Ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua ô cửa sổ mang hương vị của sớm mai vào căn phòng tràn ngập màu xanh dương của sơn tường và ra giường. Một cô gái có thân hình nhỏ nhắn đang còn say trong giấc nồng, đôi tay ôm lấy con Draemon bông dễ thương, đôi môi anh đào chúm chím khẽ cong lên như uất ức về điều gì đó, đôi mắt vẫn còn sưng do khóc quá nhiều, một chân đạp chăn ra khiến vạt áo pijama bị hất lên, lộ ra chiếc rốn nhỏ xinh cùng mặt bụng trắng mịn, phẳng lì, mái tóc rối bời che gần hết khuôn mặt bầu bĩnh xinh xắn. Cái tướng ngủ quá mất hình tượng này đã đập vào mắt của một người phụ nữ, bà nở một nụ cười, mang theo một giọng nói cực kì truyền nhiễm...ý lộn "truyền cảm":

-Gia Hân dậy mau. Giờ này còn ngủ được à?

Cô gái bị đánh thức bởi giọng nói vàng ngọc của mẹ cô thì không vui nói:

-MaMa một chút thôi. 5' nữa con sẽ dậy mà

-Dậy mau, Thiên Long đến đưa con đi học kìa_Bà mẹ thân yêu của cô vẫn nhắc nhở.

-Mẹ đừng hòng lừa được con một lần nữa_Gia Hân lấy gối bịt tai lại và tiếp tục...ngủ.

Bà mẹ cơn giận nổi lên đầy đầu nhưng vẫn nhẫn nhịn bước xuống dưới nhà.

Một lát sau:

-Cạch_Cánh cửa phòng được mở ra. Một người con trai anh tuấn bước vào, kinh ngạc nhìn chiếc giường rộng rãi đối với cô nhóc kia lại cực kì chật hẹp: Chân cẳng chiếm hết diện tích đẩy luôn cả chăn, gối rớt hết xuống nền nhà.

Giờ này mà cô còn ngủ được sao? Đúng là vẫn còn ý định lập lại thành tích đi học trễ của mình mà.

Đôi chân bước nhanh đến chiếc giường, bàn tay khẽ vỗ vỗ trên mặt cô mấy cái, giọng không vui:

-Gia Hân dậy đi học thôi, trễ bây giờ.

Gia Hân ý thức được là một giọng nam quen thuộc, cô mơ màng mở mắt, ngồi dậy, khuôn mặt từ ngạc nhiên chuyển sang giận dữ:

-Tên khốn, ngay cả trong giấc mơ cũng không buông tha cho tôi nữa hả. Tôi ghét anh. Cút đi! Cút đi!

-Không phải cô còn mơ_Thiên Long bực mình quát. Cô nhóc này mới sang sớm đã làm ồn lên. Thật điên người mà.

-Hả_Gia Hân ngệt người, đưa tay lên véo một cái vào mà nhận ra cảm giác đau đớn. Vậy là cô không phải nằm mơ. Gia Hân kinh ngạc bước đến gần Thiên Long, làm một hành động khiến Thiên Long phải đơ người là áp trán mình vào trán anh, ngu ngốc nói:

-Anh đâu có bị ốm!

-ASSS. Qủa chanh cô điên à._Thiên Long cảm giác nhiệt độ cơ thể bắt đầu tăng lên một cách đột ngột thì không khỏi điên người, đẩy cô ra. Suýt chút nữa là anh không kìm được mà hôn lên đôi môi anh đào của cô rồi. Cái cô nhóc này sao mà ngu ngốc đến vậy. Dán sát mặt mình vào mặt của một người con trai mà được à. Đừng nói là trước người con trai nào cô cũng thân mật như vậy. Nghĩ tới thôi là Thiên Long muốn nổi nóng liền.

Còn Gia Hân thì không nhận ra nét tức giận trên khuôn mặt của anh mà ngây ngốc nói:

-Thật kì lạ. Còn thay đổi nhanh hơn cả thời tiết nữa_Sau đó bước vào nhà tắm làm VSCN. Nói vậy thôi chứ cô cũng cảm thấy rất vui. Trái tim cô đang đập rộn cả lên vì hạnh phúc. Những uất ức hôm qua cứ thế tan biến mất không một chút dấu vết. Anh đến đưa cô đi học. Không thể tin được điều đó lại là sự thật.

Gia Hân nhanh chóng lấy balo xuống dưới nhà ăn lấy đại một chiếc bánh mì rồi chào ba mẹ cô đi học. Thiên Long còn chủ động mở xe cho cô vào. Gia Hân mang theo những nghi vần trong đầu bước vào xe: Sao anh lại thay đổi? Mới hôm qua còn nghĩ xấu cô mà.

Thiên Long vào xe, nhẹ nhàng đưa tay qua thắt dây an toàn cho cô khiến cô cảm thấy trái tim mình đang dần ấm áp lên. Thiên Long khỏi động xe rồi chạy đi, trên đường đến trường Thiên Long còn nói một câu khiến Gia Hân đang ăn bánh mì suýt nữa thì sặc:

-Gia Hân xin lỗi cô. Hôm qua tôi bị người ta gạt nên nói những lời không hay với cô_Là anh chủ động nói lời xin lỗi, còn bịa đại một lí do hợp lí. Thiên Long hôm qua đã hành động như một thằng ngốc là nhờ vả em mình chỉ cho cách tỏ tình với cô mà quên mất NaNa chỉ mới có 6 tuổi. Đành đẩy em ra ngoài rồi lên mạng tra cả buổi tối mà vẫn chưa ra được cách nào ưng ý. Anh chỉ có thể làm lành với cô trước đã. (Có giận gì đâu mà làm lành chời)

-Trời! Anh bị lừa à? (Ai mà hay quá zậy?)_Gia Hân ngạc nhiên quay sang hỏi.

-Ukm_Thiên Long nói dối không chớp mắt.

-Không sao tôi cũng không giận anh đâu._Gia Hân cười xều xòa cho qua. Cô là vậy dễ khóc mà cũng rất dễ cười.

Thiên Long nở một nụ cười:

-Vậy tốt rồi.