đó được bao bằng sắt!

“Chà chà…”

Lão tỉ mẩn xem xét tôi một hồi, vừa mò mẫm trên người tôi vừa chem chép cái miệng, lão vạch lông, tóm đuôi, cạy mồm tôi y như mấy ông bác sĩ thú y hồi trước thường khám cho Lulu, xong rồi tóm tôi nhấc lên quăng vào trong thùng nước ở góc phòng!

Ùm một tiếng…

Nước nhanh chóng vồ lấy tôi, xâm nhập vào trong khoang mũi cùng miệng, tôi vùng vẫy khiến bọt nước bắn tung tóe. Hai chân trước quẫy đạp chỉ cạo lên được vách thùng lạo xạo. Tôi không biết bơi! Từ hồi tai nạn ba tuổi tôi không bao giờ bén mảng đến sông hồ ao suối gì hết!

Cứu mạng!!! Cứu mạng!!!

Trong đầu thoắt ẩn thoắt hiện những hình ảnh mơ hồ, bên trong ô tô, một người đàn ông cố sức phá cửa xe, một người phụ nữ ôm tôi, nước tràn vào trong xe…

Tưởng như tôi cứ thế sẽ chết, da gáy một lần nữa bị túm lên. Tôi hở hồng hộc nhìn nước trong thùng bị nhuộm đen, cái đuôi trắng bạc vẫn còn bị ngâm một nửa trong nước, tạo hiệu ứng đen trắng rất rõ rệt…

“Chà chà… Thành tinh rồi à… Chà chà… Thật tiếc chỉ còn lại có một mạng… Chà chà… Của hiếm a… Của hiếm a... ” Lão nhìn tôi đánh giá trên dưới một lần lại một lần, tưởng như yêu thích không buông tay, sau đó lục cục chạy tới kệ sách tìm tìm kiếm kiếm.

Trên tay lão vẫn cầm lủng lẳng con cáo nhỏ chỉ còn nửa cái mạng là tôi…

Được một lúc sau, lão lôi ra một quyển sách bụi băm, tiện tay quẳng tôi xuống mặt bàn cáu bẩn, lão ngồi bên cạnh tra sách, trong miệng không ngừng lẩm bẩm

“Tử hồi đan… Tử hồi đan… Xem nào… Đuôi hồ ly thành tinh… Chà chà… Thật tiếc chỉ còn một cái. Không sao không sao, không được để chết, lấy dây thừng nhuốm máu chó quấn lấy, ừ ừ, đuôi phải cắt từng khúc một từ đầu cho tới hết, phải cắt lúc còn ở trên thân thể, chà…”

Ý thức đang rời bỏ tôi… Tôi không muốn chết… Những lời lão nói văng vẳng bên tai, cắt đuôi lúc còn sống, cắt từng khúc một…

Như vậy sẽ rất đau…. Đau lắm…

***

Tôi nhìn cơ thể lão Trương đang giật giật trên nền nhà, hai mắt lão trợn lên, máu trào từ khóe miệng, trên cổ lão máu me đầm đìa, nổi bật một vết lõm máu thịt nhầy nhụa, xương cổ trắng hếu ẩn hiện mỗi nhịp thở thoi thóp của lão.

Tôi nhổ cái thứ kinh tởm trong miệng ra, là da thịt ở vùng cổ của lão, tôi nôn thốc nôn tháo bên cạnh cái xác của lão….

Tới khi bao nhiêu nước trong bụng cũng đã nôn ra hết, tinh thần cũng khá hơn. Giết hắn thì sao? Hắn đáng chết! Loại người không bằng súc sinh cầm thú như hắn chết không tiếc! Tôi đi tới bên cạnh lồng sắt, bên trong đó con chó vừa vặn trút hơi thở cuối cùng, mãn nguyện nhắm mắt, một màn kia mi cũng thấy đúng không?

Tôi đấy nhẹ cây nến trên mặt bàn, ngọn lửa nhanh chóng liếm lấy đống sách thuốc, sau đó lan ra bàn ghế, bắt vào kệ gỗ chất đầy sách, bùng lên tới tận trần nhà… Trong cái nóng bập bùng tôi phi ra khỏi tiểu viện trốn vào trong lùm cây.

Một đường chạy từ tiểu viện tới chỗ sân sau không có cản trở, có lẽ mấy gã trong bóng tối đã sớm đi tới đám cháy đằng kia. Tôi dựa theo trí nhớ tìm được cái lỗ chó, thuận lợi chui qua trốn ra khỏi Trịnh phủ.

Trong lòng thề phải tính sổ với con nhóc Vân Nhi !!!

Vạt váy vàng nhạt xuất hiện trước tầm mắt, tôi ngước lên ánh mắt không chút độ ấm của tỷ tỷ từ trên cao nhìn xuống tôi. Ánh lửa xa xa lập lòe trong mắt tỷ tỷ… Đây là lần đầu tiên tôi thấy ánh mắt này dành cho tôi, cho dù là chị hay tỷ tỷ …

Tôi thở phào, yên tâm gục xuống mặt đường…

Dù sao thì còn sống vẫn tốt hơn.