Hậu Viện Của Nam Chủ Bốc Cháy Rồi

Chương 27: 27 Cách Thức Xin Lỗi Của Họ Liễu 2

Sáng hôm sau, Uất Trì Li dậy rất sớm luyện công ở nơi trống trải của viện tử, trong tay nàng cầm thanh nhuyễn kiếm, vận nội lực thâu kiếm về, nàng múa kiếm như một con hổ rất có uy lực, động tác đi một đường gió làm cho vài phiến la phiêu phiêu lên không trung, nhất thời làm bụi bay lên.

Ở góc tường, Vãn Tế cầm một tách trà trong tay, luô đứng ở kia trông theo, không hề nhúc nhích.

Uất Trì Li bị nhìn đến trong lòng sinh ra phiền chán, lại không biết phải nói gì chỉ có thể đẩy nhanh động tác, người ngoài dường như chỉ thấy lại một đạo dư ảnh.

"Công chúa, đừng luyện nữa, ăn cơm thôi" – Tân Nhiên mở cửa bước từ trong ra, đặt từng món ăn lên bàn.

Lúc này Uất Trì Li mới dừng lại động tác, lau đi mô hôi thấm trên trán, thở hổn hển ngồi xuống, Vãn Tế vội đi nhanh tới châm trà dâng lên.

Uất Trì Li cười ngượng, nói một lời cám ơn sau đó cho Tân Nhiên một ánh mắt.

Tân Nhiên lập tức hiểu ngay nàng bước tới kéo Vãn Tế nói: "Hôm qua ta nhờ ngươi mua một ít đồ ngươi đã mua hết chưa? Vẫn chưa đi, vậy bây giờ đi nhanh đi, công chúa còn đang chờ đấy".

Vãn Tế cuối chào lùi lại, lúc sắp ròi đi còn không quên nhìn Uất Trì Li một cái.

Uất Trì Li nâng khóe môi cười nhưng trong lòng không cười, sau đó nói với Tân Nhiên: "Cô nương này tại sao nhìn lại kì quái như vậy?".

"Ta cũng không biết vì sao, từ trước đến nay nàng không có như thế này, ta chỉ nhớ nàng làm việc tỉ mỉ, tâm tư cũng nhỏ, nên mới giữ nàng lại" – Tân Nhiên sờ đầu mình nói.

"Đúng rồi, ngày đó nàng ta nói, ta cứu nàng, là như thế nào vậy?" – Uất Trì Li ăn một ngụm đồ ăn, thờ ơ hỏi.

"Công chúa quên rồi sao? Lúc trước khi ở Bắc vực, cha của Vãn Tế vì cờ bạc nên lén gán nàng ta cho người khác, người đó ở trên đường bắt nàng ta đi, đúng lúc gặp được công chúa người liền cứu nàng ta.

Từ đó nàng luôn đi theo công chúa, sắp xếp an bài cho người, ta hầu hạ công chúa còn không lâu bằng nàng ta".

"Bất quá người dường như luôn không nguyện ý phản ứng nàng ta, cho nên cũng không có kêu nàng ta cẩn thận hầu hạ.

Không nhớ được cũng phải" – Tân Nhiên haha cười nói.

Uất Trì Li gật đầu, trong lòng nghĩ cũng không có gì khả nghi, ít nhất cũng không mang tâm tư gì xấu liền không lại phỏng đoán chuyện này nữa, ngược lại hỏi: "Ngày hôm qua ta kêu ngươi đi nghe ngóng cách vào thiên lao, có kết quả chưa?".

"Ta tìm chưởng quỷ của tửu lầu chúng ta, phái hắn đi hỏi thăm một vài vị đại nhân vật, nghe nói, trong thiên lao đều là phạm nhân phạm tội, còn có kể từ một năm trước cha của Liễu La Y xảy ra chuyện, Hoàng thượng cho đủ 100 người canh giữ ở đó, cũng chẳng biết là đề phòng cái gì."

"Hơn nữa kể từ đó, muốn vào đó thăm phạm nhân phải có văn thư đích thân Hoàng thượng viết, người bình thường nghĩ căn bản còn chẳng dám nghĩ.

Công chúa, ta khuyên người hay là thôi đi, Tứ hoàng tử là con của Hoàng thượng còn không có biện pháp, người chỉ là ngoại nhân, nào có thể diện lớn đến mức để Hoàng thượng viết văn thư cho người a" – Tân Nhiên tận tình khuyên bảo.

Uất Trì Li cũng biết chuyện này khó như lên trời, nàng gật đầu, trong lòng cảm thấy rất thất bại.

Chẳng lẻ Liễu La Y thật sự không thể gặp lại cha sao, ai~, vậy cũng quá thảm đi, nét mặt cau có.

Ăn xong Uất Trì Li đi dạo tới tìm Liễu La Y, muốn cùng nàng ấy bàn bạc một số việc, lúc đến trước cửa phòng nàng ấy phát hiện nàng đang cầm một sợi dây thừng, nhảy lên cố nem lên cành cây.

Tiếc rằng cây qua cao, nàng quá thấp, thẩy lên một hồi cũng không ném lên tới, Liễu La Y tức giận đá vào thân cây một cái, sau đó không hề chú ý đến hình tượng đang mặc váy của mình leo lên, trên đùi kết thành một nút thắt.

Ô, váy ngắn quyến rủ! Uất Trì Li kinh ngạc.

Chỉ thấy Liễu La Y thế mà ôm thân cây giẫm lên từng nhánh cây chìa ra trèo lên trên.

Uất Trì Li bị loạt hành động xảy ra bất ngờ của nàng ấy dọa sợ, chỉ sợ nàng ấy té ngã, vội đi tới, đứng dưới sau lưng nàng ấy.

Liễu La Y cũng không nghĩ là Uất Trì Li sẽ đến, nàng nhìn y phục của bản thân lại nghĩ động tác bây giờ của mình, vẻ mặt liền đỏ lên, bám chắt trên cây, nhất thời không biết nên làm gì nữa.

Nàng vẫn chưa bao giờ ở trước mặt Uất Trì Li, mất mặt như thế này.

"Ngươi, ngươi tới làm gì!" – Nàng vùi đầu vào cánh tay, hét lên, đến tôn xưng cũng đều quên hết rồi.

"Ta cũng muốn hỏi, ngươi trèo lên đó làm cái gì?" – Uất Trì Li nghi ngờ một cách rất thành thật.

Liễu La Y bây giờ không muốn nói chuyện với Uất Trì Li, nàng tìm chuẩn xác vị trí từ trên cây leo xuống, Uất Trì Li tiến đến dìu nàng ấy.

"Ngươi đây là muốn, làm xích đu sao?" – Uất Trì Li ngẩng đầu nhìn cây lê cao trước mặt, nói rõ ràng.

"Trong nhà của ta có một cái xích đu, cha quản ta nghiêm khắc, trừ nghe tiên sinh giảng bài ra không cho phép ta ra ngoài, ta chỉ có thể tự chơi một mình.

Ta thấy cái cây này sinh trưởng rất tốt, bèn muốn làm một cái xích đu" – Liễu La Y nói nhỏ, sau đó vội tháo váy cột trên đùi ra, lúc mà Uất Trì Li không nhìn đến nàng mới thở phào một cái.

"Vậy ngươi có thể gọi ta tới giúp, hoặc là Tân Nhiên, hoặc tìm một tên tùy tùng trong viện giúp là được rồi.

Tự mình trèo lên cao như vậy làm chi, lỡ như té bị thương, thân hình mãnh mai này của ngươi sợ là khó khỏi bệnh" – Uất Trì Li lắc đầu nói.

"Ta cảm thấy, mình có thể tự làm" – Liễu La Y cuối đầu, dùng chân niết niết lá cây rơi trên mặt đất.

Nàng không muốn lúc nào cũng làm phiền Uất Trì Li, nàng không thể cứ như thế này, cái gì cũng dựa vào Uất Trì Li.

Chính là không nghĩ.

Uất Trì Li tuy rằng không hiểu tiểu tâm tư của nàng ấy, nhưng cũng nhìn ra được là trái tim nàng ấy rất kiên cường, do đó nàng cũng không cố chấp giúp nàng ấy, mà tiến đến đi vòng quanh thân cây, gật đầu nói: "Cái cây này mọc cao lớn, thật sự có thể làm xích đu, thế này đi, ta dạy ngươi trèo cây".

"Trèo cây?" – Liễu La Y ngẩng đầu, có chút ngạc nhiên.

Uất Trì Li nháy mắt với nàng ấy, trèo cây chính là sở trường mà bản thân nàng có.

Cũng may cái cây này không quá nhẵn nhụi, trên đó có rất nhiều chỗ gồ ghề, rất dễ để trèo lên, Uất Trì Li nhẹ nhàng nhẩy lên thân cây, trèo hai ba bước liền ngồi xổm trên cành cây.

"Ngươi trèo lên theo những chỗ ta vừa trèo khi nãy, sau đó ta sẽ kéo ngươi lên" – Uất Trì Li đưa tay ra.

Liễu La Y làm theo sau đó vươn tay đặt vào lòng bàn tay Uất Trì Li, bàn tay ấm áp đó bao lấy bàn tay lành lạnh của nàng, Liễu La Y cảm thấy bản thân mình rung lên một cái, sau đó có một lực kéo kéo nàng lên.

Nàng cảm thấy cơ thể nhẹ hẫng, còn chưa đợi nàng dùng sức, liền bị Uất Trì Li nhấc lên không trung, ổn định đứng trên cành cây, trong lòng nàng bị dọa vô thức nắm chặt lấy tay Uất Trì Li.

"Nút thắt này phải thắt như thế này mới có thể làm xích đu đung đưa tự nhiên, với chắc cũng chắc nữa.

Cái sau được gọi là bản kết, đợi một chút ta chỉ ngươi, ngươi trước buộc cái này đi" – Uất Trì Li làm mẫu cho nàng ấy một bên, sau đó nàng đưa bên còn lại vào tay của nàng ấy.

Liễu La Y vừa muốn đưa tay ra cột thì bị Uất Trì Li vươn ta tới vòng tay qua eo nàng, nàng chỉ cảm thấy toàn thân cứng lại, lắp bắp nói: "Ngươi, ngươi làm gì thế?".

"Ta không túm ngươi lại, ngươi xém chút là té rồi đó" – Uất Trì Li nói.

Liễu La Y cảm thấy mọi thứ sau đó giống như là đang nằm mơ, mơ mơ hồ hồ dưới sự chỉ dẫn của Uất Trì Li làm xong xích đu rồi.

Nhưng tâm trí của nàng không phải nằm ở những nút thắt khó hiểu kia, mà hoàn toàn đều nằm ở cánh tay hết lần này đến lần khác chạm vào eo nàng.

Từ góc độ của nàng, Uất Trì Li gần như ôm trọn nàng trong vòng tay trừ hai tay đang thắt dây của nàng ra.

Nàng cũng cảm giác, Uất Trì Li không hề có suy nghĩ nào khác, cũng tuyệt đối không phải cố ý làm như vậy, nhưng mỗi chỗ mà Uất Trì Li chạm qua, nàng đều cảm thấy như bị giật một cái, tê tê dại dại.

Trái tim nàng hoàn toàn rối bời, rối đến nổi không biết nên làm thế nào.

Sau khi làm xong xích đu, Uất Trì Li và Liễu La Y cùng nhau đi ra ngoài, chuẩn bị dẫn nàng ấy mua một vài bộ quần áo, trên đường, Liễu La Y hiện ra vẻ lơ đễnh không tập trung.

Hai người đi được một lúc Uất Trì Li lúc này mới có cơ hội mở miệng: "Ta muốn cùng ngươi nói chuyện về việc của cha ngươi".

"Ta biết, công chúa không cần phiền não đâu, lúc trước ta nghe được những lời hộ vệ nói, không có văn thư đích thân Hoàng thượng kí, không thể vào" – Liễu La Y nhàn nhạt nói, dường như không quá để ý.

Nhưng Uất Trì Li trong nháy mắt nhìn thấy đôi tay đang nắm chặt của nàng ấy.

Uất Trì Li thở dài, hơi nghiêng người gỡ tay nàng ấy ra, thật ra nàng cũng không nghĩ tới việc nhất định phải cứu Liễu Nho ra, chung qu nàng là người ngoài, thật sự bất lực.

Nhưng lời nói tới miệng lại trở thành: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách, cứu cha ngươi ra ngoài".

Trong nguyên tác, Liễu Nho bởi vì thông đồng với địch nhân nên bị Hoàng đế bắt giam, không có miêu tả kĩ về việc này, Uất Trì Li chỉ nhớ đại khái Liễu Nho cuối cùng chết trong ngục, không bao giờ được nhìn thấy mặt trời nữa.

Nếu như kết cục này vẫn xảy ra, không biết Liễu La Y sẽ đau lòng thành bộ dáng gì.

Nhân vật Liễu La Y trong nguyên tác nàng quản không được, nhưng mà bây giờ Liễu La Y đứng bên cạnh nàng, nàng không muốn nàng ấy phải nhận loại thống khổ đó.

Người tốt phải nên có cuộc sống tốt phải không.

"Được rồi, chúng ta không nghĩ nữa, chuyện này cứ giao cho ta đi.

Ngươi trước ở đây đợi ta một lát, ta vừa thấy bên kia có bá kẹo hồ lô, ta đi mua một ít cho ngươi".

Liễu La Y gật gật đầu, sau đó đột nhiên vươn tay nắm lấy Uất Trì Li vừa mới xoay người.

"Sao vậy?" – Uất Trì Li quay nhẹ đầu sang, cười đến ấm áp.

Liễu La Y cũng cười, giống như gió tháng ba làm tan chảy tuyết mùa đông, như nước tuyết ẩm ướt thanh điềm hòa vào gió xuân, chảy vào lòng người.

Đã lâu rồi Uất Trì Li không thấy nàng ấy cười qua, trong một khoảnh khắc nàng sửng sốt, kinh ngạc hồi lâu sau đó đưa tay lên sờ trán nàng ấy: "Ngươi bị sốt sao?"

Liễu La Y đỏ mặt, vươn tay gạt tay nàng ra, hồi phục vẻ mặt thanh lãnh nói:

"Không có".

"Vậy tốt rồi, ngươi ở đây chờ" – Uất Trì Li vỗ vỗ đầu nàng ấy, sải bước rời đi.

Liễu La Y nhìn theo phương hướng nàng rời đi, trong mắt hiện lên cảm xúc mà người khác nhìn không hiểu, nàng cuối đầu tự nói với bản thân: "Ta không có bị bệnh.

Ta chỉ muốn cười với ngươi thôi".

Trên đường đông đúc, Liễu La Y không chú ý đến sau lưng có hai người chậm rãi đi đến, sau gáy một trận đau nhói, sau đó thế giới dần dần trở thành màu đen.

Trong giây phút cuối cùng còn tỉnh táo, Liễu La Y lấy cây trâm trên đầu xuống, cắt mạnh vào lòng bàn tay mình.

"Uất Trì Li..." – Nàng lẩm bẩm.

Lúc Uất Trì Li trong tay cầm hai cây kẹo hồ lô trở lại, chỗ đó đã không còn bóng dáng của Liễu La Y đâu, trái tim nàng chợt thắt lại, kẹo hồ lô trong tay rơi xuống đất.

Liễu La Y tuyệt đối sẽ không tự đi lung tung, nàng chẳng lẻ, lại xảy ra chuyện?.