Tử Tiêu không nhanh không chậm đi ra cửa. Trước đó, An Duệ đã nhanh nhẹn thay xong quần áo, bộ váy xanh ôm trọn chiếc eo nhỏ nhắn của cô, chiếc váy này làm nổi bật lên làn da tắng như tuyết của cô, làm cho cô xinh đẹp giống như tiểu tinh linh rơi xuống phàm trần.

Anh dịu dàng đi đến bên cạnh cô, ánh mắt nóng bỏng cứ thế rơi trên người cô khiến cho người nào đó mặt thật đỏ a.

“ Duệ nhi, em thật đẹp “

Đôi mắt hổ phách trừng lớn. Bình thường anh mới chưa bao giờ nói với cô như vậy nha, nhưng lần này...

“ Anh xin lỗi “

Thấy ánh mắt cô nhìn chằm hằm mình, dáng vẻ ngạc nhiên hết sức làm anh giật mình: “ Mình vừa nói gì vậy? “

“ Hừ. Chẳng lẽ bình thường em không đẹp hay sao mà rất ts khi anh khen? “

Anh hơi giật mình. Cô không giận anh sao? Ngón tay xinh đẹp nhẹ đưa gần vào mắt anh, lấy chiếc kính áp tròng ra. Mắt anh không nâu nữa mà chuyển thành màu xanh nước biển đẹp đẽ.

“ Từ lần sau anh không cần phải đeo nó nữa “. Sau đó liền kéo tay anh đi.