**********

Không đủ, còn lâu mới đủ, ngoài má ra, mỗi một chỗ trên cơ thể đều rất khó chịu...!

Hai tay hơi run lên, cô không kiềm chế được mà kéo tay của Giang Dật Hàn qua áp vào cổ mình, xương quai xanh, dần dần trượt xuống ngực.

Cô không biết mình đang làm gì, cô chỉ biết như thế này có thể khiến mình dễ chịu hơn một chút...!

Giang Dật Hàn phải tốn rất nhiều sức mới rút được tay của mình ra.

Yết hầu khẽ chuyển động, anh suy nghĩ rồi rút cả tấm chăn lông ra, ôm vào phòng tắm.độ của cô, muốn khiến cô dễ chịu hơn một chút.

Lúc đầu cô thoải mái cọ quậy, sau đó lại khó chịu đạp chăn lông ra.

Giang Dật Hàn không có cách nào bèn bước lên giường, cách một lớp chăn lông, ôm chặt cô trong lòng: "Không thể cử động lung tung được, nếu trực tiếp xối nước lạnh thì em sẽ không chịu nổi, quấn cái này vào, em sẽ dễ chịu hơn.”

Cô khóc thút thít, không ngừng kêu khó chịu.

Giang Dật Hàn cố sức nén nhịn trong lòng, mắt anh hơi đỏ lên, càng ôm cô chặt hơn.Nhiệt độ trên người cô quá cao, không bao lâu sau nước lạnh trên chăn lông đã bị cơ thể của hai người làm ấm lên.

Giang Dật Hàn kéo chăn lông ra, định đi thẩm nước lại lần nữa.

Đầu ngón tay của anh bất ngờ sượt qua vai cô, cơ thể của cô run lên giống như bị điện giật, cô ôm chặt tay anh, làm thế nào cũng không chịu buông ra.

Cô giống như một con mèo nhỏ đáng thương, khẽ kêu khóc: “Đừng, đừng vứt bỏ em..

Đừng bỏ em lại một mình...!em thật sự rất khó chịu."Bàn tay bị cô nắm chặt giống như không chịu bị khống chế, cô nằm hai bàn tay ấy đi khắp trên cơ thể mình.

Giang Dật Hàn trơ mắt nhìn động tác của cô, không còn sức rút tay ra nữa.

Giọng nói của anh khàn đặc: "Anh sẽ không đi.” Anh sẽ ở bên cạnh em.

Ba năm trước, anh không thể giúp cô khi cô cần mình nhất, bây giờ sẽ càng không bỏ lại một mình cô.

Cho dù cô không còn là Lê Hân Dư lúc đầu nữa.

"Anh Dật Hàn, anh Dật Hàn...!em khó chịu quá.." Đầu óckhông tỉnh táo, cô ôm lấy tay của anh.

Mất đi sự ngăn cách của lớp chăn lông, sự tiếp xúc trực tiếp khiến cô cảm thấy sảng khoái.

Cô cầm tay anh, ôm lấy cánh tay của anh, cả cơ thể mềm mại đều áp sát vào anh.

Người phụ nữ trước mắt không mảnh vai che thân, sức khống chế vốn là sự tự hào của Giang Dật Hàn đã ở bên bờ vực sụp đổ.

Đó là Lê Hân Dư...!Lê Hân Dư mà anh đã yêu nhiều năm như vậy..

Cơ thể của người đàn ông áp sát vào cô, cô thuận theo cánhtay của anh, áp lên người anh, bàn tay trắng nõn nóng ran không hề ngần ngại cởi áo sơ mi của anh, muốn tiếp xúc với anh thân mật hơn.

Quá nóng, quá ngứa...!Cô cảm thấy mình giống như con cá trên bờ, sắp sửa chết đến nơi rồi.

Thấy anh không cử động, không chịu giúp mình, Lê Hân Dự đã mất đi lý trí cấu lấy cơ thể mình.

Ngực ngứa, cánh tay ngứa, toàn thân đều ngứa...!Móng tay để lại vết đỏ chói mắt trên người cô, như vậy mới có thể dễ chịu hơn một chút.Chăn lông trong tay rơi xuống đất, Giang Dật Hàn không thể chịu nổi việc cô tự làm hại mình như vậy.

Anh đột nhiên xoay người, đè Lê Hân Dư đã hoàn toàn khỏa thân xuống dưới người, anh vừa kéo áo sơ mi của mình ra vừa vùi đầu xuống hôn.

Làm đi...!Giang Dật Hàn tự nói với mình..