Edit ♥ Niệm

Beta ♥ Đặng Trà My

 

Phương Thanh suy nghĩ một lát rồi nói: “Phải, mà cũng không phải.”

Người cộng sự: “Là sao?”

“Nếu là người có tâm lý biến thái thì sẽ giết người ngẫu nhiên. Nhưng vụ án này, hiện trường được dọn dẹp rất sạch sẽ. Rõ ràng là được dự tính sẵn như người bình thường. Có điều hắn điên cuồng với thi thể như vậy thì đúng là biến thái thật.”

Hai người không nói lời nào nữa, dù sao thì hai người họ đều không có kinh nghiệm với kiểu án mạng này.

Mắt thấy trời càng lúc càng tối, nhóm cảnh sát cũng không phải làm bằng sắt nên Phương Thanh cho mọi người nghỉ nửa buổi tối về ngủ. Còn bản thân anh ta thì thong thả ra khỏi cục cảnh sát.

Ánh trăng rất đẹp. Lúc lòng mất bình tĩnh, Phương Thanh thích tản bộ quanh Thành cổ. Hơn nữa bây giờ không tra ra đầu mối vụ án, mà anh ta vẫn luôn làm theo quy tắc của nhóm cảnh sát đi trước: lúc tra án gặp cảnh bế tắc thì nên tới hiện trường lần nữa, không chừng sẽ có manh mối mới.

Đi được một lát, ngang qua khách sạn nhà họ Diêu. Lúc này vừa hơn 11 giờ, cửa khách sạn mở rộng, nhìn qua không thấy người nào. Phương Thanh bèn quyết định đi vào.

Nói tới khách sạn nhà họ Diêu thì cả Thành cổ không ai không biết, không ai không hiểu. Nhà họ Diêu là gia đình danh vọng ở địa phương, chủ nhà họ Diêu bây giờ là Diêu Viễn Qua. Ông ta có một vài khách sạn, nhà hàng, nhà máy, cũng được coi là một thổ hào. Nghe nói đại viện nhà họ Diêu đều được tổ tiên để lại từ thời Minh Thanh. Còn người nhà họ Diêu nghe nói sống ở gần đó.

Bốn góc đình viện là bốn con thú bằng đá, trông rất đáng sợ. Khoảng sân rất lớn, phía sau sân là vườn hoa, bên trong có hồ cá và nhiều cây xanh. Phương Thanh đi vào vườn hoa thì gặp một người đàn ông trung niên đứng cạnh ao cho cá ăn.

Phương Thanh lập tức nhận ra đó là chủ nhà họ Diêu – Diêu Viễn Qua. Ông ta mặc một bộ quần áo kiểu Trung Quốc màu xám tro, vóc người trung bình. Phương Thanh đã xem qua tài liệu của ông ta, 48 tuổi, nhưng được chăm sóc tốt nên nhìn như 40 tuổi, tướng mạo đàng hoàng, khí chất nho nhã tự nhiên.

Phương Thanh biết ông ta nhưng ông ta không biết Phương Thanh. Thấy có người tới, Diêu Viễn Qua cười nói: “Chưa ngủ à?”

Chắc hẳn coi Phương Thanh là khách trọ.

Phương Thanh cũng cười, anh ta không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vâng, không ngủ được. Ông cũng ở trong khách sạn này sao?”

Diêu Viễn Qua cười: “Tôi là chủ ở đây.”

Phương Thanh ra vẻ ngạc nhiên: “Thất lễ! Thất lễ! Khách sạn này rất tốt, ông chủ kinh doanh tốt thật!” Nói xong lại khen khách sạn trang trí có phong cách, cây cỏ có phong vận. Diêu Viễn Qua vẫn luôn mỉm cười.

“Có điều…” Phương Thanh chau mày, “Nghe nói mấy ngày trước có một vị khách ở tầng một bị giết. Chuyện làm ăn của khách sạn bị ảnh hưởng không? Nói thật là tôi nghe nói mà thấy sợ.”

Diêu Viễn Qua nhướn mày nói: “Sao lại xảy ra chuyện như vậy? Thành cổ chưa bao giờ có chuyện như vậy. Cậu đừng sợ, vụ án giết người xảy ra trên đường, không phải ở khách sạn chúng tôi, chẳng qua là vị khách đó vừa lúc ở đây. Sau khi chuyện đó xảy ra, tôi đã lệnh cho tất cả nhân viên tăng cường an ninh, trực suốt 24 giờ, ở nơi của chúng tôi là an toàn nhất. Người trẻ tuổi kia… Buổi tối mấy ngày trước tôi tản bộ bên ngoài có gặp được lúc cậu ta trở lại, còn nói chuyện vài câu. Cậu ta cũng khá tốt, thật đáng tiếc!”

Phương Thanh trầm mặc một lát rồi hỏi: “Ông chủ thường ngủ trễ vậy sao?”

Diêu Viễn Qua: “Người lớn tuổi mà, khó ngủ lắm. Buổi tối tôi thường cho cá ăn, hoặc tản bộ dọc khách sạn. Thành thói quen rồi.”

Sau khi Diêu Viễn Qua rời khỏi khách sạn, Phương Thanh mới lấy máy vi tính xách tay ra, ghi lại nội dung cuộc đối thoại vừa rồi. Đây cũng là cách thức làm việc do nhóm cảnh sát đi trước truyền lại: Trí nhớ tốt không bằng đầu bút. Có một vài lời khai, lúc điều tra nội dung thì không thấy có gì khác thường, nhưng đến sau này liên kết với một đầu mối khác, nói không chừng sẽ có phát hiện mới.”

Có điều trước mắt không thấy Diêu Viễn Qua này có điều gì khả nghi, cũng không có động cơ giết người rõ ràng.

Sau đó Phương Thanh lại đến hiện trường vụ án. Ở đó anh ta nhận được một cuộc điện thoại của điều tra viên.

“Đội trưởng Phương, Lấy được dấu vân tay ở trên tường cách thi thể 4 mét.”

Trong lòng Phương Thanh vui mừng. Có điều lại nghe điều tra viên nói tiếp: “Có kết quả rất nhanh, vì dấu vân tay là của người bị hại.”

Phương Thanh cúp điện thoại, dưới ánh đèn đường u ám, anh ta cúi đầu nhìn chằm chằm chỗ thi thể nằm nay đã trống không. Sau đó anh ta ngẩng đầu lên, nhìn về phía tường nơi điều tra viên phát hiện dấu vân tay. Từ vị trí này có thể đoán người bị hại đi về từ bên kia, khi qua vách tường này mới bị hại. Phía trên tường có mái hiên chặn nước mưa lại, khó trách giữ được dấu vân tay.  Có điều dấu vân tay này thuộc về người bị hại, không có giá trị tham khảo.

Phương Thanh đưa mắt nhìn chung quanh. Nơi này cách con phố lớn không xa không gần. Có thể khẳng định hung thủ không thể chạy vào con phố đó với cả người đầy máu. Nói cách khác, hung thủ sẽ ẩn nấp trong nhà dân hoặc khách sạn gần đây. Nếu là nhà dân thì phải đề phòng không cho hàng xóm thấy. Nếu là khách sạn thì khả năng là khách trọ không? Không thể. Ai có thể về khách sạn với cả người đầy máu? Nếu là nhân viên thì còn có chút khả năng.

Suy nghĩ như vậy, anh ta đi dọc theo hiện trường vụ án, tiếp tục đi về phía trước. Gặp ngã rẽ đầu tiên, anh ta phát hiện bên trái có nhiều đèn đường, mà bên phải lại không có đèn, bóng tối bao trùm. Trong lòng anh ta chấn động, tiếp tục đi về bên phải.

Đi khoảng mấy chục mét lại gặp ngã rẽ. Đã hơn 12 giờ khuya, phía bên phải con đường vẫn còn một tiệm cơm nhỏ mở cửa, từng chậu nước được hắt ra ngoài, người làm ngồi trước cửa rửa chén. Theo Phương Thanh biết, nhóm cảnh sát đã hỏi thăm những ngôi nhà gần đây nhưng không có ai thấy gì. Bởi thế Phương Thanh đi phía bên trái con đường không người ở.

Đi như vậy chừng mười đến hai mươi phút, Phương Thanh bỗng nhiên dừng bước.

Trước mắt là một trường tiểu học bỏ hoang. Một cánh cửa sắt khóa chặt, bên trong là một cái sân nhỏ, tối thui. Du khách đi ngang qua chắc là sẽ không để ý. Mà người địa phương đều biết trường tiểu học này đã bỏ hoang lâu rồi. Bởi vì thủ tục phá bỏ và di dời vẫn chưa làm xong nên vẫn cứ để như vậy.

Phương Thanh nhìn xung quanh một chút, cách con đường không xa là một cái cây to che kín, sẽ không có người chú ý tới góc chết này. Tim Phương Thanh bỗng đập nhanh hơn, anh ta lấy bao tay từ trong túi ra rồi đeo vào, sau đó lại sát tường, nhẹ nhàng nhảy vào.

Một cây cổ thụ trong sân, dãy lầu thấp, đồ lặt vặt khắp nơi, ánh trăng lờ mờ chiếu rọi mông lung. Phương Thanh ngẩng đầu lên thì thấy cuối sân là một lối đi, đó là cửa sau trường học. Anh ta nhẹ nhàng đến gần hé cửa ra nhìn, ngược lại có hơi bất ngờ.

Thì ra cửa không khóa, chẳng qua chỉ khép hờ. Ngoài cửa là con đường nhỏ tĩnh lặng không bóng người. Vượt qua mấy dãy nhà là một nóc nhà quen mắt – đại viện nhà họ Diêu. Lòng Phương Thanh nảy lên một cái, anh vòng trở lại cách đó không xa.

Trên chốt cửa có dính một chút màu khá sậm. Phương Thanh lấy cái đèn pin nhỏ ra từ trong túi, anh ta cẩn thận xem xét, hình như là vết máu.

Anh ta cất đèn pin, xoay người đi vào phòng.

“Cạch” một tiếng, cửa mở ra. Tường loang lổ, sàn phủ bụi, bàn ghế chất đống trong góc. Phương Thanh mở đèn pin, bắt đầu tìm kiếm một cách cẩn thận. Ở góc tường có một vùng màu sậm, trên mặt đất có nhiều đốm nhỏ giọt, rất giống vết tích của máu, khó mà không chú ý được.

Phương Thanh dùng miệng ngậm đèn pin, ngồi xổm xuống đất, trong lòng có phần sung sướng.

Tìm thấy rồi.

Cả người người kia dính đầy máu, không có chổ để đi. E rằng y đã sớm tìm được nơi này, thay xong quần áo rồi bỏ đi. Cho nên điều tra viên mới không tìm được “Huyết nhân” ở những con đường đã giám sát. Với những dấu vết ở hiện trường này mà anh ta không thể lấy được một dấu vân tay nào thì thật có lỗi với việc anh ta theo một loạt dấu vết đến đây.

Đang cúi đầu chăm chú nhìn, màng nhĩ yên tĩnh chợt nghe tiếng vang. Dường như có người đạp lá rụng trong sân phát ra tiếng động. Lòng Phương Thanh chợt lạnh buốt, một loạt suy đoán liên tiếp lọt vào đầu anh ta – y làm việc cẩn thận, kế hoạch chu đáo; chuyện ngày đó xảy ra vội vàng, giết người trong cơn kích động nên nóng lòng chạy đi, tới chỗ này thì thay quần áo. Nhưng sau đó nghĩ lại, có lẽ nghĩ tới nơi đây có thể còn vết máu. Rất có thể y lại vòng về dọn dẹp lần nữa…

Phương Thanh đột ngột tắt đèn pin, bên trong phòng rơi vào bóng tối. Anh ta đứng sát cửa chờ y đến gần.

Không khí im lặng thấm vào da, mang theo chút lạnh lẽo. Phương Thanh nhìn chằm chằm vào cửa một lát, quả nhiên cửa từ từ bị đẩy ra. Một người đàn ông cao gầy đi vào. Âu phục đen, tóc ngắn. Dưới ánh trăng là một gương mặt tuấn tú. Trên mặt người đàn ông không có cảm xúc gì, người đàn ông nhanh chóng nhìn quanh phòng rồi đi về phía vết máu trên mặt đất.

Người đàn ông ngồi xổm xuống.

Phương Thanh cách người đàn ông không tới nữa thước.

Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, Phương Thanh siết chặt vai người đàn ông: “Ngồi im!” Người đàn ông giật mình, trở tay muốn tránh thoát. Phương Thanh không ngờ người đàn ông còn có vài phần bản lĩnh, lại thêm rất cao nên đã giãy ra được.

Nhưng cũng chỉ là vài phần bản lĩnh mà thôi.

Phương Thanh thuận thế kéo cánh tay người đàn ông, một chiêu quật qua vai tuyệt đẹp trực tiếp khiến người đàn ông ngã xuống đất. Người đàn ông rên một tiếng, “Động tác tiêu chuẩn như vậy… Cảnh sát ư?”

Phương Thanh cười lạnh: “Anh là ai? Hơn nửa đêm tới đây làm gì?”

“Tôi…” Người đàn ông lại cười một chút, “Xem ra đầu óc anh có vẻ kém linh hoạt, nhìn hành động từ lúc vào cửa đến bây giờ của tôi mà không đoán ra được tôi làm chuyện giống anh.”

Một câu nói dông dài khiến Phương Thanh hơi chóng mặt. Anh ta mơ hồ cảm thấy người đàn ông này có vẻ kì lạ. Anh ta không nói nhiều nữa trực tiếp lấy còng tay ra, “Rắc rắc”, anh ta còng tay đối phương lại rồi nói: “Về đồn cảnh sát trước rồi nói sau.”

Phương Thanh mở đèn pin, anh ta nhìn thấy người đàn ông nhìn chằm chằm còng tay, vẻ mặt như không thể tin nổi, lại còn nhìn rất chăm chú. Lòng Phương Thanh nảy lên một cái. Lúc trước anh ta và cộng sự suy đoán có lẽ tội phạm là một tên biến thái. Bây giờ nhìn dáng vẻ tên này quả thật là hơi giống. Anh ta âm thầm tăng thêm 200% cảnh giác, đề phòng nghi phạm nổi điên.

Phương Thanh gọi cho vài điều tra viên tới đón, đồng thời phong tỏa hiện trường. May mắn là dọc theo đường đi người đàn ông rất yên tĩnh, không có bất kỳ biểu hiện không bình thường nào. Phương Thanh lái xe, thỉnh thoảng quay đầu liếc nhìn, lại phát hiện người đàn ông đưa ngón tay gõ từng nhịp lên đùi, dáng vẻ rất nhàn nhã.

Vì vậy, cảm giác kì lạ trong lòng Phương Thanh lại mãnh liệt hơn.

Trở lại cục đã là hai giờ sáng, vẫn còn vài cảnh sát đang trực, họ đều kích động khi nghe nói đội trưởng bắt được nghi phạm. Phương Thanh không hành động thiếu suy nghĩ, cũng không khoe khoang. Anh ta đưa người đàn ông kia vào phòng thẩm vấn, gọi cộng sự ra cùng tra hỏi.

Một bóng đèn được bật lên, chiếu sáng phòng thẩm vấn lạnh lẽo.

Phương Thanh và cộng sự nhìn nhau, cộng sự ho nhẹ một tiếng rồi ngồi xuống, bưng ly trà nóng cho người đàn ông.

Có vẻ người đàn ông bị còng tay khá lâu nên sắc mặt có phân khó coi. Anh ta nâng cốc trà lên uống một hớp rồi nói: “Lá trà cũ, có mùi mốc, khó uống quá. Điều kiện sống của cục cảnh sát các anh tệ thật.”

“Đừng làm nhảm.” Phương Thanh quát, “Tên?”

Ngón tay của người đàn ông gõ lên cốc trà một cái, “Bạc Cận Ngôn.”

“Tuổi?”

“28.”

“Quê quán?”

“Thành phố Đồng.”

“Nghề nghiệp?”

“Chuyên gia phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm đặc biệt Bộ công an, kiêm giáo sư diễn thuyết của đại học công an.”