"Sao có thể có tin gì chứ, không có gì cả."

"Thật sự không có ư?"

"Thật!" Anh ta gần như nói với vẻ đảm bảo.

Vậy thì cô càng không tin, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó, hơn nữa còn là chuyện vô cùng tiêu cực.

Trái lại, cô bật cười khi nhìn thấy dáng vẻ dè dặt của Hướng Lập Hiên: "Tôi không có yếu đuối như anh tưởng đâu.

Bất kể tin đồn có kinh khủng đến cỡ nào, tôi cũng chịu được hết, thật đấy."

Không có gì khó chịu hơn việc tan nát cõi lòng, nỗi nhục đêm hôm ấy cô cũng đã chịu đựng được, vậy thì còn gì mà cô không hứng chịu được nữa.

Hướng Lập Hiên nhìn thắng vào mắt cô, phát hiện cô không có nói dối.

Ánh mắt của cô bình thản đến đáng sợ, tựa như một vũng nước lặng.

Anh ta cau mày thật chặt: “Cô đừng nóibậy nữa, cũng đừng nghĩ đến việc nghe ngóng những chuyện lung tung này, cho dù là ai cũng không chịu nổi đâu."

"Thế nên rốt cuộc đã có tin khó nghe gì bị lan truyền ra ngoài?"

Hướng Lập Hiên vừa định mở miệng, thể rồi lại sực tỉnh: "Ối, suýt nữa đã mắc bẫy của cô rồi.

Mít Ướt, cô hư quá rồi đấy.

Thật sự không có gì đâu, cô đừng nghĩ lung tung.”

"Đừng gọi tôi là Mít Ướt, tôi không thích khóc."

“Vớ vẩn, cô mà không thích khóc à? Cô mà khóc là tôi cũng phải sợ đấy.” Hướng Lập Hiện đổi chủ đề: "Hôm đó ở trong thang máy cô khóc gần một tiếng đồng hồ, tôi còn sợ cô khóc đến ngất luôn.

Cũng may cô còn tỉnh táo, vẫn có thể đi đứng bình thường, nếu không là tôi phải chịu trách nhiệm rồi."

Chuyện cô mất kiểm soát ở Lăng Thị cũng không phải hồi ức tốt đẹp gì.

Lê Hân Dư biết vì bản thân quan tâmLăng Diệu mới bi thương như vậy.

Mà hiện giờ, nỗi buồn qua đi chỉ còn lại sự tĩnh lặng.

Thấy sắc mặt cô sa sầm đi, Hướng Lập Hiên sờ mũi, giọng nói cũng nhỏ đi: "Xin lỗi, tôi đã lỡ lời rồi."

"Không cần xin lỗi, anh nói sự thật thôi mà." Lê Hân Dư bình thản cười một tiếng.

Cô dám thừa nhận, cũng dám chịu tổn thương, như vậy mới biết né tránh, mới biết mình phải đóng cửa trái tim thật chặt.

Hướng Lập Hiên chưa từng gặp qua người phụ nữ nào làm ra vẻ mặt nhìn thấu sự đời như thế, ngay cả mẹ anh ta cũng chưa từng có ánh mất chết lặng như vậy.

Mỗi một người đều có sự khao khát đối với cuộc sống, với tiền bạc, với gia đình, hoặc với tình yêu..

Thế nhưng trong mắt Lê Hân Dư lạikhông có gì cả, không hy vọng không khát khao đến nỗi khiến người khác đau lòng.

Hướng Lập Hiên như mất kiểm soát mà vươn tay ra đặt lên mặt cÔ.

Cửa phòng bệnh bỗng bị đẩy ra, các hộ lý đồng thanh thốt lên: “Ngài Lăng đến rồi."

Rõ ràng biết rằng mình không nên hành động như vậy nhưng tay của Hướng Lập Hiên vẫn không kịp rụt lại.

Lăng Diệu bước đến gần thì anh ta mới chậm rãi đưa về.

Bầu không khí trong phòng bệnh thoáng chốc đã trở nên nặng nề.

"Thăm bệnh tốt nhất vẫn không nên tiếp xúc da thịt, bây giờ cô ấy gầy yếu như thế, không lăn lộn nổi nữa đâu." Lăng Diệu nheo mắt, trong lời nói có ẩn ý khác.

Lê Hân Dư nghe hiểu, bèn cười khẩy một tiếng.Hướng Lập Hiên cũng hiểu, không tiếp lời: “Tôi đi trước đây.”

Anh ta bước đến cửa thì dừng lại, quay đầu nhìn cô rồi kiên định nói: "Nếu tìm được dây chuyền, tôi sẽ tự mang đến.”

"Cảm ơn."

"Không cần khách sao.”

Hướng Lập Hiên rời đi một mạch không quay đầu lại, hộ lý cũng đi ra theo, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Lăng Diệu đứng bên giường, nhìn cô một cách trào phúng: “Dây chuyền, tín vật định tình à?"

“Đúng."

"Lê Hân Dư, cô không cần chọc tức tôi như thế, không phải lời nói ngu ngốc nào tôi cũng tin đâu."

“Nếu tôi nói không phải, chắc anh cũng sẽ không tin một cách dễ dàng như vậy chứ?” Sắc mặt Lê Hân Dư bình tĩnh: “Lăng Diệu, rốt cuộc anh muốn tôi phảinhư thế nào?".