Gia Hân mở tủ đồ ra, chọn một chiếc áo hoodie form dài rộng và một chiếc quần legging đen kết hợp với đôi boot nhung màu nâu trông không cầu kì mà lại rất đẹp.

15' sau Gia Hân đã có mặt tại nơi hẹn với Hoàng Huy. Vừa nhìn thấy Gia Hân Hoàng Huy đã nở nụ cười tươi. Hôm nay anh mặc một chiếc áo thun pull đơn giản cùng chiếc quần jean và đôi giày thể thao khỏe khoắn.

-Anh đợi em lâu chưa?_Gia Hân nghiêng đầu hỏi Hoàng Huy.

-Anh chỉ mới tới thôi, chúng ta đi nào_Hoàng Huy trả lời sau đó nắm tay dắt Gia Hân đi. Cả hai cùng vào rạp chiếu phim xem phim sau đó đi ăn kem, đi dạo và cuối cùng dừng lại ở một khu vui chơi. Gia Hân chỉ tay về phía khu đu quay ngựa gỗ:

-Này chúng ta chơi cái đó đi

-Thôi trẻ con lắm_Hoàng Huy lắc đầu.

-Chơi đi mà, vui lắm đó_Gia Hân kéo kéo tay Hoàng Huy năn nỉ.

-Thôi được_Hoàng Huy đồng ý. Chỉ đợi vậy Gia Hân kéo Hoàng Huy chạy như bay về phía đu quay. Chơi được một lát Gia Hân lại kéo Hoàng Huy ra chỗ khu vòng đu quay . Gia Hân từ trên cao có thể nhìn thấy mọi thứ của thành phố quá tuyệt vời trước mắt.

-Chúng ta chụp hình đi_Gia Hân đề nghị tay lấy điện thoại ra.

-A... khoan đã anh chưa chuẩn bị gì hết_Hoàng Huy ngạc nhiên nhìn Gia Hân sắp nhấn chụp.

-Cần gì phải chuẩn bị anh chỉ cần cười là được_Gia Hân nói rồi chụp một tấm khi cô cười tinh nghịch còn bên cạnh Hoàng Huy khuôn mặt vẫn còn ngạc nhiên.

-Tấm này xấu quá chụp lại đi_Gia Hân nói rồi kéo Hoàng Huy lại sát vào người cô chụp lại. Hoàng Huy thật sự khá bất ngờ vì Gia Hân không hề ngại ngùng khi tiếp xúc với anh như những lần trước mà rất tự nhiên. Sau khi xuống vòng đu quay Gia Hân lại kéo Hoàng Huy đến chỗ xe đạp đôi. Sau khi thuê một chiếc Gia Hân cùng Hoàng Huy đạp xe quanh khu vui chơi. Đạp xe một mình rất đơn giản nhưng cả hai cùng đạp xe thì lại là một thử thách khó khi cả hai phải có sự phối hợp ăn ý giữ thăng bằng và chiếc xe làmdi chuyển. Gia Hân ngồi ở vị trí sau rất nóng lòng khi thấy nãy giờ Hoàng Huy không đạp xe liền lên tiếng:

-Hoàng Huy anh sao vậy? Sao lại không đạp xe

-Anh..._Hoàng Huy muốn nói lại không nói được vì sợ làm Gia Hân mất vui.

-Anh sao vậy? Không thích chơi à_Gia Hân nhìn tấm lưng rộng của anh, vẻ mặt hơi buồn hỏi.

-Không có, anh rất thích, rất thích_Hoàng Huy vội lắc đầu. Nhìn các cặp đôi xung quanh đạp xe vui như vậy anh cũng rất hứng thú.

-Vậy sao lại không đạp?_Gia Hân nhìn anh khó hiểu.

-Thật ra...Thật ra...anh ...không biết đi xe đạp_Hoàng Huy khó khăn lắm mới nói ra được nhưng

1s

2s

5s

10s trôi qua mà người con gái ở phía sau không có động tĩnh gì khiến anh cảm thấy lạ liền quay ra sau nhìn cô thì lại bắt gặp bộ dạng đang nín cười của cô làm cho giật mình.

-A...Haha...Anh không biết đi xe đạp thật hả_Gia Hân không nhịn được nữa bật cười thành tiếng. Có phải không vậy trời? Anh lớn như vậy mà không biết đi xe đạp sao? Thật là một chuyện lạ.(Chị ít có vô duyên ha!)

-Em sao lại cười đến vậy_Hoàng Huy khó chịu nhìn Gia Hân. Bộ chuyện này đáng cười lắm sao? Chuyện này cũng bình thường thôi mà vì từ nhỏ đến lớn anh chưa hề tiếp xúc với cái xe đạp bao giờ cả.

-Tại vì...haha...Anh ... còn thua cả một đứa trẻ tiểu học nữa...haha_Gia Hân ôm bụng cười sặc sụa.

-Này sao em có thể cười như vậy chứ. Anh không biết đi xe đạp. Ừ thì thua một đứa trẻ tiểu học. Không chơi nữa, về!_Hoàng Huy tức giận đứng dậy bước đi

-A...khoan đã...em không cười nữa mà...Chơi tiếp đi_Gia Hân nín cười.

-Thật không?_Hoàng Huy nghi ngờ quay lại nhìn

-Thật mà, anh không biết đi xe đạp cũng không sao, em sẽ dạy_Gia Hân gật đầu.

-Được, vậy em dạy anh đi_Hoàng Huy xem cô dạy anh thế nào.Anh cũng rất muốn có thể đạp xe được. Đến lúc đó anh có thể chở cô đi khắp nơi bằng chiếc xe đạp để cô không cười anh nữa. Lúc đó cô sẽ ôm anh từ phía sau,anh chở cô băng qua những cánh đồng hoa thơm ngát.Thật là lãng mạn làm sao!( Anh ơi tưởng tượng phong phú hơn cả em rồi đấy)

-Anh ngồi sau đi, em ngồi trước_Gia Hân bào Hoàng Huy ngồi sau để dễ quan sát cách cô đạp xe. Hoàng Huy cũng làm theo, ngồi sau cô."Khoan đã...Có chút gì đó không hợp lí với những gì mình tưởng tượng:sao mình ngồi sau còn cô ấy ngồi trước?...Thôi kệ, đạp xe được rồi thì mình sẽ ngồi trước"_Hoàng Huy mải suy nghĩ không để ý gì đến Gia Hân đã nói anh tập trung nhìn cô và bắt đầu đạp. Hậu quả là chiếc xe mất thăng bằng ngã nhào xuống đất vì chỉ có một mình Gia Hân đạp nên không thể di chuyển được xe. Lúc Hoàng Huy kịp định thần lại thì cả người anh đã ngã xuống mặt đất:"Rầm!" -một cách "êm ái".Gia Hân bực mình đứng dậy phủi quần áo:"Anh làm sao vậy?"

-Ơ...Anh xin lỗi_Hoàng Huy ra vẻ mặt hối lỗi_Em có sao không?

-Em không sao...Chúng ta tập lại vậy_Gia Hân nhỏ giọng, vừa rồi cô đã không kìm được bực tức mà lớn tiếng, chắc là anh thấy cô dữ lắm.

-Lần này anh sẽ tập trung mà_Hoàng Huy đỡ chiếc xe dậy, mỉm cười với Gia Hân."Trời ơi anh ấy không giận mình sao. Đúng là Hoàng Huy có khác."_Gia Hân thầm nghĩ rồi cũng mỉm cười, gật đầu đầy tin tưởng:"Ukm"

5' sau:

-Rầm!_Cả hai đều ngã xuống nguyên nhân là vì Hoàng Huy đạp quá nhanh khiến cả hai lao vào rào chắn của công viên (và rồi ôm hôn đất mẹ ngọt ngào ~ ôm luôn cả cái hàng rào)

Mặc dù đã cố gắng rất nhiều nhưng cũng không khá hơn là mấy. Gia Hân và Hoàng Huy đã "may mắn" trở thành tiêu điểm cho công viên vào lúc này, nhất là mấy đứa nhóc:

-A...Haha...Mắc cười quá_Một bé trai chạy lại gần Gia Hân và Hoàng Huy đang nắm sòng soài trên nền đất, cười sặc sụa.

-Lớn đầu rồi mà không biết đi xe đạp...Haha_Một đứa khác cũng theo bạn chạy theo xem rồi cũng bật cười

-Còn thua cả em nữa...HaHa_Một bé gái cũng chạy đến và cười phá lên.(Vô duyên giống chị Hân là k tốt đâu em)

-ASSS CÁI BỌN NÀY BỘ CHƯA NHÌN THẤY NGƯỜI TA TÉ XE ĐẠP BAO GIỜ SAO HẢ. ĐI HẾT COI_Gia Hân tức mình đứng dậy phủi quần áo, trừng mắt, hét lớn với tụi nhỏ khiến bé gái kia khóc thét lên vì sợ và hai bé trai kia cũng giật mình lùi ra sau.

-Gia Hân, bình tĩnh đi em, tụi nó là con nít mà_Hoàng Huy cố gắng trấn tĩnh lại Gia Hân rồi quay sang dỗ dành đứa bé:"Chị ấy không cố tình làm em sợ đâu. Nín đi tý anh cho ăn kem nha" Gia Hân cũng cảm thấy mình làm hơi quá nên im lặng xem Hoàng Huy dỗ đứa bé, cơn giận cũng đã kìm nén xuống nhưng chưa được bao lâu lại bùng phát vì:

-Thôi chúng ta đi đi, bà chị đó dữ dằn quá_Bé trai kia kéo tay bé gái dắt đi

-Đúng đó, bà chị đó chắc là mụ phù thủy Simla á_Bé trai khác cũng gật đầu đồng tình sau đó đi theo.Trước khi mấy đứa nhóc đi khuất Gia Hân còn nghe được tiếng nói của bé gái:"Chị ấy dữ quá, sau này chắc chắn sẽ ế chồng cho coi"

"What? Cái gì mà bà chị? Mụ phù thủy simla? Lại còn ế chồng nữa chứ?"_Gia Hân bây giờ mới tiêu hóa hết được những lời của bọn trẻ tức giận hét toáng lên:

-Á, CÁI LŨ KIA ĐỂ CHỊ MÀ CÒN GẶP LẠI MỘT LẦN NỮA LÀ CHỊ ĐÉT MÔNG ĐÓ NGHE CHƯA.

-Trời ơi cô ta bị điên sao?_N1

-Chắc vậy á chúng ta nên tránh xa thì hơn_N2

-Đi thôi cô ta mà nổi điên lên thì không biết sẽ ra sao nữa_N3

-Thiệt tình làm mất vui ngày hẹn hò của người ta mà_N4

...Pla...pla...Mọi người trong công viên ai nấy cũng đều bàn tán xôn xao.

Gia Hân đưa mắt về phía đám người nhiều chuyện lập tức bọn họ tản ra đi hết. Ngay cả Hoàng Huy cũng ngạc nhiên trước biểu hiện của Gia Hân. Hình ảnh người con gái dịu dàng đang dần tan biến trước mắt anh. Trước mặt anh bây giờ chỉ là một cô gái dữ dằn đang nổi điên không hơn không kém. Nhưng rất dễ thương và thú vị!(Anh đúng là có vấn đề thật mà!)