Ánh mắt hung ác của Lãng Diệu lóe lên: "Em muốn rời xa anh?"

"Em nói rồi, em vẫn chưa nghĩ xong.

Em chỉ muốn bình tĩnh một chút, chỉnh đốn lại tâm trạng của mình trước đã.” Lê Hân Dư xoa trán: "Cách làm của anh, cái gọi là tình yêu của anh đều khiến em nghẹt thở, em muốn dựa vào giác quan của mình để cảm nhận thế giới chứ không phải luôn bị anh điều khiển trong lòng bàn tay."

“Một khi đã rời đi em sẽ không muốn quay lại nữa đúng không?” Lăng Diệu biết tính cô rất dịu dàng nhưng cô không bao giờ thích bị gò bó.

Giống như lúc bắt đầu cuộc hôn nhân này vào ba năm trước, cô cảm thấy ngột ngạt cho nên chỉ chớp mắt cô đã trốn ra nước ngoài.

Lăng Diệu biết một khi rời đi thì cô sẽ bay xa hơn như diều đứt dây.

"Em không biết.

"Vậy thì anh càng không thể để cho em đi.

Em muốn bình tĩnh, anh có thể cho em thời gian nhưng em tuyệt đối không được rời xa anh." Lăng Diệu xoay người cô lại để cô đối diện với anh: “Em không muốn gặp anh, anh có thể tạm rời đi một thời gian nhưng em tuyệt đối không thể rời khỏi Đào Lan Uyển.

Hai tay của cô quấn chặt tấm chăn: “Anh có ý gì?”

Anh cúi người hôn lên trán cô: "Anh chỉ không muốn em đột nhiên biết mất khỏi thế giới của anh thôi."

Lê Hân Dư chớp mắt nhìn anh.

Anh đứng dậy rời khỏi phòng: “Anh cho em thời gian bình tĩnh lại." Lê Hân Dư bọc người trong tấm chăn, ảnh mặt đờ đẫn nhìn tia sáng chiếu từ bệ cửa sổ vào, hơi nheo mat.

Chở khi dẫn quen với ánh sáng chói mắt thì cô mới cầm quần áo đi rửa māt.

Da thịt của Lê Hân Dư rất mềm, đụng vào là sẽ để lại dấu vết ngay.

Lăng Diệu thích gặm và để lại dấu vết thuộc về anh trên người có mỗi khi hai người thân mật, hoàn toàn thể hiện đầy đủ tính chiếm hữu mạnh mẽ của anh.

Nhưng Lê Hân Dư lại cảm thấy cực kì xấu hổ khi nhìn vào cổ và ngực của mình trong gương, thậm chí cả bả vai và cánh tay của cô cũng bị để lại dấu vết dày đặc.

Người bị chuốc thuốc là Lê Hân Dư, nhưng người phát tiết lại là Lăng Diệu, Lê Hàn Dư cảm thấy rất mệt, cô kiệt quệ cả về thể xác lẫn tinh thần

Cô tìm được áo một chiếc áo sơ mi cổ tròn đứng, miễn cưỡng cũng có thể che lại dấu hôn trên cổ, thoạt nhìn cũng không giống như đang cố tình che giấu.

Cô cầm túi xách chuẩn bị đi ra ngoài nhưng lại phát hiện Lăng Diệu thật sự đã khóa cổng, trừ căn nhà này ra cô hoàn toàn không thể đi ra ngoài được.

Cô đã thử tất cả mười dấu vân tay nhưng vẫn không thể mở khóa cửa được.

Lăng Diệu nhàn nhã đi ra khỏi phòng làm việc, liếc nhìn cô.

“Em muốn đi đâu? Anh sẽ đi với em.

“Em không cần anh đi với em." Lê Hân Dư bình tĩnh nhìn anh.

“Tại sao dấu vân tay của em lại không mở cửa được?

“Em muốn ra ngoài, anh sẽ đi với em."

"Em muốn đi ra ngoài một mình.

Lăng Diệu đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám nhạt, cử chỉ dịu dàng như ngọc nhưng lời nói ra lại đanh thép: “Anh sợ em chạy lung tung bên ngoài lại gặp phải nguy hiểm, anh sẽ đi với em.

Nếu không có chuyện gì gấp thì em cứ ở nhà nghỉ ngơi, nếu em cảm thấy buồn bực, anh sẽ dẫn em lên sân thượng hóng gió.

Anh nói rất đường hoàng, nhưng trên thực tế chỉ là đang hạn chế tự do thân thể của cô.

Lê Hân Dư nhìn anh chăm chăm “Lăng Diệu, anh đừng quá đáng.” "Anh chỉ lo cho sự an toàn của em thôi, có quả đáng một chút cũng không sao." Anh hờ hững nói, hoàn toàn bộc lộ ra bản tính ác ma của minh: "Nếu em muốn ra ngoài, anh sẽ đi với em.

Không ra ngoài thì ở nhà, anh đã cho người mang cơm trưa tới, em mau qua đây ăn chút gì di."

Nói xong anh liền đưa tay kéo cô vào lòng.

Anh cúi đầu muốn hôn lên môi cô, cô ném túi xách lên mặt anh, ngăn cản anh hôn tiếp: "Anh đang giam cầm em sao?”

Anh cũng không tức giận, lấy túi xách xuống vứt sang bên cạnh.

"Không phải "

“Nếu không thì anh thì mở cửa đi

"Anh không làm được." Anh không img.