Hậu Tinh Thần Biến

Chương 43: Ngộ Không lập lôi đài

Yêu tộc rất hiếu chiến, nhưng Ưng tộc còn hiếu chiến hơn, mỗi thành trì trên Thiên Lan Tinh đều có một võ đài thi đấu. Yêu thú lên đài tỉ võ chỉ cần không gây án mạng thì chẳng có ai quản lí cả.

Đám người Hồng Quân lúc này đang ở trong thành trì lớn nhất trên Thiên Lan tinh, thành này có ba võ đài phân biệt dành cho đế cấp, vương cấp và yêu thú phổ thông tỉ võ.

Võ đài đế cấp dành cho các yêu đế tranh cao thấp với nhau, bình thường rất hiếm khi có người thượng đài tỉ võ, mấy nghìn năm may ra cũng chỉ gặp một vài lần, nói cho cùng thì các yêu đế cũng không thừa hơi để làm mấy cái việc tỉ võ vô vị này. Chỉ có mấy yêu đế vừa đạt đế cấp, vì muốn thể hiện bản lĩnh nên mời bạn bè cũng là nhất nhị cấp yêu đế thượng đài để dương oai với thiên hạ.

Võ đài cấp thiên yêu là lớn nhất, hầu như ngày nào cũng có người thượng đài tỉ võ, nhưng người xem lại chẳng có mấy, đa số đều là vài thiên yêu cùng thượng đài tỉ võ, ngoài mấy thiên yêu vừa phi thăng thì căn bản cũng không có ai có hứng thú xem mấy chuyện nhạt nhẽo vô vị này.

Náo nhiệt nhất chính là võ đài cấp yêu vương, yêu vương của yêu giới rất nhiều, mỗi tháng trung bình đều có khoảng bốn đến năm lần có người thượng đài tỉ võ. Yêu vương tham gia thượng đài có thể tự lập lôi đài hoặc cũng có thể mời người khác thượng đài. Tuy nhiên rất ít người lập lôi đài tỉ võ bởi vì một khi lôi đài đã lập ra thì bất cứ ai chỉ cần là yêu vương đều có thể tham gia lôi đài, nhưng nếu là mời người lôi đài thì cách biệt đẳng cấp chỉ cao nhất không được quá ba cấp, tức là tứ cấp yêu vương thì nhiều nhất cũng chỉ có thể mời lục cấp yêu vương thượng đài mà thôi.

Khi bọn Hồng Quân đến, thì võ đài yêu vương lúc đó đang tổ chức thi đấu lôi đài, chủ lôi đài là một lục cấp yêu vương, lôi đài này đã duy trì hơn một tháng rồi, nghe nói đã từng có cửu cấp yêu vương bại dưới tay lục cấp yêu vương này, các cao thủ cấp yêu vương ở các vùng lân cận Thiên Lan tinh cũng vì tin tức này mà tụ tập ở đây rất đông.

Đứng trên lôi đài là một người trong tay đang cầm thiết bổng, dáng người tuy không cao nhưng trông rất có khí thế đặc biệt là đôi mắt đầy vẻ tinh anh sắc sảo. Một tháng trở lại đây, lục cấp yêu vương này đã đánh bại ba cửu cấp yêu vương, hơn hai mươi bát cấp yêu vương và hơn một trăm lục cấp yêu vương. Hiện tại số người dám lên lôi đài tỉ võ không còn nhiều nữa, hôm nay bất chợt có hai kẻ không biết tốt xấu cũng hùng hổ lao lên nhưng trong chớp mắt liền bị đánh bay xuống dưới.

Những thiên yêu đứng xem bên dưới đều đang bàn tán về người lập lôi đài, dường như tất cả đều sớm biết người kia là ai, năm trăm năm nay, hắn lang thang khắp các tinh cầu lập lôi đài tỉ võ. Tính cho đến bây giờ khi hắn đã là lục cấp yêu vương chưa từng thua bao giờ, hắn chính là Hầu tộc thượng cấp thần thú Thông Linh Thạch Hầu lục cấp yêu vương Tôn Ngộ Không.

Kinh thiên tam thập lục côn phải từ trong tranh đấu mà cảm ngộ ra, Tôn Ngộ Không chưa từng được vào truyền thừa cấm địa của Hầu tộc cho nên mới nghĩ ra cách này để tu luyện, sau năm trăm năm từ nhất cấp yêu vương thành lục cấp yêu vương, tốc độ tu luyện thật khiến người ta phải kinh ngạc.

Sau khi Tôn Ngộ Không đạt tới lục cấp yêu vương thì cửu cấp yêu thú thông thường không có uy hiếp lớn đối với hắn, nếu là thần thú thì còn may ra, nhưng yêu thú khác căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Sự kiện lôi đài ở Thiên Lan tinh đã thúc đẩy Ưng tộc tiểu hoàng tử Lưu Phong đến tỉ võ, tại Thiên Lan tinh, duy nhất chỉ có Lưu Phong là thượng cấp thần thú thất cấp yêu vương, anh trai của hắn cũng là Ưng tộc thái tử Lưu Hướng đã là nhất cấp Yêu đế từ lâu rồi.

Đến buổi chiều, cũng có một thất cấp yêu vương thượng lôi đài, nhưng tình hình cũng không khá hơn mấy, chỉ một chốc đã bị Tôn Ngộ Không đánh bay xuống dưới, cả thân người một màu bụi đất lặng lẽ bỏ đi.

Ngày thứ hai, Ưng tộc tiểu hoàng tử Lưu Phong cuối cùng cũng mở lời khiêu chiến, ba ngày sau hắn sẽ thượng đài trực tiếp đuổi Tôn Ngộ Không cút khỏi Thiên Lan tinh.

Ba ngày sau, khoảng đấy phía trước lôi đài đã chật kín người đến quan chiến, đặc biệt trong đám đó còn có một số Yêu đế, trận tỉ thí giữa hai thượng cấp thần thú quả thực đã khiến cho không ít người quan tâm.

Bọn Hồng Quân sớm đã bỏ ra một số tiền lớn để chiếm được một vị trí quan chiến tốt trên một tòa tửu lâu gần lôi đài, từ chỗ này có thể quan sát rất rõ ràng mọi tình huống diễn ra trên lôi đài.

Vì lần tỉ võ này, Lưu Phong đã đặc biệt đến mượn đại ca hắn một bộ cực phẩm yêu khí, thất cấp đấu với lục cấp nên hắn tràn đầy tự tin có thể đánh đuổi cái tên cuồng ngạo kia biến khỏi Thiên Lan tinh.

Trong sự mong đợi của những người đến xem xung quanh, mãi đến tận trưa mới thấy Lưu Phong dưới tiền hô hậu ủng của đám gia nhân Ưng tộc mò đến. Sau khi lên lôi đài hắn lập tức mặc cực phẩm yêu khí chiến y lên người, tay khoanh trước ngực, trong tay là thanh cực phẩm yêu khí Ưng Câu Tiễn hắn mượn của người anh, mắt khinh khỉnh nhìn Tôn Ngộ Không.

"Nhà ngươi cũng dương oai hơn một tháng nhưng lại không biết thế nào là đủ còn muốn tiếp tục lập lôi đài, ý ngươi muốn Phong thiếu gia của ngươi đích thân ra tay đuổi ngươi đi phải không? Sau này quay về nhất định phải nhớ kỹ, người hôm nay đánh bại ngươi tại đây là ta, Ưng tộc Lưu Phong."

Lưu Phong vừa dứt lời không khí của đám người đứng bên dưới náo nhiệt hẳn lên, bọn chúng hơn một tháng nay đã chịu đủ uất ức rồi. Đây là địa bàn của Ưng tộc, đường đường cũng là một phương thế lực của Phi Cầm tộc thế mà lại để cho một kẻ của Tẩu thú tộc đứng ở đây diễu võ dương oai, không ai đánh bại được hắn, thật là mất mặt.

Tôn Ngộ Không cười cười, bản thân hắn lập lôi đài ở đây mãi không đi, cùng chơi đùa với đám yêu vương mục đích chính là đợi cái tên vừa đứng trên lôi đài to mồm này - Ưng tộc Lưu Phong. Bây giờ mục tiêu đã đến rồi, sau trận này hắn sẽ sang một tinh cầu khác lập lôi đài tiếp.

Lưu Phong thấy Tôn Ngộ Không chỉ cười cười, mà không thèm để ý đến hắn nên nhất thời nổi giận, bất chấp qui tắc lôi đài lao đến phát động tấn công. Khi thượng đài tỉ võ thì hai bên phải hành lễ với nhau sau đó mới có thể chính thức giao đấu, nhưng bản tính Lưu Phong vốn cao ngạo hắn chẳng thèm để ý mấy thứ qui tắc vớ vẩn đó, cho dù hắn có đánh chết người lập lôi đài này thì cũng không ai làm gì được hắn.

Ưng tộc vốn dĩ tốc độ rất nhanh, Lưu Phong lại là thượng cấp thần thú của Ưng tộc nên tốc độ đương nhiên càng nhanh hơn, chỉ có mấy tên yêu thú cấp yêu đế là có thể nhìn thấy động tác của hắn gật gật đầu, còn những người khác thì chỉ nhìn thấy tàn ảnh, lúc này Lưu Phong cùng Tôn Ngộ Không đã giao chiến với nhau được mấy hồi.

"Hô"

Lúc nãy, Lưu Phong đã nhận thấy tốc độ của Tôn Ngộ Không không nhanh bằng hắn nhưng phản ứng thì cực kì linh hoạt, khi Ưng Câu Tiễn vừa đến sát người liền bị Tôn Ngộ Không dùng Kim Bổng chặn lại, hắn đang muốn tiếp tục tấn công thì phát hiện ra toàn thân Tôn Ngộ Không không có sơ hở nào đành phải lùi về sau chờ cơ hội.

"Tên tiểu tử nhà ngươi cũng khá đấy, không uổng công ta lặn lội đến đây!" Lưu Phong không còn dám khinh thường như trước, lúc này hai mắt dán chặt lấy người Tôn Ngộ Không, hai chân bắt đầu di động, bất cứ lúc nào cũng có thể lao đến công kích

Võ đài vương cấp do tiên đến xây dựng, diện tích rất lớn để tiện cho các yêu vương thi triển thân pháp, hơn nữa bốn phía xung quanh đều bố trí cầm chế gia cố, nếu yêu thú chỉ ở cấp yêu vương thì khó mà phá hỏng những cấm chế này.

Lưu Phong còn đang chần chừ thì Tôn Ngộ Không đã tấn công trước, tốc độ của Tôn Ngộ Không tuy không bằng Lưu Phong nhưng thân pháp lại quỷ dị khó lường khiến Lưu Phong không tài nào sử dụng tốc độ để đối phó được mà buộc phải trực tiếp ngạnh kháng.

"Long,long"

Hai tiếng nổ lớn vang lên, Kim bổng của Tôn Ngộ Không đập vào Ưng câu liễn của Lưu Phong. Lưu Phong thừa dịp đó tung một đấm lên người Tôn Ngộ Không, lần đụng độ này có vẻ như Tôn Ngộ Không là người chịu thiệt.

Kết quả cuối cùng chỉ có Lưu Phong là biết rõ nhất, Tôn Ngộ Không mặc dù không mặc chiến giáp nhưng da thịt hắn thậm chí còn cứng hơn cực phẩm yêu khí chiến y một chút, yêu lực từ cú đấm của Lưu Phong tiến vào trong người Tôn Ngộ Không rồi biến mất. Tuy kim bổng bị Lưu Phong dùng Ưng Câu Tiễn tạm thời chặn lại nhưng kình lực phát ra quá mạnh mẽ khiến cho cánh tay Lưu Phong lúc này có cảm giác đau ê ẩm.

"Người hóa bản thể đi,bằng không người không phải là đối thủ của ta" Tôn Ngộ Không lạnh nhạt nói.

Đám người quan chiến bên dưới bỗng có tiếng xì xào cho rằng Tôn Ngộ Không đã quá khoác lác rồi, chỉ có mấy Yêu đế đang chau mày kia là phát hiện ra điểm không đúng của Lưu Phong.

Thái độ đó của Tôn Ngộ Không khiến Lưu Phong rất tức giận " Đối phó với người ta căn bản không cần hóa bản thể" - Lưu Phong giận dữ hét lên, Ưng Câu Tiễn nhanh chóng hóa to, một luồng ánh sáng màu bạc từ đầu Ưng Câu Tiễn phát ra nhanh chóng bao trùm toàn thân Tôn Ngộ Không.

Ánh sáng màu bạc kia lướt qua, Tôn Ngộ Không vẫn đứng nguyên trên lôi đài nhưng trên người lúc này xuất hiện một kiện tiên giáp. Trong không gian giới chỉ của Tôn Ngộ Không vốn có một kiện thần khí chiến y nhưng từ trước đến giờ hắn chưa từng mang ra sử dụng.

"Không tự lượng sức!" Tôn Ngộ Không lạnh lung hét lên, kim bổng từ từ giơ cao kim quang trên thân kim bổng tỏa ra ánh sáng chói mắt, trong mắt hắn lúc này kim quang lấp lánh

"Kinh thiên thất thập nhị côn!"

Cùng với tiếng hô khẽ vô số côn ảnh bao trùm khắp không gian bao vây lấy thân ảnh Lưu Phong bên trong đập xuống, Lưu Phong kinh ngạc phát hiện ra rằng côn ảnh này hắn căn bản không thể tránh được đánh đưa Ưng Câu Tiễn ra ngạnh đỡ.

"Long,long,long"

Một loạt âm thanh vang lên, Lưu Phong bị kình lực mạnh mẽ của côn ảnh đánh bật ra mười mấy bước, loạng choạng chỉ còn một bước nữa là bị đánh bay khỏi lôi đài. Lưu Phong sắc mặt đỏ bừng, trước bao nhiêu người như thế này hắn đã gần như không còn chút thể diện nào nữa rồi.

"Kinh thiên thất thập nhị côn!"

Hồng Quân mắt sáng lên, mỉm cười gật đầu, khi còn ở Tử Huyền phủ nhị thúc Hầu Phí của hắn đã từng dạy hắn kinh thiên côn pháp, Hồng Quân cũng đã từng có thể sử dụng được kinh thiên tam côn. Nhưng hiện tại, Hồng Quân chỉ là nhất cấp kim tiên, nhiều nhất thì hắn cũng chỉ sử dụng được kinh thiên thất thập nhị côn, nếu dùng trên người kiếm tiên khôi lỗi thì có thể sử dụng thập lục côn mà thôi.

"Thật kì lạ, sau khi nhị thúc và đại viên hoàng phi thăng thì Hầu tộc không còn siêu cấp thần thú nữa, người kia ở đâu mà học được bộ côn pháp này nhỉ?" Hồng Quân mìm cười thầm nghĩ, đồng thời cũng hiểu ra rằng Lưu Phong kia sợ là sẽ thua thôi. Một khi lục cấp yêu vương kia sử dụng tam thập lục côn thì Lưu Phong cho dù có hóa bản thể cũng không thắng được.

"Ngươi dùng côn pháp gì vậy?" Lưu Phong ngỡ ngàng hỏi, sở dĩ hắn hỏi như vậy không phải và hắn ngu dốt mà do hắn đã nhận ra sự phi thường của bộ côn pháp này, chỉ có điều theo những gì Lưu Phong đã biết về Hầu tộc thì trong Hầu tộc không có ai sử dụng loại côn pháp này.

"Kinh thiên côn pháp, ngươi còn chưa hóa bản thể sao? Tôn Ngộ Không lạnh nhạt nói, đầu gậy chỉ thẳng vào Lưu Phong tiếp tục nói: "Ta cảnh cáo ngươi chiêu sau sẽ là tam thập lục côn, người không hóa bản thể e rằng người không đỡ được đâu."

"
Kinh thiên côn pháp! Kinh thiên côn pháp!" Lưu Phong không ngừng suy nghĩ, cố lục lọi trí nhớ, hắn có cảm giác đã từng nghe qua những không tài nào nhớ nổi là đã nghe ở đâu.

Câu nói của Tôn Ngộ Không khiến Lưu Phong hơi giật mình, đã có thất thập nhị côn lại còn cả tam thập lục côn, nếu như uy lực của tam thập lục côn lớn hơn thất thập nhị côn hắn không hóa bản thể không chừng sẽ chết đứng ở đây mất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Chuẩn bị xong chưa? Kinh thiên tam thập lục côn!" Tôn Ngộ Không khẽ hô, nháy mắt Kim bổng trong tay hóa thành ba mươi sáu kim bổng. Lưu Phong căn bản không phân biệt được cái nào là thật cái nào là giả, côn ảnh còn chưa tới nhưng hắn đã cảm nhận được áp lực to lớn từ số côn ảnh phát ra.

Một tiếng chim kêu vang lên, Lưu Phong cuối cùng đã hóa bản thể, một con đại hắc ưng thân dài chừng vài trượng, miệng không ngừng kêu vang, điên cuồng lao vào giữa đám côn ảnh của Tôn Ngộ Không.

"Hay lắm!"

Nét mặt Tôn Ngộ Không xuất hiện một tia tiếu ý, hai tay vừa động ba mươi sáu Kim côn ảnh lập tức hợp làm một, bổng khí mạnh mẽ đập lên lưng con hắc ưng. Lưu Phong kêu lên một tiếng yếu ớt, ngã nhào xuống đất, hiện thành nhân hình.

Tuy cực phẩm tiên khí chiến y đã bị phá nát nhưng điều làm cho Lưu Phong khiếp sợ chính là khi một bổng đó đập xuống hắn có cảm giác cái chết đã cận kề. Nếu không có cực phẩm chiến y ngăn chặn, có lẽ Lưu Phong hắn đã chết ngay trên lôi đài lúc đó rồi.