Người nọ dừng xe tại trạm xăng, đi ra ngoài, đứng ở ven đường hút thuốc lá. Trên đường quốc lộ đầy bụi đất bám vào áo sơ mi trắng tinh của hắn, nhưng hắn chả thèm để ý, hút điếu thuốc, nhắm mắt lại, nhìn phương xa. Đã chạy được hai trăm cây số, mặt trời chiều ngả về tây, cũng đã cách xa Hà Nam. Hút thuốc xong, hắn nhét thuốc lá vào bùn đất ven đường, quay người định đi, chợt nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát từ xa đến gần. Hắn làm như không nghe thấy, vẫn quay về bên xe. Ai ngờ chiếc xe cảnh sát kia cũng đổ xăng, đỗ ngay sau xe hắn. Hắn không chớp mắt, định lên xe, ai ngờ nghe thấy giọng nói quen thuộc: "Aiz, sao anh lại ở đây?"

Hắn dừng lại, trong lòng đột nhiên xoay chuyển, ngước mắt, nhìn súng giấu trong hộp đựng đồ, nhưng hắn cũng không thò tay lấy, hít sâu một hơi, quay đầu lại mỉm cười: "Lão Phương? Sao cậu lại ở đây?"

Vẻ mặt Phương Thanh phong trần mệt mỏi, nhưng nhìn vô cùng có tinh thần. Đôi mắt anh đen thui nhìn chằm chằm Lạc Lang, nói: "Tôi đang chấp hành nhiệm vụ. Anh thì sao?"

Sự thật là gã sát thủ hồ điệp kia không ngừng chạy thục mạng về phía Bắc, Phương Thanh quyết định nhanh chóng hạ lệnh cho đám cảnh sát lao về hướng Bắc, phong toả tất cả tuyến đường. nhưng mà khu vực rộng lớn, hơn nữa tên sát thủ có khả năng bỏ lại xe chạy trốn, cho nên còn chưa tìm được.

Bọn Bạc Cận Ngôn và Giản Dao còn ở đằng xa. Chiếc xe của Phương Thanh là đuổi theo nhanh nhất đấy. Đúng lúc này, điện thoại trong ngực Phương Thanh vang lên, người gọi đến đúng là Giản Dao. Đang ở trong trạm xăng không thể bắt máy, Phương Thanh nhìn thoáng qua dập luôn, định sẽ gọi lại sau.

Lạc Lang liếc di động của anh, mỉm cười: "Tôi về Bắc Kinh."

Phương Thanh nhìn chiếc xe Jeep màu đen đang mở cửa của anh ta: "Đây không phải là xe của anh sao?"

Lạc Lang thản nhiên: "Được một người nhờ, biển số xe Bắc Kinh, có ý định bán đi, nhờ tôi giúp lái về đó. Dù sao cũng mất mười mấy tiếng đồng hồ, tôi thuận đường quay về."

Phương Thành à một tiếng, trông thấy đồng nghiệp vẫn còn đang đổ xăng, hai chiếc xe cảnh sát đang nhanh chóng tiến về phía trước. Ánh mắt anh xoay chuyển, bám vào vai Lạc Lang: "Vậy nhé lão Lạc, tôi ngồi xe anh đi về hướng Bắc đi. Không gạt anh, chúng tôi đang truy đuổi một tên tội phạm, xe bên Cục phân cho chúng tôi chả tốt chút nào. Trên đường chạy quả thực khiến người ta nôn ra máu. Chở tôi một đoạn đi."

Lạc Lang cân nhắc: "Không có vấn đề gì."

Vì thế hai người lên xe, mau chóng đi về hướng Bắc.

Xe của Bạc Cận Ngôn, Giản Dao, An Nham đúng lúc đến trạm xăng thì thấy xe của đồng nghiệp Phương Thanh đi ra. Giản Dao lớn tiếng hỏi: "Phương Thanh đâu rồi?"

Người cảnh sát hình sự đáp: "Anh ấy gặp được bạn, lên xe của anh ta đi trước rồi."

Giản Dao kì quái hỏi: "Ai vậy?"

Người cảnh sát đáp: "Gọi là Lão Lạc, đi một chiếc xe Jeep màu đen."

Giản Dao giật mình. Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh lạnh lùng mở miệng: "Đuổi theo!"

An Nham lái xe, ngẩng đầu, vẻ mặt cũng nghiêm túc. Trong lòng Giản Dao có cảm giác nói không nên lời, ngẩng đầu, nhìn con đường phía trước bụi đất tung bay, bầu trời u ám. Đuổi theo khoảng nửa tiếng, ở góc rẽ phía trước quả thực xuất hiện một chiếc xe Jeep đen. Tốc độ xe vô cùng nhanh, nhìn từ xa không thấy được trên xe có ai, chỉ cảm thấy chiếc xe kia chạy như bay, lại rẽ một lần, bỏ qua bọn họ.

Trên xe, Phương Thanh nhìn về phía trước, tay đặt bên cửa sổ, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào phía trước và hai bên xe. Anh hơi mở cửa sổ ra, thỉnh thoảng có gió thổi vào. Anh ngửi ngửi, đột nhiên lên tiếng: "Lão Lạc, sao tôi lại ngửi thấy có mùi máu tươi trên xe anh?"

Anh nghiêng đầu nhìn, vẻ mặt Lạc Lang vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn lấy điếu thuốc ra, ngậm trong miệng, châm lửa, sau đó đáp: "Mũi anh đúng là không kém gì mũi tôi. Không phải mùi từ trên lưng anh sao?"

Phương Thanh khẽ giật mình, nhìn lại phía sau áo sơ mi của mình, quả nhiên có vết máu, còn hơi đau. Không biết là do va quệt vào cây trên núi lúc nào không phát hiện ra. Anh mỉm cười, không nói tiếp.

Một lát sau, Phương Thanh lại đột nhiên nói: "Lão Lạc, không phải đâu. Là mùi máu từ trên người anh đấy."

Lạc Lang chỉ từ từ cúi đầu, gật đầu một cái, ánh mắt quét qua ngực phải, cuối cùng vẫn là bị máu nhuộm rồi. Anh ta lại ngẩng đầu, nhìn về phía trước, tiếp tục lái xe. Tiếng gió sột soạt thổi vào, hai người đàn ông đều im lặng. Qua một lúc, Phương Thanh lên tiếng: "Lão Lạc, anh tội gì phải?" Lời còn chưa dứt anh đã thò tay rút súng. Ai ngờ động tác của Lạc Lang còn nhanh hơn anh, đấm thẳng vào huyệt thái dương của Phương Thanh. Anh nghiêng đầu tránh đi, đồng thời bắt lấy cánh tay Lạc Lang hòng để cho anh ta không thể cử động. Ai ngờ Lạc Lang lại bỏ tay kia khỏi tay lái, nhanh như chớp rút một côn sắt từ dưới ghế ngồi ra, cây côn ra sức đập vào đầu Phương Thanh. Hoá ra đây mới là thủ đoạn thực sự của anh ta. Trong thời gian lái xe ngắn ngủi còn có thể nghĩ ra thủ đoạn tấn công tàn nhẫn độc ác như vậy, ngay cả Phương Thanh còn bị bất ngờ, quả nhiên là muốn đánh chết rồi. Phương Thanh rên lên một tiếng, đầu rủ xuống, máu tươi chảy ra. Lạc Lang hít một hơi thật sâu, vứt bỏ côn sắt, giữ lấy tay lái, xe suýt chút nữa đã lao xuống vách núi, lại ngẩng đầu lên, từ gương chiếu hậu, xe của bọn Bạc Cận Ngôn đã xuất hiện.

Lạc Lang tiếp tục chịu đựng cơn đau đớn trong ngực, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, phải làm cách nào thoát khỏi bọn Giản Dao, hơn thế nữa không để cho bọn họ hoài nghi. Đồng thời liếc nhìn Phương Thanh, vết thương không đến mức trí mạng. Nghĩ vậy, cảm giác khó chịu, muốn nôn mửa lại xông lên đầu. Anh ta tháo dây an toàn của Phương Thanh ra, một tay đẩy ngã sang ghế lái, sau đó lấy súng cầm theo người, chờ bọn họ đi tới, im lặng theo dõi. Tuy nhiên anh ta tuyệt đối không ngờ tới, bọn họ thậm chí còn không đến gần, chỉ nghe thấy bằng bằng bằng mấy tiếng, có viên đạn bắn về phía lốp xe anh ta. Lạc Lang hoảng sợ quay đầu lại, nhìn thấy Giản Dao ngồi ghế bên tài xế cầm súng, sắc mặt lạnh lùng, trong bụi đất tung bay, giơ súng bắn về phía xe anh ta. Trong lòng Lạc Lang đau đớn, giật mình, anh ta biết rõ xong rồi. Song lại có sự giải thoát sảng khoái, đây chẳng phải là điều anh ta muốn sao? Trong khi anh ta còn đang miên man suy nghĩ, An Nham đã tăng tốc đuổi theo.

Ở phía bên kia, An Nham không nói lời nào chỉ nghe theo sự chỉ đạo của Bạc Cận Ngôn. Giản Dao cầm súng, giọng nói trong gió hơi khàn: "Cận Ngôn, anh xác định...là anh ấy sao? Là Lạc đại ca?"

Giọng Bạc Cận Ngôn vô cùng trầm tĩnh, như thể có khả năng ổn định lòng người: "Xác định." Anh nói, "Nhất định Phương Thanh đã phát hiện ra, hơn nữa còn bị gã ra tay. Tiếp tục nổ súng bắn lốp xe gã, ép gã dừng xe lại."

Trong lòng Giản Dao vô cùng lạnh lẽo. Cô không nói thêm gì nữa, giơ súng bắn về bánh xe sau đối phương. Cô chú ý đối phương cũng không nổ súng đánh trả.

"Đoàng..." bắn trúng rồi. Chiếc xe Jeep màu đen đang chạy lập tức chệch hướng, bánh sau cũng bốc khói. Gã không thể chạy thoát nữa rồi!