Trong phủ đệ nhà họ Triệu, vẻ mặt Triệu viên ngoại nặng nề, ông ta chưa từng trải qua những chuyện như thế này.
Tuy em trai của vợ ông ta là bộ đầu trong huyện, khi ông ta mở rộng việc buôn bán của dòng bọ cũng làm một số chuyện phi pháp, nhưng Triệu viên ngoại chưa bao giờ phóng hỏa giết người. Có điều, hiện giờ không có chuyện gì quan trọng hơn con của ông ta. "Lý huynh, phải làm thế nào?" Triệu viên ngoại thấp giọng hỏi. "Ông chọn phương án nào?" Lý Đạo Chân hỏi. "Phương án thứ nhất, suy cho cùng đó cũng là thân thể của Tiểu Vũ, nếu chuyển linh hồn của nó vào cơ thể người khác, không chỉ ta không chấp nhận được mà nó cũng vậy." "Được, từ bây giờ, ông hãy tìm một số thanh niên cường tráng mang về nhà họ Triệu, ta phải quay về động Tuyết Hoa lấy một số bảo bối. Chuyện này hơi phiền phức, người tu đạo chú ý nhân quả, năm đó ông từng giúp đỡ ta, cho nên chuyện lần này xem như ta trả ơn cho ông, sau khi việc này kết thúc, hai chúng ta không ai nợ ai." "Được!" Thời gian tiếp theo, Triệu viên ngoại bắt đầu tìm kiếm thanh niên khỏe mạnh, dùng tiền lừa bọn họ đến phủ đệ nhà họ Triệu rồi nhốt lại, chờ Lý Đạo Chân quay lại. Lý Đạo Chân thật sự quay lại, ông ta ở lại Triệu phủ, cứ cách nửa tháng ông ta sẽ rút tủy người một lần cho Triệu Tiểu Vũ hấp thụ. Vậy mà Triệu Tiểu Vũ thật sự đứng lên được, việc này khiến hắn ta càng tin tưởng bản thân có một cơ thể bất tử, vì thế hắn ta càng quậy phá hơn lúc trước. Trong trấn Thanh Dương, Triệu Tiểu Vũ mặc áo bào màu tím, sắc mặt nhợt nhạt, đôi môi hơi tím tái. Mặc dù việc hấp thụ tủy người khiến cơ thể hắn ta khoẻ mạnh hơn nhưng không thể lập tức bổ sung những thứ đã mất đi lúc trước được. Có điều, trong nhà có cao nhân, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ khôi phục như ban đầu. Bấy giờ, trong tay Triệu Tiểu Vũ đang cầm một cái lồ ng chim, vừa ngân nga giai điệu vừa mang chim đi dạo, phía sau còn có vài trên người hầu cường tráng đi theo. Một số bá tánh vừa nhìn thấy Triệu Tiểu Vũ lập tức né tránh, sợ chọc giận hắn ta. Lỡ như bọn họ làm gì khiến đối phương không vừa mắt thì lại phải chịu một trận đòn hung ác. . Ủ𝑛g hộ chí𝑛h chủ 𝘃ào 𝑛ga𝒚 ﹙ 𝙏 𝑅𝓊𝘔𝙏𝑅𝑈Y𝓮N.𝘃𝑛 ﹚"Thiếu gia, ngài nhìn phía trước kìa." Lúc này, một tên người hầu mạnh mẽ dùng mắt ra hiệu cho Triệu Tiểu Vũ. Nghe vậy, Triệu Tiểu Vũ nhìn thẳng phía trước, chỉ thấy một cô gái trẻ khoảng mười tám, mười chín tuổi đang bán rau trên đường. Nàng ấy mặc một bộ đồ tang, vừa nhìn đã biết là người từ nông thôn tới. Triệu Tiểu Vũ nhìn vóc dáng mảnh khảnh, yểu điệu của nàng ấy mà li3m môi, hai mắt hắn ta càn rỡ đánh giá đôi chân dài của cô gái kia. Đúng là vưu vật mà! Đôi chân kia dài qua eo hắn ta, lớp vải bố rộng thùng thình trước ngực chứng tỏ phần ngực của cô gái kia rất to. Triệu công tử thầm nghĩ như thế, sau đó hắn ta đưa lồ ng chim đang cầm cho người đi theo phía sau rồi đi thẳng tới đằng trước. "Ôi!" Triệu công tử cố tình đâm sầm vào quầy bán rau, trên chiếc áo trắng lập tức xuất hiện vết bẩn. Thấy tình hình này, mọi người đang có mặt tại quầy bán rau nhanh chóng giải tán, bỏ lại hai cha con bán rau không biết làm sao. Bọn họ biết rõ Triệu Tiểu Vũ là ai, có thể nói ở thị trấn Thanh Dương này hắn ta một tay che trời, không ai không biết hắn ta. "Triệu gia, thật xin lỗi, để ta lau sạch cho ngài." Cuối cùng ông lão Trương cũng tỉnh táo lại, vội vã bước tới phủi sạch bụi bẩn trên người Triệu Tiểu Vũ. Nhưng hai tay ông lão Trương dính đầy bùn, càng lau càng bẩn. Triệu Tiểu Vũ đen mặt, lập tức dùng chân đá ông cụ Trương văng ra. "Nếu lời xin lỗi có tác dụng thì cần gì đến quan phủ nữa?" Nghe Triệu Tiểu Vũ nói vậy, vẻ mặt hai cha con ông cụ Trương thay đổi. "Ông già, ông có biết bộ quần áo trên người thiếu gia nhà ta đáng giá bao nhiêu không hả? Chờ dù ông bán con gái cũng không đủ bồi thường đâu." "Chuyện này... Triệu gia, bọn ta thật sự không cố ý, xin Triệu gia tha thứ." Ông lão Trương hoảng sợ, vội kéo theo con gái Trương Tiểu Lan nhận lỗi. "Bỏ đi, cuộc sống của các ngươi cũng khó khăn, bổn công tử là người rộng lượng bên sẽ cho các ngươi con đường sống. Ngươi chỉ cần bán con gái ngươi vào nhà họ Triệu làm nha hoàn thông phòng thì việc này sẽ được bỏ qua." Nghe vậy, sắc mặt hai cha con ông lão Trương lập tức thay đổi, bọn họ hiểu rõ Triệu Tiểu Vũ là loại người nào, nếu hắn ta là người tốt, con gái ông ấy tiến vào nhà họ Triệu sẽ có cuộc sống tốt hơn. Thế nhưng hắn ta chẳng nhưng không phải người tốt mà còn là một kẻ không có tính người, trước đây đã có rất nhiều nữ tử bị hắn bắt tới phủ đệ nhà họ Triệu, chơi chán thì thẳng tay bán các nàng vào kỹ viện, loại người này đúng là súc sinh. Nhưng biết sao được, người ta có tiền có thế, những dân chúng bình thường như bọn họ làm sao dám phản kháng? "Thế nào? Ngươi không đồng ý?" Triệu Tiểu Vũ nhíu mày, cười như không cười nhìn ông lão Trương. "Triệu gia... Tiểu Lan nhà ta đã nhờ bà mối bàn chuyện hôn sự rồi!" "Bàn hôn sự? Vậy thì sao? Kẻ nào dám chạm vào người mà Triệu Tiểu Vũ ta thích? Ngươi gọi bà mối kia tới đây, tiểu gia sẽ nói chuyện với bà ta. Tuy nhiên nếu ngươi không muốn, tiểu gia cũng không phải người không nói lý. Bộ quần áo này của ta trị giá tám mươi lượng bạc, hiện giờ lại bị các ngươi làm bẩn, nếu các ngươi bồi thường cho ta tám mươi lượng, ta sẽ cởi bộ quần áo này ra đưa cho các ngươi." Ông lão Trương nghe hắn ta nói thế suýt chút nữa chết ngất, cả đời ông ấy còn chưa từng được nhìn thấy tám mươi lượng bạc nữa là. Hai cha con ông ấy làm nghề trồng rau, ngoài trừ chi phí ăn uống, mỗi năm chưa chắc tiết kiệm được một lượng bạc, cho dù g iết chết ông ấy thì cũng không có được tám mươi lượng bạc. Nếu trong tay ông ấy có tám mươi lượng, sao hai cha con họ còn bán đồ ăn ở đây chứ? "Không bồi thường nổi đúng không? Ha ha, vậy được, mấy người các ngươi mang tiểu nương tử này về cho ta!" Triệu Tiểu Vũ mỉm cười, nhìn về phía cô gái tên Trương Tiểu Lan. "Không... Triệu công tử, ngài không thể làm như thế được, ngài làm vậy là cưỡng ép bắt con gái nhà lành, vương pháp ở đâu? Thiên lý ở đâu?" "Vương pháp? Ở trấn Thanh Dương này mà ngươi muốn nói vương pháp với ta? Ha ha, buồn cười chết mất, đánh cho ta!" Mấy tên đàn ông to cáo lập tức đè ông lão Trương xuống đất, tay đấm chân đá. Mọi người đứng xung quanh đều không đành lòng, lắc đầu thở dài, có người tức giận tới mức siết chặt nắm đấm nhưng không có ai dám tiến lên. "Sao hắn ta vẫn còn sống, không phải hắn ta đã chết từ mấy tháng trước rồi sao? Tại sao bây giờ hắn ta lại còn sống?" Người từng bị Triệu Tiểu Vũ ức hiếp phẫn nộ mắng. "Người tốt sống không thọ, kẻ xấu sống muôn đời! Diêm Vương gia, ngài mau bắt tên ác ôn này đi đi mà!" Lúc này, Tô Doãn Sâm đang đứng trong đám đông nhìn dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Triệu Tiểu Vũ, hắn mở sổ sinh tử ra, cầm theo móc câu hồn đi về phía Triệu Tiểu Vũ. Sự càn rỡ lộ rõ trên mặt Triệu Tiểu Vũ, nhìn Trương Tiểu Lan đang bị hai nam nhân cao to kéo qua, hắn ta li3m môi rồi nói: "Mang về!" Triệu Tiểu Vũ vừa nói xong bỗng cảm thấy cơ thể lạnh lẽo, hình như có một luồng gió lạnh vừa ập vào người hắn ta khiến hắn ta run lên. "Lẽ nào gần đây ra ngoài quá nhiều, cơ thể không chịu nổi nên sinh ra phản ứng?" Triệu Tiểu Vũ nói thầm trong lòng. "Nhưng nữ nhân này quá quyến rũ, chơi thêm một lần, lần sau sẽ không phóng túng nữa." Triệu Tiểu Vũ tự nhủ trong lòng như vậy. Đột nhiên hai mắt hắn ta trợn trừng, cả người ngã về phía sau làm cho mấy tên năm nhân cường tráng phía sau giật mình sợ hãi. "Công tử!" Bọn họ lập tức thả Tiểu Lan ra, nhanh chóng chạy về phía Triệu Tiểu Vũ. Ngay cả mấy tên đang đánh ông lão Trương cũng thấy đổi sắc mặt, vội vàng chạy tới. "Công tử, ngài sao vậy?" Vẻ mặt đám nam nhân đều hoảng hốt. "Ông lão Trương, mau dẫn con gái ông chạy trốn đi!" Bấy giờ, có người nhỏ giọng nhắc nhở. Nghe vậy, ông lão Trương vội đứng dậy, kéo Tiểu Lan chạy đi. Thấy hai cha con ông lão Trương đã rời đi, mọi người đảo mắt nhìn về phía Triệu Tiểu Vũ, không biết tại sao hắn ta lại bị như thế. "Đám nô tài chó má các ngươi, tiểu gia đang ở đây này, các ngươi làm gì thế?" Lúc này, linh hồn Triệu Tiểu Vũ đã rời khỏi cơ thể, hắn sợ hãi đứng bên cạnh nhìn thì thể của mình.