“Bốp!” Một cú đấm trời giáng xuống khuôn mặt hoàn mĩ của Phong khiến cậu ta chao đảo. Sự nhẫn nhịn trong Huyên đã đạt tới cực điểm, cậu không bao giờ cho phép ai được xúc phạm đến người con gái của cậu như vậy. Miệng Phong nhếch lên một nụ cười ngạo nghễ: "Đánh hay lắm! Nhào vô!" Khi một cuộc kịch chiến giữa hai bên sắp diễn ra thì một tiếng hét vang lên: "Tất cả thôi đi!" Một dòng nước mắt bỗng lăn dài trên má Zen, cảm giác tủi thân và bị tổn thương đang bủa vây lấy tâm hồn nó, nó cất lên trong tiếng nấc trước con mắt sững sờ của tất cả mọi người:

- Đúng, tất cả là lỗi tại tôi, vì tôi mà tay Khanh bị thương, vì tôi mà chúng ta ở đây, vì tôi mà các người đánh nhau thế này... Tôi lúc nào cũng gây rắc rối cho mọi người, được, tôi đi!

Zen vụt chạy ra khỏi toà biệt thự đúng lúc một tia chớp lóe lên rạch ngang bầu trời, bóng dáng nhỏ bé của nó khuất dần sau màn đêm, văng vẳng sau lưng là tiếng gọi của Huyên.

... "Thế nào rồi? Vẫn chưa tìm thấy nó à?" - Cả lũ đang trong tâm trạng phấp phỏng chờ đợi bỗng bật dậy khi thấy Huyên trở về một mình. Huyên lắc đầu chán nản, mái tóc cậu ướt nhẹp vì mưa. "Thời tiết như thế này... trời lại còn tối quá không thể thấy gì cả. Sáng mai dậy sớm chia nhau ra đi tìm vậy, hy vọng rằng Zen sẽ sớm quay trở về." Huyên ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời đang mưa rất to, mọi thứ đều bị làn mưa mờ mịt che lấp, mặc dù nói là chờ đợi cho đến sáng nhưng trong lòng Huyên có một ngọn lửa như thiêu như đốt, không thể ngồi yên, chốc chốc cậu lại đứng lên ngó ra cửa sổ chờ đợi một bóng hình trở về. Bất chợt, Huyên nhận ra có một điều lạ lùng. "Nãy giờ không thấy Phong, hắn đâu rồi?" Vân cất tiếng thở dài ngao ngán: "Lúc mày vừa chạy đi tìm Zen, hắn cũng đi sau đấy nhưng giờ này vẫn chưa thấy về! Bọn mày đúng thật là trẻ con." Câu nói của Vân khiến Huyên phải trầm ngâm suy nghĩ, không lẽ...

Cùng lúc đó, tại một nơi khác... “Lạnh quá, lạnh quá, ư ư... Mẹ ơi con sợ lắm!” Cơn mưa lạnh buốt, xối xả đáp lên tấm thân gầy gò nhỏ bé của Zen như những vết dao cứa vào da thịt nó; bóng tối như một con thú dữ nuốt trọn lấy vạn vật càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi trong lòng. Zen đang ngồi đây, trong rừng thông, nó cũng không biết mình đã chạy sâu vào trong này từ lúc nào, đến lúc nhận ra thì không định được phương hướng nữa. Không thể tiếp tục đi, cũng không thể quay lại, nó ngồi thu mình dưới gốc cây và chờ đợi, chờ đợi trời sáng, chờ đợi ai đó sẽ đến cứu nó, nhưng nó biết tất cả chỉ là vô vọng. Nỗi uất ức xen lẫn nỗi sợ hãi tích tụ trong lòng được dịp bùng phát, Zen gục mặt xuống đầu gối khóc, những giọt nước mưa nặng trĩu, lạnh giá như nỗi lòng của Zen táp vào mặt nó, hòa lẫn nước mắt. Mệt mỏi và lạnh, Zen ngủ thiếp đi, trong cơn mơ màng nó nhìn thấy hình dáng thân thuộc của một người đang ra sức gọi tên mình:"Zen, Zen, tỉnh dậy đi!" Một cái cốc đầu đau điếng khiến Zen bừng tỉnh, nó nhận ra mình vẫn đang ở trong rừng thông, cơn mưa đã ngớt, và có một bóng đen đang ở trước mặt nó, Zen hét lên kinh hãi:

- Á! Maaaa!

- Ma cái đầu cậu ấy, tỉnh ngủ chưa hả? Tôi, Phong đây?

Lần này qua giọng nói và ánh đèn pin yếu ớt nó đã kịp định thần và nhận ra người đó là ai, vui mừng như “chết đuối vớ được cọc” nó ôm chầm lấy Phong trong vô thức.

- Hu hu... Tên chết tiệt này, sao cậu không đến sớm hơn hả? Cậu có biết là tôi đã sợ thế nào không?

Hành động bất ngờ của Zen khiến Phong bị đứng hình trong giây lát, trái tim cậu bỗng bị trật một nhịp.

- Này, cậu có bỏ ra không hả? Tôi sắp chết ngạt rồi đây này!

Nhận ra hành động quá khích của mình, đôi má Zen nóng bừng, nó vội đẩy Phong ra khiến cậu ta suýt bật ngửa ra đằng sau.

- Cậu định báo đáp người đã không ngại mưa gió đến cứu cậu thế này đây à?

- Hic, xin lỗi, vậy bây giờ chúng ta về chứ?