Thế gian vô thường, chưa bao giờ ngừng nói về nó. Giống như, tất cả mọi người đã từng nghĩ rằng Giang Dĩnh và Lục Thiệu Quân sẽ mãi mãi bên nhau, nhưng cuối cùng, thậm chí làm bạn với nhau cũng không thể.

Năm thứ ba đại học, bố mẹ của Lục Thiệu Quân xảy ra tai nạn xe cộ, vì để cứu họ, cả nhà máy lẫn căn nhà đều phải đem đi cầm nhưng lại chẳng giúp được bao nhiêu. Từ khoảnh khắc đó, anh đã trở thành trẻ mồ côi, không cha không mẹ,

Chú là bộ đội, lương không cao, lại phải cưu mang vợ con nên không chu cấp tiền học, tiền sinh hoạt cho anh được. Lúc đó, chú đã khuyên rằng anh nên đi lính, phải làm điều gì đó cho cuộc sống của mình.

Từ bé anh đã ưu tú, gia đình cũng khá giả, lại còn là con một trong nhà. Mặc dù có hơi vô tình nhưng từ trong xương tủy của anh đã sớm bộc lộ ra tính ngạo mạn rồi. Anh có thói quen đi đâu cũng chăm sóc cho Giang Dĩnh, luôn là một đồng hành của cô. Với cô anh luôn là anh trai lẫn bạn trai nhưng chỉ cần nghĩ đến việc đổi từ chăm sóc cô sang tự chăm sóc mình, vì anh mà phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi đến kiệt sức, như thế nào anh cũng không thể chịu được.

Sự kiêu ngạo đó không để anh cúi đầu đứng trước Giang Dĩnh mà đã khiến anh phải ra nước ngoài sau hai năm nhập ngũ, nhưng tình yêu mà anh dành cho cô lại khiến cho tiềm thức của anh chọn La Havana để sinh sống.

Lúc nói chuyện cùng với tài xế, anh giao tiếp lưu loát bằng tiếng Tây Ban Nha, bởi vì anh đã ở đây chờ cô suốt năm năm trời. Mang theo hộp y tế không phải là vì thói quen, anh không sợ đau, chỉ sợ lúc cô bị thương anh lại không kịp săn sóc. Anh chủ động xuất hiện, không phải là để thực hiện lời hứa, chẳng quá là bị Giang Dĩnh của anh tìm thấy, vì thế nên anh quyết định đến chào tạm biệt với cô…

Trong bức thư, anh nói với Giang Dĩnh, đêm hôm đó, anh vốn định đưa cô đi học lớp khiêu vũ mà cô vẫn luôn trông ngóng, nhưng cuối cùng vẫn phải thay đổi kế hoạch.

Anh dẫn cô đến xem buổi diễn hằng đêm lúc chín giờ tối của La Havana, nhưng thật ra là muốn dối gạt bản thân mình một lần. Vờ như hai năm nhập ngũ kia anh vẫn chưa mất cô, cũng để cho cuộc sống về sau ở tại nơi đây có thể sẽ còn sự đợi mong nhưng những ký ức kia sẽ mãi mãi chôn vùi.

Anh nói, em là một người rất dễ mềm lòng, hạ quyết tâm cũng rất dễ, chỉ cần người ta nói một lời là em đã nguôi ngoai, cho nên anh sẽ mãi mãi không bao giờ nói.

Anh nói, như anh đã từng nói, nếu anh không còn có thể chăm sóc em chu đáo thì anh không xứng đáng là bạn trai, là chồng của em. Anh biết những gì anh mang lại cho em không phải là hạnh phúc, và anh không thể ích kỉ như thế được.

Anh nói, Giang Dĩnh, em hãy quên anh đi. Sau này cũng không cần phải đến La Havana nữa.

Sau đó, Giang Dĩnh đã kết hôn với một người bạn do anh trai cô giới thiệu. Những năm tháng kia, những câu chuyện của cô và Lục Thiệu Quân, cuối cùng cô vẫn phải kể lại dưới dạng một quyển tiểu thuyết để lưu giữ lại trên thế gian này.

“Có vài người rõ ràng là yêu nhau nhưng lại không dám nói ra. Có những người có thể nương tựa lẫn nhau, nhưng lại quên nhau giữa dòng đời. Sự vô thường của thế giới không bao giờ chỉ là lời nói suông.”

Đây cũng chính là văn án của quyển sách này.

=======HOÀN========