"Mục đích các người ẩn náu trong Phật Thủ là gì?" Bạc Cận Ngôn lại hỏi.

Ôn Dung thờ ơ đáp: "Ẩn thân. Còn nữa, chỗ này tích luỹ không ít súng ống đạn dược và thuốc phiện. Mấy ngày nay đã đóng gói xong rồi. Giấu ở nơi nào tất nhiên là tôi cũng biết. Có thể chở đầy mấy thuyền đó. Đợi xong mọi chuyện bên này, tôi mang theo các người lên thuyền. Đã có những thứ này, chúng tôi..."

"Thời gian sau này, các người càng không phải kiêng dè gì nữa." Bạc Cận Ngôn nói tiếp.

Ôn Dung mỉm cười: "Anh quả nhiên hiểu rất rõ chúng tôi."

Trong lòng Giản Dao càng thêm kinh ngạc. Thoáng cái đã bắt được vốn liếng của tổ chức Phật Thủ, những sát thủ liên hoàn này càng giống với sói hơn. Đảo mắt, Ôn Dung đã cởi quần áo của Tần Sinh và Tống Khôn ra, sau đó hắn cười ha ha.

"King..." Hắn nói, "Coi như đây là quà tặng tôi dành cho anh." Hắn đặt dao xuống.

Tần Sinh vốn hôn mê bất tỉnh, ngực đau đớn khiến hắn đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, hai mắt thất thần như cá chết tìm kiếm lão đại. Máu tươi chảy ra, Ôn Dung chăm chú cúi đầu, tiếp tục xuống dao. Cả người Tần Sinh run lên, tiếng kêu thảm thiết không ngừng. Sau đó Ôn Dung hơi ngừng lại, ánh mắt càng thêm hưng phấn nhìn về phía Tống Khôn, đổi một con dao sạch, Tống Khôn cũng lập tức hét lên bừng tỉnh. Đôi mắt Bạc Cận Ngôn chìm vào bóng tối vô cùng, âm u thâm trầm như đêm tối. Giản Dao lại không nhìn nổi, dời mắt đi. Ai có thể nghĩ đến tội phạm số một gây chấn động Tây Nam rơi vào trong tay sát thủ liên hoàn, lập tức bị giày vò thành người tàn tật thế này?

"Tao luôn suy nghĩ thứ mày muốn là gì." Bạc Cận Ngôn đột nhiên mở miệng.

Tay Ôn Dung dừng lại. Tống Khôn và Tần Sinh nửa sống nửa chết không còn tiếng động gì, bởi vì Ôn Dung đã dùng khăn che miệng hai người lại.

"Vụ án sát thủ mặt nạ ở Mỹ..." Bạc Cận Ngôn từ từ nói, giọng nói trầm thấp có lực đủ để khiến cho bất cứ lòng ai yên tĩnh, "Hắn là một trong số các người, vì báo thù cho vị hôn thê, bi ai tuyệt vọng như thể chống lại toàn bộ thế giới, còn dẫn đến thu hút sự tranh luận khắp dư luận. Cuối cùng mang theo Hàn Vũ Mông ra biển, phiêu bạt mấy năm, chiếm lấy cô ấy. Sau đó cô ấy và Phó Tử Ngộ lén trốn đi, muốn làm chim liền cành, bị các người hành hạ đến chết."

Ôn Dung im lặng.

"Các người muốn chính là tình yêu." Bạc Cận Ngôn nói, "Một hồi tình yêu chia xa, một hồi tình yêu tươi đẹp. Không ngừng đùa giỡn, thỉnh thoảng các người là diễn viên chính, thỉnh thoảng là đạo diễn. Là kẻ địch của tình yêu toàn bộ thế giới, lại khiến cho các người cảm nhận được sự bi tráng lại vĩ đại; người yêu cuối cùng chết trong ngực khiến cho các người nước mắt lưng tròng. Các người coi đây là thú vui thích thú. Các người lần lượt sống trong thế giới hư cấu, cảm nhận lần lượt cảm xúc hư ảo mà mãnh liệt. Nhưng mà tao muốn biết là thứ gì đã tạo thành khát vọng cho ba người các người như vậy? Bởi vì luôn không cảm nhận được cảm xúc sao? Cho nên lựa chọn cảm xúc mạnh mẽ nhất của nhân loại - tình yêu? Hay là vì từng mơ ước nhưng phải chịu tổn thương thảm thiết? Mới khiến cho các người thất vọng với tình yêu như thế? Ba chúng mày làm sao tạo được tổ chức chặt chẽ như thế? Quan hệ huyết thống? Bạn bè thân nhất? Hoặc là trong đó có một người là nòng cốt trung tâm, hấp dẫn, chỉ đạo các người? Lại khiến cho các người say đắm trong một đoạn đời người thật giả điên dại?"

Ôn Dung nhìn chằm chằm Bạc Cận Ngôn. Một tay Giản Dao đã thoát ra, tuy nhiên đã mất đi cảm giác. Cô cũng nhìn Bạc Cận Ngôn, nhìn anh ở trong thế giới này từng bước tìm kiếm sát thủ liên hoàn tàn nhẫn, lại khiến cho đối phương không thể nói lại câu nào. Tuy Bạc Cận Ngôn bị trói, nhưng lúc này khuôn mặt sắc bén, mơ hồ có ánh sáng, thâm tàng bất lộ, không biết là thiên sứ hay ác ma. Anh tiếp tục khẽ cười: "Còn có, người thứ ba trong các người, rốt cuộc hắn cất giấu bí mật gì? Là điều gì khiến hắn nhát gan, điên cuồng như vậy? Sát thủ mặt nạ số 2, mày nói xem số 3, tại sao hắn lại như vậy? Rốt cuộc là thứ gì đã giam giữ linh hồn hắn trong thời gian dài?"

Ôn Dung không nói được ra lời. Hai tay Giản Dao đã thoát khỏi dây thừng, giấu ở sau lưng. Lúc này cô đột nhiên khẽ giật mình. Cô hiểu lời của Bạc Cận Ngôn có lẽ là để kéo dài thời gian, có lẽ là triển khai đấu tranh tâm lý với Ôn Dung. Lời anh nói không có bất cứ sai sót nào, nói chung đều đã từng phân tích với cô. Nhưng cô không rõ câu nào của anh vừa thay đổi đột nhiên khiến cô xúc động. Cô cảm giác được một bí mật cực lớn khiến người ta kinh hồn táng đảm giấu ở nơi nào đó. Từ khi cô và Bạc Cận Ngôn leo ra khỏi thùng dầu kia, bắt đầu đi vào thị trấn nhỏ này, đã có manh mối, nhưng nó là gì thì cô còn chưa nắm bắt được.

Tuy nhiên không kịp nghĩ nữa rồi, cô lấy lại tinh thần, nghe thấy Ôn Dung thở dài nói: "King, hiện tại tôi đã biết rõ tại sao những người kia luôn sợ anh lại không nhịn được trêu chọc anh rồi. Bởi vì anh thực sự hiểu rõ chúng tôi, giống như chính bản thân chúng tôi vậy. Khó trách bọn họ gọi anh là King, bởi vì anh quả thực là thần của chúng tôi."

Bạc Cận Ngôn lại thản nhiên: "Tao không cần làm thần của chúng mày."

Ánh mắt Ôn Dung tối sầm, lại mỉm cười sâu xa. Một lần nữa cầm lấy dao giải phẫu, sau đó từ từ nói: "King, anh lại chọc tôi mất hứng. Vậy tôi sẽ khiến anh không thoải mái. Anh vừa nói đúng, chúng tôi là người như vậy, sẽ không làm cái gì gọi là trao đổi lợi ích. Nhưng mà chúng tôi cũng tôn trọng sự cân bằng nào đó, cân bằng giữa chính nghĩa và tà ác, cân bằng giữa sống và chết. Các người giết một sát thủ mặt nạ, các người biết nó có ý nghĩa thế nào không?"

Giản Dao hoảng sợ, dự cảm bất thường xông lên đầu. Vẻ mặt Bạc Cận Ngôn bình tĩnh hỏi: "À, có ý nghĩa thế nào cơ?"

Ôn Dung mỉm cười: "Tôi chuẩn bị một phần đáp lễ cho các người ở trong thị trấn này. Nhưng mà có lẽ các người không thấy kịp rồi."

Bạc Cận Ngôn không nói thêm gì nữa, tim Giản Dao đau đớn như bị kim đâm. Đáp lễ? Cân bằng giữa sống và chết? Bọn chúng đã ra tay với ai? Phương Thanh? An Nham? Chu Thao? Không, từ khi cô và Bạc Cận Ngôn đi đến đây, tổ chuyên án tất nhiên ra sức chờ phát động, cẩn thận đề phòng, muốn hại một cảnh sát sẽ không dễ dàng như vậy, không đâu!

Lúc này Bạc Cận Ngôn ngước mắt lên nhìn về phía cô, ánh mắt kiên định trong trẻo, vì thế Giản Dao cũng bình tĩnh lại, gật đầu. Quan trọng nhất trước mắt là tiếp tục đấu trí và can đảm với sát thủ mặt nạ. Chỉ có thắng trận chiến này mới có thể bảo vệ những đồng bạn khác. Đúng lúc này có người gõ cửa: "Cốc, cốc..."

Vẻ mặt Ôn Dung lập tức sáng lên, dường như có lẽ đã đợi thật lâu, để dao xuống, lập tức đi qua mở cửa.

Bạc Cận Ngôn ở bên cạnh lạnh lùng nói: "À...nhân vật nữ chính của mày đến rồi."

Ôn Dung đáp: "Đúng vậy, câm miệng, đừng doạ cô ấy."

Giản Dao đột nhiên nhúc nhích hai tay sau lưng, hết sức chăm chú chờ thời cơ thoát thân và đánh lén Ôn Dung.

Cửa mở ra rồi. Ánh vào tầm mắt mọi người là gương mặt ngây thơ của Khâu Tự Cẩm, nhưng nét mặt cô bé hơi không đúng, xấu hổ, run giọng: Bác sĩ..."

Vẻ mặt Ôn Dung lạnh lùng, nhưng mà đã không còn kịp rồi. Một nòng súng tối om, từ sau lưng Khâu Tự Cẩm chĩa ra. Ôn Dung không kịp rút súng, nghe thấy tiếng súng vang lên, sau đó lộ ra khuôn mặt mệt mỏi cứng rắn của Triệu Khôn.

Cơ thể Ôn Dung lắc lư, Khâu Tự Cẩm khóc rống lên. Giản Dao khẽ giật mình, xuyên qua cơ thể hai người, chỉ thấy các thành viên khác trong tổ chức ngã ngổn ngang trên mặt đất, cùng trong tình trạng trúng độc giống Tống Khôn. Tại sao Triệu Khôn không trúng độc. Trong đầu Giản Dao đột nhiên hiện lên hình ảnh trước khi anh ta bị ép ra khỏi phòng, đối mặt với Bạc Cận Ngôn, đột nhiên hiểu ra. Chỉ sợ lúc đó đã nổi lên lòng nghi ngờ, không nuốt viên thuốc độc kia vào, lại nghĩ cách nhổ ra. Không hổ là cảnh sát ẩn náu trong hang sói mấy năm, cơ trí đến trình độ này!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Giản Dao nhanh chóng cúi đầu, giật dây thừng ở chân ra. Ôn Dung bị trúng đạn ở bụng, cũng không ngã xuống ngay, trở tay rút súng. Triệu Khôn xốc vai Khâu Tự Cẩm, đang muốn bắn thêm phát nữa, đột nhiên cô bé gào lên, bắt lấy cánh tay Triệu Khôn. Triệu Khôn không phòng bị, phát súng trúng ngực cô bé. Triệu Khôn giật mình, Ôn Dung kêu lên, nổ súng, Triệu Khôn trúng đạn.

"Khâu Tự Cẩm!" Ôn Dung lảo đảo muốn tiến lên. Khâu Tự Cẩm và Triệu Khôn ngã xuống, nhưng không chết.

Khâu Tự Cẩm khóc hô: "Bác sĩ! Anh đi mau! Bọn họ đều là người xấu! Chị ấy muốn giết anh!"

Ôn Dung giật mình quay đầu lại, lúc này mới nhìn thấy Giản Dao không còn bị trói, đã nắm được khẩu súng dưới đất. Còn Triệu Khôn dù bị thương nặng, lại ra sức, đẩy Khâu Tự Cẩm ra, giơ súng nhắm về phía Ôn Dung. Hai bên là địch, Ôn Dung lập tức hoảng hốt, ngẩng đầu thấy vẻ mặt rưng rưng cầu xin của Khâu Tự Cẩm. Hắn cảm nhận được sự đau nhức trong lòng, hai hàng nước mắt chảy xuống, hắn cắn răng, xoay người chạy ra cửa. Triệu Khôn vốn dùng hơi sức cuối cùng chống đỡ, lại thêm độc tố còn lưu lại trong cơ thể, thấy hắn chạy đi, không chịu nổi nữa, súng rời tay, người trượt ngã xuống. Bạc Cận Ngôn quát lên: "Triệu Khôn! Ráng chịu! Anh đã kiên trì đến ngày hôm nay rồi! Không thể chết như vậy!"

Trong lòng Giản Dao đau đớn, vội chạy ra đỡ Triệu Khôn, lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa ra vào, lúc này bóng tối tràn ngập, trong gió còn có hạt mưa, đâu còn thấy bóng dáng Ôn Dung. Giản Dao vội hỏi: "Anh thế nào rồi?"

Sắc mặt Triệu Khôn trắng bệch, đã hôn mê, nhưng người vẫn còn sức. Giản Dao thả anh ta xuống, quay người cắt dây thừng cho Bạc Cận Ngôn, còn Khâu Tự Cẩm nằm trên mặt đất không nhúc nhích, máu không ngừng chảy ra, đã cạn sức rồi.

"Cận Ngôn, tiếp theo làm thế nào đây?" Giản Dao vội hỏi.

Bạc Cận Ngôn cúi đầu nhìn cô, đột nhiên súng trong tay cô bị anh cướp đi. Giọng anh trầm thấp mà có lực: "Anh đuổi theo, hòm thuốc của Ôn Dung vẫn còn đây, cấp cứu cho Triệu Khôn, anh ta không thể chết được."

Giản Dao nhìn anh: "Nhưng mà..."

Anh thoáng cười: "Yên tâm, tuy kĩ năng của em tốt hơn anh, nhưng đuổi bắt tội phạm quan trọng nhất là dựa vào đầu óc. Hơn nữa Bạc Cận Ngôn mở mắt, bắn súng nhất định không kém em - nhất là buổi tối."

Giản Dao hơi ngơ ngác, còn chưa kịp có bất cứ phản ứng nào thì anh đã ôm cô rồi xoay người rời đi. Giản Dao sững người một lúc. Trong căn phòng này vừa xảy ra gió tanh mưa máu, hiện tại ngoài cô không ai còn đứng, tất cả đều yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa đập vào cửa sổ. Cột chợt cúi đầu mỉm cười, không cần phải lo lắng. Thông minh trầm ổn như Bạc Cận Ngôn, mắt mù còn có thể bắt được tội phạm. Hiện tại anh đã mở mắt, chỉ là một sát thủ liên hoàn, sao anh không bắt được chứ? Lòng cô bình tĩnh lại, đột nhiên như tràn đầy sức lực. Cho dù dường như còn có tầng sương mù bao phủ sâu trong lòng cô, khiến cho cô có cảm giác bất an, nhưng cô cũng cảm giác được bọn họ cách ánh sáng cuối cùng đã không còn xa. Cô lập tức chạy đến bên bàn, lấy hộp thuốc của Ôn Dung ra, ngồi xổm bên cạnh Triệu Khôn, ra sức cầm máu, xử lý đơn giản vết thương. Cũng không biết thuốc độc của Ôn Dung chia cho bao nhiêu người ăn, nhưng trong ngôi nhà này có hơn mười, hai mươi người dường như đã trúng độc. Xung quanh im ắng, chỉ có mỗi tiếng xột xoạt từ tay cô.

Cô cúi đầu bận rộn mấy phút, vô cùng chăm chú, ngay cả có người mở mắt nhìn chằm chằm, cô cũng không phát hiện.

Đúng lúc này. Cô nghe thấy một tiếng nói yếu ớt, mỉm cười, vang lên sau lưng: "Y." Ở giữa đám người té ngã trên mặt đất.

Giản Dao đột nhiên cảm thấy máu trong người lạnh ngắt.

Y.

Hi, J.

Tạ Hàm từng thân mật gọi cô như vậy. Nhưng phải chăng cô đã biết, tôi từng gọi tên cô hàng trăm nghìn lần trong mộng. Chỉ vì để đổi lấy nụ cười của cô. Chỉ vì để soạn ra một khúc nhạc tình yêu tươi đẹp say đắm. Hắn đã từng suýt chút nữa bắt được tôi. Nhưng tôi sẽ không để cho loại chuyện này xảy ra lần nữa. Cuối cùng tôi đã phá tan lồng giam nửa đời kia.

Tôi vui vẻ như vậy đi đến trước mặt cô.