**********

Lê Hân Dư xấu hổ, khuôn mặt đỏ bừng lên.

Lăng Diệu da mặt dày nên cũng không có cảm giác xấu hổ, trái lại còn cười nói: “Mẹ, sao tự dưng mẹ lại tới đây? Cũng không nói trước một tiếng.

Hách Ảnh thở dài, ngồi xuống ghế số pha: "Không phải là con bận rộn không rảnh để nghe điện thoại à? Sao mẹ báo trước cho con được?”

Lúc này Lăng Diệu mới nhớ ra đã lâu mình không động vào điện thoại di động.

Chuyện của công ty cũng đã có Hướng Lập Hiên hỗ trợ theo dõi, anh không lo lắng chút nào, gần như là cuộc sống thần tiên.

“Mẹ, con đã gần hồi phục hoàn toàn rồi, bác sĩ nói mấy ngày nữa là có thể xuất viện.

"Bác sĩ nói là mấy ngày nữa con có thể xuất viện về nhà điều dưỡng, không nói là con đã hồi phục tốt rồi có thể làm loạn

“Con chỉ đùa giỡn với Hân Dư thôi, cô ấy không chịu, là do bị con ép buộc.

Con tự biết chừng mực, không sao đâu."

Hách Ảnh càng nghe càng cảm thấy ngạc nhiên, đứa con trai bà nâng niu trong lòng bàn tay từ bé mà giờ trong lòng lại chỉ có con bé Lê Hân Du kia.

Bà còn chưa kịp trách móc gì mà anh đã giải thích cho cô trước.

Chắc chắn không thể giữ con bé Lê Hân Dư này ở nhà họ Lăng được.

Cái danh Lăng phu nhân này cho nó quá nhiều sự danh chính ngôn thuận, khiến nó có thể làm gì cũng trở thành đúng đắn.

Hách Ảnh không đành lòng để con trai bị thương, càng không muốn con trai mình coi một người phụ nữ còn quan trọng hơn cả mạng sống của mình.

Nếu như Lê Hân Dư vẫn giống trước đây thì không nói, nhưng bây giờ nó còn dây dưa không rõ ràng với người khác, nó không chung thủy.

Chỉ sợ ngay cả thể xác cũng đã dơ bẩn.

Hách Ảnh hối hận, hối hận không kiềm chế được.

Lúc trước mình không nên khẩu xà tâm Phật, thương xót Lê Hân Dư

Rước tai họa về nhà họ Lăng, cuối cùng người bị tổn thương vẫn là con trai mình.

“Ban đầu mẹ chỉ định đến thăm con nhưng bây giờ mẹ có mấy lời muốn nói rõ với con.” Vẻ mặt Hách Ánh sa sam lai.

Nhìn thấy Lê Hân Dư đã sửa sang lại quần áo chỉnh tế từ phòng vệ sinh đi ra, Lăng Diệu hơi nhíu mày, nhẹ giọng ngăn cản Hách Ánh: "Me..."

Hách Ánh liếc nhìn Lê Hân Dư một cái rồi lạnh nhạt nói: "Con ra ngoài mua cho ta một ly cà phê

Vừa đến đã sai cô ra ngoài mua cà phê, nếu như không phải cố ý đẩy cô đi thì chính là muốn ra oai với cô.

Lê Hân Dư biết Hách Ảnh đang có chút hiểu lầm mình cho nên vẫn cầm túi xách đi ra ngoài.

Nhìn Lê Hân Dư đi xa rồi Hách Ảnh mới hít một hơi thật sâu: “Rốt cục con thích nó ở điểm nào, ban đầu chẳng phải con không thèm ngó ngàng gì đến nó à, sao bỗng nhiên lại mê muội như vậy?"

“Mẹ, vừa gặp đã yêu không thực tế.

Tình cảm lâu ngày nảy sinh dân dần, góp nhặt từng chút một mới vững chắc, không phải mẹ và bố con cũng như vậy sao?"

“Nhưng mà Lê Hân Dư đã gây ra nhiều rắc rối như vậy...!

"Đó không phải là lỗi của cô ấy.

Lăng Diệu càng bảo vệ cô thì Hách Ảnh lại càng kiên định với ý nghĩ không thể giữ Lê Hân Dư lại: "Có một chuyện này mẹ vẫn chưa nói cho con biết."

“Chuyện gì vậy?”.