21h00, ngày 24 tháng 10 năm Hằng Lịch thứ 313.

- --

A Nguyễn biết đâu chỉ quá nhiều? Thái độ và lời nói của cô ta khiến Thạch Trình Hạ cảm thấy rằng cô ta mới là người đang xử lý vụ án từ trước tới giờ và mình chỉ là tên nhãi nhép theo sau cổ vũ.

Ai dà, đánh giá từ tình hình hiện tại đúng là mình chỉ đang chạy theo sau thật.

Thạch Trình Hạ một lần nữa gọt dũa những manh mối hiện tại, nâng mức độ khả nghi của A Nguyễn lên một mức cao hơn - mặc dù người ta đã có tâm kể chuyện cho mình nghe thì nên có thái độ biết ơn mới phải.

Chỉ là một tác giả nhỏ thôi mà biết nhiều nội tình đến cảnh sát cũng không dám nhúng tay vào, vậy mà lại cứ phải ở cạnh nhà Vu Thanh Tuyền.

Thế nên, A Nguyễn có thực sự chỉ là một nhà văn nhỏ?

Cân nhắc đến mình hiện có hai đồng đội đáng tin cậy, Thạch Trình Hạ không còn chuyên quyền độc đoán nữa.

Buổi tối, Vu Thanh Tuyền trở về nhà với "mình" khác.

Khi Vu Thanh Tuyền nhìn thấy Thạch Trình Hạ, không kìm lòng được búng trán nàng: "Được lắm, Thạch Trình Hạ, em giỏi thật đấy!"

Thạch Trình Hạ che trán: "Vu tổng, chị bạo lực quá." Nói xong, lại quay đầu về phía cảnh sát Thạch đang ha ha cười và nói: "Cười gì mà cười! Tôi hôm nay chính là cô ngày mai đấy!"

"Sao lại thế được?" Cảnh sát Thạch nhún vai, rất đứng đắn nói: "Tôi của tương lai à, cô phải làm tấm gương tốt cho tôi đấy."

Ai lại tưởng được sẽ có chuyện li kì như thế xảy ra cơ chứ? Xét về thời gian, hai Thạch Trình Hạ chỉ cách nhau vài ngày lại đứng ngay trước mặt cô trêu chọc lẫn nhau thế này.

Cô lặng lẽ nhìn hai người trừ quần áo ra thì giống hệt nhau, lòng mềm nhũn.

Nhưng đồng chí Thạch Trình Hạ sẽ không tràn ngập tình yêu như vậy - nàng thấy ớn lạnh khi nghe những câu nói "ghê tởm" như thế thốt ra từ miệng mình.

Nhưng bây giờ không phải là lúc vui chơi thả lỏng, nàng hắng giọng để hai người ngồi xuống.

"Hôm nay tôi đến nhà bên cạnh để gặp tác giả A Nguyễn, người mà cảnh sát Thạch rất nghi ngờ." Thạch Trình Hạ nói: "Trước hết, tôi muốn hỏi Vu tổng một câu, chị có quen Mộ Dung Tử Anh không?"

"Mộ Dung Tử Anh?" Vu Thanh Tuyền nghĩ nghĩ, nói: "Là đàn em khóa dưới đại học."

"Cô ấy có quan hệ như thế nào với chị và anh trai chị?"

"Hồi đi học đàn em Mộ Dung căn bản không nói chuyện với chị.

Nếu không phải cô ấy cũng ở trong hội học sinh, chị có lẽ còn không nhớ ra nàng.

Huống chi anh chị tốt nghiệp lúc Mộ Dung còn chưa vào trường, thế nên không thể quen nàng ta được." Vu Thanh Tuyền nói: "Tại sao đột nhiên lại nghĩ đến nàng?"

"A Nguyễn nói rằng Mộ Dung Tử Anh đã tự xưng rất thân thiết với chị và anh trai chị." Thạch Trình Hạ nói: "Một trong hai người này đang nói dối."

"Ý em là nói..."

"Đợi đã! Đợi đã!" Cảnh sát Thạch cắt ngang cuộc trò chuyện, sốt ruột nói: "Tôi nghĩ bây giờ ai đang nói dối cũng không quan trọng nữa.

Thay vì thảo luận xem ai đang nói dối, trước tiên cô nên kể hết những gì A Nguyễn đã nói với cô ra đã.

Có vậy, chúng ta mới có thể phân tích rõ hơn độ tin cậy trong lời nói của A Nguyễn."

"Được rồi.

Chiều nay khi tôi nói chuyện với cô ta, tôi đã tiết lộ sự tồn tại của Ngu Quân Tề cho cô ta." Thạch Trình Hạ liếc nhìn Vu Thanh Tuyền nói: "Sau khi nghe tin của tôi, cô ta không những không nghi ngờ Ngu Quân Tề mà còn tin rằng nếu đó là cuốn tiểu thuyết của cô ta, cô ta sẽ chọn Vu Thanh Giang làm người đứng sau tất cả."

Thạch Trình Hạ lặp lại lý do của A Nguyễn một lần nữa, khiến cả hai vị thính giả đều cau mày.

"Tôi thấy A Nguyễn này bây giờ rất kỳ lạ, không biết chuyện gì đang xảy ra nữa." Cuối đoạn trần thuật, Thạch Trình Hạ bày tỏ ý kiến ​​của mình: "Điều tôi phải nói với hai người là sở trưởng Giang Viễn đã từng nói với tôi, trong tiểu thuyết của A Nguyễn, kẻ phạm tội không phải là 'Vu Thanh Giang'.

Tất nhiên, cuốn tiểu thuyết này đã không giành được giải thưởng."

"Chúng ta có thể hiểu thế này không?" Vu Thanh Tuyền nghiêng đầu suy tư hồi lâu mới nói: "A Nguyễn đã tìm hiểu không ít điều về gia đình chị từ trong miệng rất nhiều người, rồi còn tập hợp nó lại thành một câu chuyện? Như kiểu bút kí để tiêu khiển vậy."

"Mặc dù rất không muốn thừa nhận nhưng có vẻ đúng là như thế." Cảnh sát Thạch gật đầu: "Tôi cũng nghĩ tác giả này rất đáng ngờ.

Mặc dù không phải là không thể sử dụng bản án thực tế để tham gia cuộc thi, nhưng sử dụng một bản án vẫn đang xảy ra để làm gốc, lại còn phối hợp nhận định kẻ tình nghi, mùi vị ám chỉ đúng là quá mạnh."

Tuy rằng hình như đã làm sáng tỏ được chuỗi sự việc, nhưng sao cứ cảm thấy càng thêm rối rắm? Thạch Trình Hạ thở dài: "Bên sở trưởng Giang nói thế nào?"

"Sở trưởng đã tin lí do của tôi rồi.

Cô đương nhiên có thể yên tâm, tôi đã nói riêng với ông ấy chuyện của cô." Cảnh sát Thạch đảo mắt nói: "Có thể nói bên phía Vu Thị không có thay đổi gì.

Không, phải nói là quá bình tĩnh.

Phu nhân Vu cũng thong thả thật, từ khi giao Vu tổng cho tôi liền buông thả."

"Bà ấy cũng là một khâu rất khả nghi." Thạch Trình Hạ bĩu môi: "Là mẹ ruột của Vu tổng, dù tôi không muốn nghi ngờ bà ấy, nhưng bà ấy..."

"Được rồi, hai cảnh sát Thạch của tôi ơi." Vu Thanh Tuyền cau mày cắt ngang cuộc thảo luận của nhóm cảnh sát Thạch: "Tôi biết mẹ tôi có độ khả nghi rất cao nhưng không có bằng chứng.

Là con gái, tôi không muốn nghi ngờ bà ấy."

"Thanh Tuyền, ý chúng tôi không phải thế." Thạch Trình Hạ giải thích: "Nếu chị là con gái duy nhất của phu nhân Vu, vậy trong sự kiện này bà ấy chắc chắn sẽ thiên hướng chị.

Nhưng bây giờ, vì có thêm Vu Thanh Giang, mọi thứ đã thay đổi."

"Chẳng phải vẫn đang nghi ngờ bà ấy sao?" Vu Thanh Tuyền nói khẽ.

"Ý của Thạch Trình Hạ là nếu Vu Thanh Giang ra tay giết chị, thì phu nhân Vu sẽ chỉ còn lại một đứa con trai.

Dưới tiền đề này, không thể loại trừ khả năng người mẹ lựa chọn che đậy bởi vì bà chỉ còn lại một đứa con trai." Cảnh sát Thạch nói thêm: "Vậy bây giờ hai người nghe ý kiến ​​của tôi đi."

"Chúng ta cần phải gặp được phu nhân Vu trước, tốt nhất là có thể gặp được cả Vu Thanh Giang." Cảnh sát Thạch nói: "Vừa khéo gần đây tôi nghe nói phu nhân Vu rất thích tổ chức tiệc chiêu đãi, tối mai sẽ là một cơ hội.

Thành thật mà nói, tôi thực sự không thể hiểu được tâm lý của một người phụ nữ đã mất chồng và con trai trong vòng một năm, còn sắp mất cả con gái luôn đấy."

Trước những lời lẽ gay gắt của cảnh sát Thạch, Vu Thanh Tuyền chọn cách im lặng.

Đừng nói là người ngoài, chính con gái là cô cũng đâu từng hiểu mẹ? Từ khi cha mất, mẹ dường như thay đổi rất nhiều.

Bà ấy từng là một quý phu nhân thanh lịch nhưng giờ lại ngày càng trở nên cuồng loạn.

Sau khi biết mình nhận được thư đe dọa không rõ nguồn gốc, phu nhân Vu đã chi rất nhiều tiền để chiêu mộ một loạt vệ sĩ cho cô, đồng thời cố nhét cả cảnh sát cho cô.

Nhưng còn bà thì sao? Đâu có kém gì với câu "hằng đêm sênh ca" đâu.

"Chị đang nghĩ gì vậy?" Thạch Trình Hạ ngồi bên cạnh Vu Thanh Tuyền, nắm tay cô, đánh thức cô khỏi một số việc không vui.

"Tôi đang nghĩ cách đưa hai cảnh sát Thạch đều vào được yến tiệc." Vu Thanh Tuyền cười khổ.

"Ừ." Thạch Trình Hạ gật đầu, thò đầu ra hôn lên khóe môi Vu tổng giám đốc: "Chuyện này Vu tổng đừng lo, hôm nay hiếm khi chị về nhà sớm như vậy, đi nghỉ ngơi trước đi."

Vu Thanh Tuyền lắc đầu: "Chị muốn ở lại đây thêm một lát nữa." Cô không biết mình có thể ở bên Thạch Trình Hạ bao lâu, mặc dù đối phương luôn hứa sẽ kéo cô ra khỏi bế tắc.

Đáng tiếc cô và Thạch Trình Hạ đều chỉ là người thường, ai biết đến cuối cùng sẽ là kết cục gì chứ?

"Có phải đang không nỡ em không?" Thạch Trình Hạ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên cười: "Không thì em cùng chị lên lầu nghỉ ngơi một lát?"

Nói xong, chưa để Vu Thanh Tuyền kịp bày tỏ ý kiến, đồng chí Thạch Trình Hạ đã dồn hết sức lực bế cô lên.

Cảnh sát Thạch ở một bên che mặt khẽ lẩm bẩm: "Thật không thể tin được mình lại biến chất như vậy!".