” Lăng Diệu cười thành tiếng: anh thừa nhận đã dùng thư ký trẻ đó để khiến em ghen, là anh không đúng, nhưng anh không ngờ cơn ghen của em lại lâu như vậy, bây giờ vẫn chưa hết."

Anh nghiêm túc giải thích: thề, từ sau khi em về nước, anh chưa từng đụng đến người phụ nữ nào khác.".

||||| Truyện đề cử: Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời |||||

Bộ dạng thâm tình đó thật mang tính lừa đảo, Lê Hân Dư cười châm chọc: tháng rồi, anh vẫn chưa chơi đủ sao?”

Cô đã thật lòng với anh ta, thật sự yêu anh ta, bây giờ cũng cảm thấy đau thấu tâm can, anh ta vẫn chưa cảm thấy đủ sao?

Chẳng lẽ anh ta còn có kế hoạch khác?

Anh đờ người, nhưng mà rất nhanh chóng khôi phục lại, áp vào trán cô, nhỏ giọng nói: "Nói lung tung gì vậy, chẳng lẽ thật sự mang thai sẽ ngốc ba năm à."

Làm sao cô ấy có thể biết tâm tư của mình được.

Ngoài Hướng Lập Hiên ra, anh chưa từng nói chuyện này với ai.

Anh chắc chắn Hướng Lập sẽ không nói với Lê Hân Dư, bởi vì cậu ta cũng không muốn làm tổn thương cô ấy.

“Lăng Diệu, đừng quậy nữa, như thế này thực sự không thú vị gì Trước đây chưa từng cảm thấy sự dịu dàng của anh ta tạo như vậy, bây giờ nhìn lại, biểu cảm của anh ta cứng đờ ra, mà mình cũng lại rơi vào cái hổ sâu này.

“Vậy em nói xem, như thế nào mới được tính là thú vị?" Tay của anh luồn vào trong áo cô, muốn cởi áo của cô ra: "Em thật sự đã mang thai rồi?" "Không có." Cô giữ tay anh lại.

Ánh mắt của anh chăm chú nhìn khắp mặt cô, chú ý đến mỗi một biểu cảm rất nhỏ của cô.

"Thật sự không có thai?" "Nếu anh đã không tin tôi, hà tất phải hỏi tôi."

Anh kiên nhẫn giải thích: “Với cái tính cách hay lơ mơ của em, anh đoán rốt cuộc có thai hay không, bây giờ em cũng không có đáp án chính xác."

Lê Hân Dư siết chặt tay, không sai, quả thực cô không thể xác định được, nhưng cô không muốn thừa nhận.

Người đàn ông Lăng Diệu này thật sự chỉ cần một ảnh mắt là có thể nhìn thấu cô.

Cứ nghĩ đến chuyện mình gần như biến thành con rối, bị anh ta đi vào cái bẫy dịu dàng, mà anh ta lại thản nhiên đứng ngoài xem trò vui, trong lòng cô lại dậy sóng cuồn cuộn.

Cô giận dỗi nói: “Phải, tôi không chắc chắn rốt cuộc có thai hay không, nhưng chuyện khác thì tôi có thể chắc chắn một trăm phần trăm."

Nhìn vào mắt anh, cô nói từng câu từng chữ: "Cho dù thật sự có thai, tôi cũng sẽ không sinh đứa con này cho anh."

Lăng Diệu vốn không phải là người dễ nổi nóng gì, nhưng anh đã bị chọc giận: "Chuyện này em không quyết được, nếu thực sự đã có thai, em không sinh cũng phải sinh."

Anh cầm tay cô, kéo cô đi một cách thô lỗ.

Cô không thể giải thoát được: "Anh muốn đưa tôi đi đâu?"

Anh nghiêm giọng nói: “Bệnh viện."

Lấy máu và đợi kết quả xét nghiệm theo trình tự.

Không biết Lăng Diệu đã nói gì với bác sĩ mà khi có kết quả bác sĩ lại chỉ gọi một mình Lăng Diệu vào.

Lê Hân Dư tức giận giậm chân.

Lăng Diệu luôn ngang ngược như vậy, bất kể có thai hay không cũng là cơ thể của mình, anh ta dựa vào đâu mà không cho mình nghe trước?

Không biết bác sĩ đã nói gì với anh, lúc anh ra ngoài, sắc mặt không tốt lắm.

Thấy vẻ mặt này của anh, ngược lại cô còn thở phào một hơi.

Lê Hân Dư nhíu mày đi đến trước mặt anh, hỏi: "Có phải tôi không có thai, chỉ là viêm đường ruột không?"

Anh không nói gì, u ám nhìn cô.

"Anh nói đi, rốt cuộc tôi có thai hay không?" "Em mong là không có thai như vậy à?"

Ánh mắt của anh sắc bén đáng sợ, khí thế bức người.

Cho dù như vậy thì Lê Hân Dư cũng nghe theo nội tâm, gật đầu thật mạnh.

"Phải."

Một chữ "phải" thốt ra trịnh trọng, không phải ghen tuông, cũng không phải giận dỗi, cô thật sự không muốn có thai..