chỉ là vì vẩn, đừng lôi chuyện ngoại tình ra, bao nhiêu phụ nữ sau khi theo đuổi cậu, chớp mắt đã lại lên giường của người khác, cậu từng để ý chưa? Đừng nói chuyện có phải Lê Hân Dư sừng cậu hay không, thân cậu cũng biết con người Lê Hân Du không thể nào thật sự có chuyện gì với Giang Dật Hàn.

Cách làm của cậu bây giờ chính là không biết diện với trái tim của mình như thể nào."

Lăng Diệu im lặng.

Đúng vậy, bây giờ anh cũng không biết mình đang nghĩ gì nữa.

Lê Hân Dư gài bẫy anh hết lần này đến lần khác, lúc đầu anh không tức giận.

Anh muốn có được cơ thể của cô, chơi đùa cơ thể của cô để trả thù.

Cho nên anh quyết không thừa nhận tờ đơn ly hôn đó, cố giữ cô ấy bên cạnh mình.

Nhưng không biết tại sao, rõ ràng sự việc đang phát triển theo như anh dự đoán, nhưng anh lại không cảm thấy vui chút nào.

Thấy cô không hề để ý đến mình, trong lòng anh thấy chua xót, cô dịu dàng với mình thì anh lại thích thú.

Thứ tình cảm không thể khống chế này khiến bản thân Lăng Diệu cũng cảm thấy hoang mang.

Sau đó Y Nghê đột nhiên nổi điên lên rồi hãm hại Lê Hân

Dư, anh thuận nước đẩy thuyền, nhân cơ hội lấy được lòng tin của cô.

Lúc đầu anh cũng từng nghĩ khi cô ấy tin tưởng mình nhất, có tình cảm với mình thì sẽ cho cô một đòn bất ngờ, nhưng hình như bây giờ anh không làm được.

Anh chỉ cảm thấy trong lòng rối bời, muốn né tránh cô.

Vừa thấy cặp mắt trong veo lấp lánh của cô là cơ thể và tư tưởng của anh đều sẽ không chịu khống chế.

"Hướng Lập Hiên, bây giờ tôi cũng không biết mình nghĩ thể nào nữa." Lăng Diệu hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói.

"Tôi biết cậu đã hối hận rồi." Hướng Lập Hiên ngừng một chút, hạ thấp giọng nói xuống: "Bởi vì, tôi cũng đã hối hận."

Hối hận vì ý nghĩ xấu xa nhất thời, giúp Lăng Diệu đẩy Lê Hân Dư một phát, đẩy Lê Hân Dư vào con đường không có lối về.

Giống như Lăng Diệu muốn, Lê Hân Dư đã yêu anh, việc trả thù đã thành công một nửa.

Nhưng Hướng Lập Hiên lại thấy mình còn khó chịu hơn cả đương sự là Lăng Diệu.

"Cậu hối hận gì?" Lăng Diệu khẽ cười: "Cậu cũng không đến mức giống tôi, có tình cảm không thể khống chế được với Lê Hân Dư chứ."

Mí mắt của Hướng Lập Hiên khẽ giật.

Chắc anh ta...!không có chứ?

Bị Lăng Diệu hỏi như vậy, Hướng Lập Hiên cũng lòng rối như tơ vò, anh ta nói với Lăng Diệu: “Tôi nói thật với cậu nhé, bây giờ ngày nào tôi cũng nhớ Lê Hân Dư, bởi vì trước giờ tôi chưa từng làm việc thiếu đức như vậy.

Hướng Lập Hiên tôi tự nhận từng chơi bời lăng nhăng, nhưng chưa từng bạc đãi bất cứ người phụ nữ nào.

Người duy nhất tôi mắc nợ chính là Lê Hân Dư, trong lòng ông đây cũng cảm thấy không

Đã nói đến mức như vậy rồi, Hướng Lập Hiên cắn răng, dứt khoát nói huych toẹt ra: không phải Lê Hân Dư là vợ cậu, kiểu gì tôi cũng phải cưới cô ấy, Hướng Lập Hiên tôi đã sống hai mươi mấy năm rồi, chưa từng để vuột một người phụ nữ nào.”.

ngôn tình hài

Lăng Diệu bị Hướng Lập Hiên chạm trúng tim đen, sắc mặt anh lạnh lùng: “Được rồi, nói đùa kiểu vậy không vị đâu." “Chậc, cậu đây là đang ghen à, hay là không nỡ?”

Lăng Diệu trầm tĩnh trả lời anh ta hai chữ.

Không ngờ Lăng Diệu sẽ trả lời mình, Hướng Lập Hiên ngẩn người, lúc sau mới nói: “Nếu cậu không nỡ thì đối tốt với cô ấy một chút, cậu biết mấy ngày gần đây cô ấy có biểu cảm gì không?" “Hướng Lập Hiên, tôi phát hiện ra cái danh cao thủ tình trường của cậu không phải là gọi suông” Lăng Diệu khẽ cười: “Tôi hiểu rồi."

Anh lưu luyến Lê Hân Dư, không thể bỏ Lê Hân Dư.

Bỏ đi, mặc kệ là ba năm trước cô ấy chuốc thuốc mình, hay là chuyện năm nay Lê Khải Thiên mở miệng xin tiền, anh đều không tính toán nữa, ai bảo anh không thể bỏ cô ấy được.

Chuyện trước đây, tất cả đều cho qua đi.

"Còn có cả Lâm Dĩ Thuần gì đó nữa, cũng mau chóng đuổi đi, nhìn chướng mắt, chơi qua đường không phải làm như vậy.

Loại phụ nữ tham lam như cô ta sẽ chỉ càng ngày càng đòi hỏi nhiều hơn thôi."

Ừ..