Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì 4

"Tớ đã mất quá nhiều thời gian để kiếm tìm câu trả lời cho riêng mình và cho cả cậu. Giờ đây tớ đã tìm ra câu trả lời: Trái tim tớ cần một tia nắng.”

6. Lạc lối

Hai dãy phòng học cao tầng nằm đối diện nhau và tách biệt với nhau bởi một khoảng sân rộng lớn. Quản lí khu nhà bên phải là thủ lĩnh phe áo đen - Ghost, khu nhà còn lại chịu sự quản lí của thủ lĩnh phe áo trắng - Light. Học sinh 2 bên vẫn được giao tiếp và dùng chung sân trường, nhưng tuyệt đối không bên nào được xâm phạm đến địa bàn của đối phương.

Từ trên cao nhìn xuống, qua khung cửa kính của khu phòng học bên trái, nó đang phóng tầm mắt của mình bao quát lấy toàn bộ ngôi trường. Thật sự nó không hề mong muốn chuyện này xảy ra, chủ tâm của nó lúc đầu là muốn đòi lại công bằng cho mọi người chứ không phải là chia cắt ngôi trường theo phe phái thế này. Nó tự hứa với bản thân sẽ cố gắng hết sức để đảm đương vị trí nặng nề này, vì thế nó cần phải học cách mạnh mẽ hơn và đủ bản lĩnh để đương đầu với những khó khăn trước mắt.

- Cốc cốc!

Tiếng gõ cửa khiến nó giật mình và lôi nó ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ.

- Vào đi!

- Tài liệu thủ lĩnh cần tôi đã đem đến đây!

- Cảm ơn Huyên nhé! Mày cứ để trên bàn giúp tao. À, tao đã nói rồi mà, khi không có ai, bọn mày đừng gọi tao là thủ lĩnh. Tao là Zen, trước giờ vẫn vậy và sau này vẫn vậy.

Huyên nhìn nó mỉm cười, đôi mắt hấp háy tinh nghịch. Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng, khoác bên ngoài là một chiếc áo gile trắng bóng cổ rộng, trước ngực đính một chiếc huy hiệu màu bạc lấp lánh, hai ống tay áo được xăn lên đến khuỷu thật tự nhiên và thoải mái.

- Ừ, tao biết rồi... thưa thủ lĩnh! – Huyên lè lưỡi trêu nó khiến mặt nó xị ra như một đứa con nít đang giận dỗi.

- Quên mất, công việc của bọn mày sao rồi? Làm tốt chứ? – Nó ngước mắt lên chăm chú đón chờ câu trả lời từ Huyên.

- Vẫn ổn, mới đầu có chút khó khăn nhưng đã giải quyết ổn thỏa rồi.

Công việc nó và Huyên đang nói đến là mở câu lạc bộ võ thuật cho các thành viên của Light. Tiêu chí của hội là bảo vệ bản thân và những người yếu thế, không lạm dụng võ thuật để đánh nhau phi nghĩa và bắt nạt kẻ khác.

- Vậy mày cứ làm việc đi, tao đi đây. – Nói rồi Huyên quay lưng tiến ra cửa.

Như chợt nhớ ra điều gì đó, nó gọi với theo:

- Cảm ơn bọn mày!