Gia Hân mấy ngày nay vào giờ ra chơi đều phải tập văn nghệ, tối thức khuya học bài sáng thì dậy sớm ôn bài. Khi nào cô cũng tỏ ra mình thật bận rộn, cắm đầu cắm cổ vào việc học và tập luyện văn nghệ theo ý Gia Bảo. Ngày nào Gia Hân cũng lẩn tránh Hoàng Huy, không hề tiếp xúc, nói chuyện không quá 3 câu và những câu hỏi thường liên quan đến việc tập hát. Hoàng Huy cũng không hề có biểu hiện gì khác thường vẫn im lặng như vậy khiến Gia Hân bớt lo lắng hơn. Anh không níu kéo thì cô sẽ dễ dàng quên anh hơn. Gia Hân đang ở căn tin trong trường mua một chiếc bánh mì ăn tạm, đang còn ăn dang dở thì lại bị tiếng rung của điện thoại quấy phá, Gia Hân vội vàng bắt máy, cảm thấy có chút khó chịu:"Alô...Hả? Anh nói cái gì tôi không nghe rõ...Được rồi...Lên liền"_Gia Hân mặt ỉu xìu rời khỏi căn tin. Gia Bảo lại thúc dục cô đi tập lại. Dạo này vào giờ ăn chưa cô cứ ăn bánh mì hoài mà cũng chưa được ăn hết đã bị hối đi tập hát, nếu cứ tình trạng này không chừng cô sẽ bị đau bao tử mất. Thầm rủa cái tên Gia Bảo kia ác ôn cứ bắt cô tập đi tập lại mấy chục lần đến nỗi sắp điên luôn mà hắn cứ có một câu nói hoài:"Tạm ổn!" "Tạm ổn gì chứ? Vậy mà còn chưa vừa lòng? Sao anh ta không đi mà tập luôn đi"_Gia Hân tức mình dày vò ổ bánh mì trong tay(Tội nghiệp, nó có tội j đâu), vừa lúc đến phòng tập, cô bực mình đạp cái của ra một phát:"Rầm!" Khiến mọi người đều hết hồn quay ra nhìn. Gia Hân sững người nhìn vào phòng. Ủa Gia Bảo đâu? Hắn chốn ở đâu rồi? Sao Hoàng Huy, Hương Mai cũng không thấy? Gia Hân còn đang ngó ngang nhìn xung quanh phòng tìm kiếm "người quen" thì một giọng nói tức giận vang lên: -Ê bạn bị gì vậy? Người ta đang tập hát mà tự nhiên xông vào đạp cửa. BỘ KHÙNG HẢ?_Một cô gái mang áo đồng phục lớp 12a2 bực mình nói. Gia Hân cũng nhận ra bên cạnh cô gái kia là Hoàng Anh, người không học cùng lớp với cô. Vậy là cô vào lộn phòng rồi sao? Xấu hổ quá, Gia Hân chỉ biết cúi gằm mặt xuống:"Xin lỗi!Xin lỗi!Mình lộn phòng"_Sau đó chạy đi cùng với một loạt tiếng cười của mọi người vang lên. Gia Hân thật xấu hổ đến nỗi muốn đào hố chui xuống đất cho rồi. Tất cả là tại cái tên Gia Bảo kia. Làm cô buồn bực đâm ra rối loạn tinh thần, ngay cả phòng tập của lớp mình mà cũng nhầm. Lần này không để bị mất mặt lần hai Gia Hân nhìn kĩ số phòng xác nhận mình đã tìm đúng thì mới dám mở cửa bước vào. -Gia Hân làm gì mà lâu quá vậy?_Gia Bảo bực mình lên tiếng.-Cái gì mà lâu chứ? Khi nào cũng hát!Hát!Hát! Ăn uống cũng không xong nữa.Có ngon thì anh đi mà tập đi!_Gia Hân bị chuyện vừa nãy làm cho bực mình, không nhẫn nhịn mà trút hết vào người Gia Bảo. Hương Mai đang hát nửa chừng nghe thấy tiếng cáu giận của Gia Hân thì cũng ngưng lại quay người sang nhìn cô đầy khó hiểu. "Cái con nhỏ này lạ thật. Đến trễ nên Gia Bảo chỉ quan tâm hỏi mà sao nhỏ làm dữ vậy? Bộ trên đường đến gặp chuyện bực bội sao? Thật hết nói nổi!"_Đó là cái ý nghĩ trong đầu của Hương Mai. Còn Hoàng Huy anh cũng nhìn Gia Hân thắc mắc cô áp lực quá nên mới như vậy. Anh còn định lên tiếng khuyên Gia Bảo cho cô nghỉ tập thì: -Hơ, cái cô này. Tôi đây cũng có năng khiếu nhưng mà biết sao được hôm đó tôi có hẹn với mấy em chân dài rồi_Gia Bảo làm ra vẻ đáng tiếc khiến Gia Hân tức run người muốn nhào tới dẵm nát cái mặt tự đắc của anh. -Thôi được rồi tập đi mai diễn rồi đó_Hương Mai lên tiếng nhắc nhở, xóa đi mùi áp bức, khó chịu nồng nặc trong căn phòng. -Hừ_Gia Hân hừ lạnh rồi ngồi xuống tập. Hoàng Huy cũng vì thế mà không nhìn cô nữa, chuyên tâm vào lời bài hát. -Đúng rồi, chuyện chữ kí của Gia Ân cô lấy được chưa?_Gia Bảo vẫn chưa yên tâm hỏi. -Chưa!_Gia Hân trả lời một câu xanh rờn khiến Gia Bảo trừng mắt nhìn cô: -Cô giỡn hả mai tổ chức trò chơi rồi đó -Thích thì anh đi mà năn nỉ, chữ kí của em gái tôi đâu phải người nào muốn có là có được_Gia Hân vẫn thản nhiên khiêu khích Gia Bảo. -Cô đùa tôi à, cô là chị chẳng lẽ không nhờ được em mình_Gia Bảo bực mình. Lửa mới được dập đã bùng cháy. -Gia Bảo, tôi không phải là fan của con bé_Gia Hân bắt đầu bực mình. Cơn tức vừa nãy còn chưa tắt hẳn. Bộ là lớp trưởng thì muốn làm gì là làm sao? Qúa đáng vừa thôi chứ! Mấy ngày nay cô ăn không no, ngủ không yên vậy mà vẫn còn bắt làm này làm nọ theo ý anh. Vậy là đủ lắm rồi! -Nhưng đó là nhiệm vụ của cô_Gia Bảo nghiến răng nói. -Nè anh vừa phải thôi nha. Lớp trưởng gì mà suốt ngày sai người ta vậy hả. Vừa phải thôi ha. Tôi là chị mà lại vác mặt đến xin em mình chữ kí hả. Anh cũng phải biết suy nghĩ cho tôi một chút chứ_Gia Hân uất ức nói. -Ờ, cũng kì nhưng mà cô nhờ Gia Ân là được mà. Cứ nói là lớp đang cần gấp... Xem như tôi nhờ cô được chưa_Gia Bảo hạ giọng cảm thấy lời Gia Hân cũng có lí. Ngay cả chị gái mà cũng phải xin chữ kí của em mình, có chút mất mặt, đụng chạm đến nỗi đau của cô là cùng là chị em mà không được xinh như Gia Ân. Đành hạ mình nói giọng nhờ vả.

-Hừ,_Gia Hân tỏ vẻ không muốn nói thêm nhưng thật ra là ngầm đồng ý. Gia Bảo biết vậy nên cũng im lặng. Đâu phải cô không biết. Chỉ tại anh cứ nóng nảy nói năng theo kiểu sai khiến làm cô thấy mình giống osin của anh nên mới bực mình. Dù sao cô cũng là thành viên trong lớp nên cô cũng phải giúp lớp mình thôi. Cô cũng không phải là đứa ích kỉ gì. Với lại do cô còn bực chuyện vừa nãy nên mới làm vậy. Gia Hân chợt cảm thấy biểu hiện này của cô có chút giống với... giận cá chém thớt. Nhưng rồi cô lại bỏ qua suy nghĩ đó, tập trung vào bái hát...