Lam Sơn đặt tay trước ngực Cốc Khiếu Thiên, bạo gan bám chặt vào lớp áo sơmi mát lạnh của y.

Đầu lưỡi cậu hơi vươn ra liếm qua đôi môi còn sót lại vị rượu vang khi nãy của Cốc Khiếu Thiên. Đôi mắt hé nhìn biểu tình trên mặt y, tầng tầng cảm xúc thăng hoa trong lòng khiến con mèo nào đó càng được một tấc tiến một thước.

Ngón tay nhẹ luồng vào dưới áo sơmi, lướt lên một đường thẳng. Hương vị của người đàn ông trưởng thành càng làm cho Lam Sơn đầu óc quay cuồng. Nụ hôn hai người trao nhau ngày càng nồng đậm thêm khi âm thanh ái muội cứ phát ra khe khẽ không ngừng.

" Ưm...Khiếu Thiên..."

Lam Sơn ngồi trên người Cốc Khiếu Thiên, khuôn mặt mang đầy vẻ câu dẫn đó nhìn chăm chú vào đôi mắt của y, đôi mắt đã bị hơi men phủ đầy. Cốc Khiếu Thiên lúc này hé mắt nhìn mỹ thiếu niên, bàn tay to lớn vuốt ve dọc theo sườn mặt của cậu.

" Tiểu Lam, lại đây..."

Cốc Khiếu Thiên giữ lấy tay cậu, khẽ hôn lên đó một chút rồi tùy tiện kéo cậu ngã vào lòng mình. Ngón tay men theo lớp quần jeans trượt xuống, chạm đến một lớp vải mịn màng khác.

Lam Sơn thoạt đầu có chút ngỡ ngàng, sau đó khẽ cười, cắn lên tai y, " Khiếu Thiên, em thích ngài~"

Cốc Khiếu Thiên liếc nhìn mèo nhỏ đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, y khẽ nghiêng đầu hôn lên chóp mũi của cậu, bàn tay lại trượt lên vén áo pull lên một nửa.

Vòm ngực trắng nõn cùng với phần bụng phẳng lì chợt lộ ra, trong đôi mắt đầy hơi men của y chỉ còn là một hình ảnh đầy sắc dục gợi cảm.

Lam Sơn ngồi thẳng dậy, khẽ nâng cằm lên, trao cho y một ánh mắt giết người.

" Khiếu Thiên à, lại đây hôn em đi..."

Cốc Khiếu Thiên nhướn người ngồi dậy, nhanh chóng đẩy ngã Lam Sơn xuống ghế salon, đặt môi mình ngay trên phần bụng phẳng lì kia, liếm nhẹ một đường. Lam Sơn bị xúc cảm mãnh liệt này làm cho điên đảo thần trí, cậu ưỡn ngực, rên một tiếng.

Cởi chiếc áo pull của Lam Sơn ném xuống sàn nhà, Cốc Khiếu Thiên lại cúi thấp đầu nếm hương vị anh đào đầy kích tình, chiếc lưỡi cuộn tròn, liên tục kích vào một điểm nhạy cảm trước ngực cậu.

Năm ngón tay thon dài của Lam Sơn khẽ luồn vào mái tóc đen của y, một chút nắm chặt lại, một chút lại nới lỏng như bông đùa.

Nụ hôn nhanh chóng trượt lên đến ngần cổ thon thon trắng trắng ấy, mút mạnh xuống một tiếng. Cốc Khiếu Thiên xoa bả vai mịn màng của cậu, lại mút xuống xương quai một cái nữa.

Lam Sơn hơi nghiêng đầu, hai môi hé mở như muốn nói gì đó rồi lại thôi. Cậu vươn tay cởi từng khuy áo của y ra, làm lộ một bờ ngực màu mật ong đầy nam tính.

Con mèo ngốc nhìn thấy cảnh sắc xuân như vậy liền nuốt nước bọt ừng ực. Vừa định nhướn đầu hôn lên ngực y thì liền bị y ngăn lại, ánh mắt kia mang đầy vẻ khiêu khích con mèo ngốc.

" Uống một chút rượu đi?"

Lam Sơn tròn mắt nhìn động tác nâng ly rượu vang của Cốc Khiếu Thiên, sau đó lại bất ngờ khi y nghiêng chiếc ly một góc bốn mươi lăm độ, dòng chảy màu đỏ sẫm sóng sánh đổ xuống cổ cậu, lan dần xuống ngực, ẩm ướt.

Trên từng tấc thịt đột nhiên lại bị một xúc cảm lành lạnh của rượu làm cho tâm trí Lam Sơn ngây như phỗng. Cốc Khiếu Thiên giữ lấy ngón tay của cậu, vẽ một vòng trên ngực của chính cậu rồi đưa lên miệng mình, ngậm lấy.

" Khiếu Thiên..." Giọng Lam Sơn run rẫy như một con mèo bị dọa cho sợ.

Chẳng bao lâu, Cốc Khiếu Thiên lại cúi đầu, nếm rượu trên da thịt con mèo nào đó một cách ngon lành.

" Ưm~ Khiếu Thiên~...Khiếu Thiên, em thích ngài, mau hôn em..."

Cốc Khiếu Thiên vừa ngủ quên, bên tai đột nhiên vang lên một tràng cầu xin năn nỉ đầy mê người khiến y từ trong mơ tỉnh lại. Nhìn sang con mèo nhỏ đang ngủ quên trên người mình, khuôn mặt đỏ bừng, môi liên tục mím lại rồi bật ra âm thanh kỳ quái.

"...."

Cốc Khiếu Thiên còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì lại thấy con mèo kia loay hoay loay hoay, cựa quậy trong người y một lúc lâu. Bất ngờ đôi mắt kia mở to, ngước lên nhìn mình, Cốc Khiếu Thiên có chút giật bắn người.

" Lam..."

Lam Sơn cứ nghĩ những gì cậu mơ nãy giờ là những hình ảnh thực cho nên đã nhướn người dậy, áp môi mình lên môi y, hôn thật sâu vào. Mặc dù đây là lần đầu cậu cùng một người khác hôn môi, thế nhưng cậu vẫn muốn thử hôn kiểu Pháp với y.

Ngón tay vì ngại ngùng mà bấu chặt vào áo của Cốc Khiếu Thiên, hàng mi cong dài khẽ run lên không ngừng. Cốc Khiếu Thiên đột nhiên hứng ngay một quả bom hạt nhân như vậy, trong đầu cũng rỗng tuếch, chỉ còn sót lại vài câu nói của Lam Sơn.

" Khiếu Thiên, hôn em đi mà."

" Khiếu Thiên, em thích ngài, hôn em đi."

Cốc Khiếu Thiên nhắm mắt lại, nâng gương mặt của Lam Sơn lên, điềm nhiên dẫn dắt mỹ thiếu niên vào nụ hôn kiểu Pháp chân chính. Cảm nhận được người kia đáp lại mình, Lam Sơn vẫn còn ngốc cười lên, thế nhưng rất nhanh liền bị y đẩy ra.

" Tôi nhớ là cậu không uống rượu mà?" Cốc Khiếu Thiên nhu nhu huyệt thái dương, còn chưa cho con mèo kia kịp tỉnh táo lại thì đã bế cả người cậu trên tay.

"...Đi đâu thế?" Lam Sơn ngây như phỗng.

Cốc Khiếu Thiên cúi xuống liếc cậu một cái, hừ khẽ, " Mang cậu đi ngủ."

" Đi ngủ á? A, em còn chưa chuẩn bị tinh thần mà!!!" Lam Sơn chớp chớp mắt, muốn vùng vẫy thì bị Cốc Khiếu Thiên lườm một cái, im bặt.

Lần đầu tiên Cốc Khiếu Thiên gặp một thiếu niên trong đầu chỉ toàn là những chuyện abcxyz thế kia đấy. Khóe môi y cong nhẹ lên, ban đầu chỉ định mang cậu lên phòng ngủ cho khách, nào ngờ con mèo kia suy diễn quá nhiều làm y cũng muốn...đùa một chút.

Cốc Khiếu Thiên mở cửa phòng ngủ của mình, mạnh tay ném Lam Sơn xuống giường, tấm chăn bông liền xóc lên, bao phủ lên người cậu một màu trắng tinh khôi. Còn chưa kịp kéo chăn ra thì Lam Sơn lại bị Cốc Khiếu Thiên áp lên phía trên, cậu hết đường thoát.

Trong gian phòng ngủ rộng rãi nhưng lại chìm ngập trong bóng tối, Lam Sơn mơ hồ cảm nhận được đôi môi lành lạnh của Cốc Khiếu Thiên đang in lên môi mình, còn có mùi rượu vang thoang thoảng nữa.

Mấy ngón tay bám vào chăn, cậu căng thẳng nhắm mắt lại, vụng về đáp trả nụ hôn của y.

Cốc Khiếu Thiên thật sự không nghĩ mình ban đầu chỉ đùa nhưng lại thành ra rất thích trò đùa này. Môi của Lam Sơn khá mềm, không khô cứng như y từng nghĩ. Mặt khác, hình như con mèo này khi nãy ăn rất nhiều đồ ngọt thì phải, lưỡi cậu vẫn rất...ngọt nha.

" Ưm..." Lam Sơn bị y hôn đến đỏ bừng mặt, vội vàng quay người lại, chôn mặt xuống chăn.

Nào ngờ cái dáng nằm của mình càng dễ bị y trêu đùa hơn. Cốc Khiếu Thiên ngồi khụy trên giường, đôi mắt của loài sói hiện lên trong đêm, duỗi cánh tay rắn chắc kia kéo chiếc quần jeans của cậu xuống.

" A!!" Lam Sơn hoảng mà hét một tiếng, muốn đưa tay giữ lại quần mình thì bị y bắt lấy cánh tay, vực ngược dậy, ôm hẳn vào lòng.

Con mèo nhỏ bị sư tử thu phục, ngoan đến không tưởng.

" Ban đêm rồi còn định vờn tôi đến khi nào hử?" Cốc Khiếu Thiên thật sự rất buồn cười nhưng đành phải kìm nén lại, cắn lên tai cậu.

Lam Sơn cảm thấy ruột gan gì đều nhảy tưng tưng hết cả lên rồi. Một niềm kinh hỷ như thế này làm sao cậu sống cho nổi cơ chứ?

Hai mặt vẫn còn đỏ lên chưa dứt, Lam Sơn lại liên tục điều chỉnh nhịp tim, hít thở hít thở.

" Khiếu Thiên à, khi nãy bị bọn kia đánh, chỗ này đau a~..." Lam Sơn sợ Cốc Khiếu Thiên sẽ đổi ý tống mình đi nên đã dùng chiêu trò khác.

Nghe giọng điệu đáng thương kia, Cốc Khiếu Thiên với tay bật đèn ngủ, nhìn thấy một vết bầm trên tay cậu, chân mày y hơi nhăn lại.

" Còn chỗ này nữa, chỗ này nữa." Lam Sơn nghiêng cổ chỉ chỉ, rồi co gối lên chỉ chỉ.

Nhìn hành động của cậu mà y bật cười, bước xuống giường đi tìm hộp sơ cứu. Con mèo nào đó nghĩ mình đã thắng liền cười hắc hắc vài tiếng. Ngồi trong phòng đợi Cốc Khiếu Thiên khoảng hai phút, thấy y quay lại, mèo nhỏ lại vờ đáng thương đau đớn.

Cốc Khiếu Thiên giữ lấy tay cậu, bôi thuốc lên, rồi bôi lên đầu gối, chỉ có cổ là chừa lại. Lam Sơn thấy lạ liền nhắc:

" Khiếu Thiên, còn cổ nữa."

Nghe người kia nhắc mình, Cốc Khiếu Thiên khẽ cười, cúi thấp đầu hôn lên vết bầm đó, còn cố tình mút mạnh một cái. Lam Sơn không phòng bị liền kêu một tiếng đầy hoảng loạn, hai mặt nóng bừng bừng.

" Hết đau chưa?"

Lam Sơn như trên chín tầng mây, gật gật gật.

" Được rồi, phòng của em bên cạnh đấy, về đó ngủ đi." Cốc Khiếu Thiên đùa giỡn xong liền đá đít cậu ra khỏi phòng mình.

Mới được ôm đó, mới được hôn chữa vết thương đó mà bây giờ thời thế đảo ngược như này, Lam Sơn chốc chốc hụt hẫng như rơi xuống tầng tầng vực thẳm. Hai mắt còn đảo qua đảo lại trong bóng tối, cậu phát hiện Cốc Khiếu Thiên đã nằm xuống giường, còn định đi ngủ.

Cái gì? Hôn mình, ôm mình, kéo quần mình, bây giờ thì đi ngủ? A, còn đá đít mình qua phòng bên cạnh nữa cơ??

Lam Sơn trợn ngược mắt, không biết mình đã yêu thích phải loại người gì nữa. Không lẽ bây giờ nên khen vợ cũ của y là một người sáng suốt khi đã quyết định ly hôn???

Phức, phức, phức du!!!

Lam Sơn ấm ức giẫm giẫm xuống giường, sau đó mặt lì ngả lưng xuống bên cạnh chỗ Cốc Khiếu Thiên nằm, lí nhí nói, " Chỗ lạ em ngủ không quen."

Cốc Khiếu Thiên khẽ nhíu mày, không đáp lại mà chỉ cười lạnh.

Thấy người nào im re, Lam Sơn lại bạo dạn nhích nhích lại gần, kéo chăn đắp chung với y, " Ban đêm em hay gặp ác mộng lắm..."

" Chứ không phải mộng xuân à?"

"...." Phức!

Lam Sơn lườm trong bóng đêm, quay người đối mặt với lưng Cốc Khiếu Thiên, nuốt khan một cái, nhắm mắt, liều vòng tay qua ôm y.

Cốc Khiếu Thiên liếc nhìn cánh tay con mèo ngốc kia ôm mình khư khư, vẫn là buông bỏ hết suy tính cá nhân, quay người lại, kéo con mèo vào lòng mình.

" Như này thì mộng xuân cũng đáng!" Lam Sơn nhắm mắt, phát ngôn một câu xanh rờn trước khi ngủ.

Trong lòng còn thầm nói, Lâm Võng à, đêm nay em ngủ ngon rồi~~~~~.

Cốc Khiếu Thiên nghe xong cũng chỉ biết câm nín, trong lòng cũng không hiểu vì sao mình lại gạt bỏ hết bao tôn nghiêm để dung túng một thiếu niên đầu óc lệch lạc như thế này?

Đúng vậy, y chấp nhận gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân để dung túng một con mèo ngốc, kể từ bây giờ.

Chỉ có điều... y vẫn chưa nói ra điều con mèo kia muốn nghe đâu.

Trò chơi phải đi nhiều vòng mới thú vị.

Hết chương 18.