Đây vừa là một mâu thuẫn lại vừa là vấn đề nan giải. Tần Vũ thân là Chưởng khống giả, nếu như trong Nhân giới có cổng Lục Đạo Luân hồi, vậy tại sao trong Hồng Mông không gian của ông lại không có?

Nếu như nói rằng chỉ có Vô Danh không gian mới có. Như vậy thì tại sao hết lần này tới lần khác lại tồn tại cùng không gian. Không gian kia chẳng lẽ cũng có bí mật gì đó ẩn dấu?

Nếu nói như vậy, lĩnh ngộ của Huống Thiên Minh hay nói cách khác chính là những gì truyền thừa cho hắn sau khi hắn được sửa chữa linh hồn là sai lầm.

Tần Vũ tất nhiên sẽ không chỉ nghe một bên nói. Thân là Chưởng khống giả thì phải tự đặt mình vào những góc độ khác nhau để xem xét về cùng một vấn đề, tự đặt câu hỏi để từ đó tự điều tra trả lời vấn đề.

Bảy người phía trước giờ chỉ còn hai người chật vật đứng vững trên mặt đất. Một là Tình nhi, người còn lại cũng tư thế tương tự là Cam Vân thực lực ba đôi cánh. Cũng có chút ngoài dự kiến là tuy cùng có thực lực ba đôi cánh nhưng hắn vẫn kiên trì đứng vững. Bốn người lão Hắc, Bạch hổ, Hùng Ngưu cho tới Ưng Phong dù rất cố gắng tới mức mặt đỏ tía tai nhưng cũng không thể đứng dậy nổi, chỉ có thể ngồi bệt trên đất.

Tần Vũ nhìn qua bảy người một cái. Trên mặt lộ nụ cười hài lòng. Chỉ thấy hắn cùng Mục Thiên trước mặt nhất thời xảy ra biến hóa. Nguyên là nguyên khí nồng hậu chí cực Hỗn độn biến mất không tăm tích, làm bảy người như từ đầm lầy bước lên con đường vững vàng. Giống như đang ở dưới nước sâu chịu áp lực giờ lại được đứng trên đất bằng. Tất cả đều thở hổn hển.

Mà với Tình nhi và Cam Vân thì thân thể như chỉ chực xông lên trời. Hiển nhiên là trong thân thể hai người đang ẩn chứa năng lượng thật lớn nâng hai người dậy. Lúc này trói buộc lực lượng ở bên ngoài đột nhiên biến mất. Hai người chưa kịp thích ứng đột nhiên bị mất cảm giác trọng lực. Bị lực lượng thật lớn trong cơ thể trỗi dậy khiến cơ thể nhảy vụt dậy.

Hai người đồng thời khẽ quát một tiếng, cánh chim sau lưng đột nhiên vẫy. Nhất thời đứng vững vàng trong không trung, thân ảnh lóe lên đã hiện ra trước mặt Tần Vũ.

- Vũ ca ca, Huynh đột nhiên rút đi linh vực mà không nói một tiếng. Làm hại ta và Cam Vân đều không khống chế được lực lượng cơ thể!

Thân mật kéo cánh tay Tần Vũ, Tình nhi chu cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng ra vẻ hờn dỗi, bộ dáng cực kì mê người. Lực lượng hồng sắc xung quanh thân thể vẫn chưa biến mất làm cho khuôn mặt khả ái của nàng như thêm một lớp phấn hồng vô cùng đáng yêu. Ngay cả Mục Thiên cũng nhịn không được phải ngây ngốc ngắm nhìn.

Đám người Cam Vân đối với mạt phấn hồng phủ trên người Tình nhi đã sớm biết, mặc dù trong lòng có hoài nghi, nhưng chỉ cần Tần Vũ không truy xét thì họ tất nhiên cũng không dám điều tra. Hơn nữa, Tình Nhi tính tình chất phác hồn nhiên. Mặc dù hôm nay đã thành thục hơn nhiều so với cô bé ngày xưa, nhưng trong lòng mọi người, nàng vẫn mãi là Tiểu muội muội thuần khiết. Chỉ nhìn khuôn mặt thanh thuần của nàng, ai có thể nhẫn tâm vì muốn sở hữu nữ nhân Tu La mà lại thương tổn đến nàng chứ.

Chủ yếu vẫn là, dù Tình Nhi đúng là nữ nhân Tu La tộc thì có sao? Đi theo Tần Vũ đã hơn trăm năm rồi, đám người Cam Vân đối với giới hạn chủng tộc đã sớm không phân chia rạch ròi. Trong đầu bọn họ cũng không quá cố chấp theo cái giới hạn đó. Dù sao họ cũng là từ nơi bị Thiên nhân đào thải mà quật khởi. Trong tâm tưởng của đại thể Thiên nhân thì họ cũng không được chân chính coi là người của Thiên nhân tộc.

- Đại nhân. Lực lượng của người thật lớn a! lão hắc thiếu chút nữa là bị ép tới mức thổ huyết!

Tình nhi vừa mới than thở, lão Hăc đã kéo lê thân thể mệt mỏi tới bên cạnh Tần Vũ. Trên mặt lộ ra thần sắc vừa kinh vừa sợ. Vẻ mặt lão Hắc sợ hãi nhìn thân thể gầy yếu của Tần Vũ, kinh ngạc nói:

- Lão Hắc đã nghĩ nhiều rồi mà vẫn không hiểu được. Vì sao đại nhân thoạt nhìn thì văn nhược mà lực lượng lại to lớn đến vậy. Chẳng lẽ đại nhân tu luyện công pháp lợi hại hơn chăng?

Hắn vừa nói xong, mọi người đều kinh ngạc đứng dậy, ánh mắt chăm chú nhìn Tần Vũ chờ câu trả lời. Trải qua một kiếp làm Chưởng khống giả, tâm cảnh Tần Vũ đã khác nhiều so với kiếp trước. Hơn nữa, trong kiếp này cùng với người người đối xử thân thiện nên đã không còn bộ dạng lãnh đạm lạnh lùng như kiếp trước ở Tiên ma yêu giới.

Lại nói, ông vốn là người trong nóng ngoài lạnh. Bên ngoài thì có vẻ vô tình nhưng nội tâm lại tràn đầy nhiệt tâm, luôn đối xử vô cùng nghĩa khí. Mặc dù kiếp trước cảnh giới cao tột bực vượt thường nhân, nhưng đối xử với những người khác không hề câu nệ kiểu cách. Dần dần đã tìm lại được cảm giác khi ở cùng Hắc Vũ và Hầu Phí. Trên mặt vẫn mang theo nụ cười bí hiểm.

Thấy mọi người đều nhìn mình vẻ mong chờ, Tần Vũ không nhịn được bật cười:

- Thế là sao? Chẳng lẽ các ngươi lại muốn học công pháp của ta?

Lão Hắc cùng mọi người rối rít gật đầu. Thậm chí ngay cả người đã đạt tới cảnh giới năm đôi cánh là Mục Thiên cũng mang vẻ mặt ước ao nhìn Tần Vũ. Hiển nhiên là hắn cũng muốn học công pháp ấy.

- Muốn học công pháp Tinh Thần quyết của ta phải đem công lực toàn thân tản mác hết. Nếu không nguyên hạch trong cơ thể các ngươi sẽ khiến không cách nào tu tập Tinh Thần quyết. Các ngươi có dám chịu từ bỏ công lực hôm nay đi hay không?

Thấy mọi người nhiệt tình như vậy, trong lòng Tần Vũ cũng nảy ra ý tưởng muốn đem Tinh Thần Quyết truyền cho người khác. Chỉ là đòi hỏi thứ nhất là cơ duyên với công pháp, thứ hai là chỉ có thể tự bản thân sáng tạo phần công pháp phía sau thì mới có thể phù hợp với bản thân. Cho nên Tần Vũ bác bỏ ngay ý niệm đó trong đầu bọn họ.

Nghe Tần Vũ nói như thế, mọi người đều nhìn nhau chưng hửng. Ai cũng không có ngu ngốc tới mức tán bỏ toàn bộ công lực đã tu luyện vất vả tới ngày nay để làm lại từ đầu. Nếu làm như vậy cũng không biết phải bao lâu mới có thể khôi phục như tu vi bây giờ.

Dù công pháp của Tần Vũ cao tới cấp nào thì cũng không cách nào khiến mọi người động tâm. Lão Hắc ngượng ngùng cười:

- Đại nhân, nhất định phải tán công mới có thể tu tập cái Tinh Thần Quyết kia sao?

Tần Vũ gật đầu khẳng định, đoạn nói:

- Nguyên hạch trong cơ thể các ngươi tu luyện từ bé là do các ngươi tu luyện công pháp Thiên nhân mà từ từ hình thành. Muốn luyện Tinh Thần Quyết, nguyên hạch kia sẽ cản trở sự hình thành tinh vân trong đan điền. Do đó căn bản không tán công thì không thể tu luyện được!

Mặc dù không hiểu nào là nguyên hạch hay tinh vân là cái thứ chi chi. Nhưng mọi người đều hiểu rõ ý của Tần Vũ. Đơn giản là hạt châu màu đen bên trong đan điền của mình dùng để chuyển đổi linh khi cơ bản là xung đột với công pháp mà Tần Vũ tu luyện. Cơ hồ là không còn khả năng để tu luyện công pháp của Tần Vũ.

Mục Thiên đôi mắt thâm ý nhìn mọi người khẽ cười:

- Mọi người đều có cơ duyên riêng. Tu vi của chúng ta hôm nay cũng không coi là quá thấp. Một khi các người tiến vào cảnh giới năm đôi cánh sẽ hiểu rõ. Kì thật, mọi công pháp trên đời này đều cuối cùng sẽ quy về một mối. Lúc ấy công pháp cao cấp hay hạ cấp cũng không còn là vấn đề đáng bàn nữa.

Tần Vũ tán thưởng nhìn Mục Thiên. Gật đầu nói:

- Ngươi có thể hiểu được điểm ấy, ta rất vui. Đúng là không có công pháp nào cao cấp để có thể một bước lên trời. Vô luận công pháp loại nào cũng cần phải trải qua không ngừng khổ tu cùng với kết hợp với bản thân. Từ đó mới có thể khiến cho các ngươi thành tựu những cảnh giới cao hơn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Mấy người Cam Vân chăm chú nghe lời nói của hai người. Trên mặt có chút mất mác cùng thất vọng cũng dần biến mất. Thay vào đó là vẻ kích động. Không thể phủ nhận một điều rằng, lời của hai người đối với bọn Cam Vân không chỉ là giải thích mà còn mang theo tác dụng khích lệ.

Thấy phương đông dần sáng rõ, Tần Vũ ngừng lại một chút nói:

- Sắc trời cũng dần sáng rồi. Chúng ta về sơn cốc "càn khôn" thôi. Hôm nay các ngươi phải nhanh chóng khôi phục thể lực, chờ trời tối chúng ta lại tu luyện.

Mọi người lúc này trong lòng đang bừng bừng khí thế tin tưởng vào tương lai, vừa nghe được lời Tần Vũ liền cúi đầu ủ rũ cùng hướng sơn khẩu bay đi.

Thời gian năm năm. Mọi người liền đem sơn cốc vô danh này gọi là "Càn khôn" sơn cốc. Tất nhiên là để phù hợp với miếng gỗ có ghi hai chữ "càn khôn" mà Tần Vũ cắm ở ngoài sơn khẩu. Mười năm qua, linh khí trong cơ thể mọi người đã đạt tới một cảnh giới kinh nhân. Dần tới mức bão hòa, nên mọi người không thể tiếp tục hấp thụ thêm một tia linh khí nào từ bên ngoài nữa.

Cho nên Tần Vũ nghĩ tới phương thức tu luyện của mình khi ở Ám Tinh giới. Thông qua linh khí nồng hậu vô cùng trong tận sâu thảo nguyên mà sinh ra áp lực, kết hợp với việc hắn thao túng lĩnh vực Hỗn độn. Từ đó tạo ra một địa phương có áp lực gấp năm lần sơn cốc nơi mọi người thường tu luyện. Thông qua áp lực như thế có thể trui rèn thân thể và ý chí của đám Tình Nhi và Cam Vân.

Nhưng khi Tình nhi thấy lần tu luyện này có thể gia tăng mạnh mẽ về lực lượng thân thể, làm thân thể không những thêm cường hãn đồng thời tu vi cũng tiến triển cực nhanh.

Bởi vậy bất kể lời can ngăn của Tần Vũ và Mục Thiên, nàng gia nhập vào trong cùng tu luyện chung với đám Cam Vân.

Thời gian trôi qua, mọi người đã có thể thích ứng với áp lực gấp năm lần bình thường. Chiều nay Tần Vũ đem áp lực tăng lên gấp mười lần mới khiến năm người kia phải ngã xuống đất, chỉ có Tình nhi và Cam Vân có thể kiên trì chống đỡ nổi. Điều này khiến Tần Vũ rất hài lòng.

Tần Vũ sáng lập ra Càn Khôn trận pháp, trải qua vô số năm cải tiến hòa nhập vào đó những lĩnh ngộ của bản thân. Tới nay, trận pháp này đã đạt tới một cảnh giới khiến người ta phải sợ hãi. Nếu không phải tu vi của ông lúc này không bằng trước, có thể tại Vô Danh không gian giết chết cả hai tên Chưởng khống giả thì giờ cũng không phải dựa vào trận pháp này để bảo vệ những người xung quanh.

Nhìn bao quát mọi người bao gồm cả Mục Thiên đang trong giai đoạn tu luyện, Tần Vũ trong đầu lại chầm chậm nhớ lại mình kiếp trước ở Vô Danh không gian, khi đó mình trong lúc phẫn nộ đã xuất ra trận pháp đắc ý cả đời, tâm tình cảm thấy vô cùng kích động.

- Trận pháp có tính mệnh! Tần Vũ chắp tay nhìn Tử Dực thành ở hướng nam, trong miệng thì thào nói:

- Đưa linh hồn vào pháp bảo thì dễ, đưa linh hồn vào trận pháp thì thật không biết bao nhiêu khó khăn cùng cản trở a!

Một khi trận pháp có được tính mệnh, có thể tưởng tượng được sẽ có được uy lực đáng sợ thế nào. Có tính mạng, tức là sẽ có thần trí, một khi trận pháp có thần trí xuất hiện thì dù là Tần Vũ là người sáng tạo bị lâm vào cũng khó thoát.

Bởi thế mà Tần Vũ từ trước tới giờ vẫn không dám đầu tư suy nghĩ để có thể sáng tạo trận pháp. Hôm nay, ông đã đạt tới cực hạn của trận pháp. Mặc dù có là tượng thần trong kiếp trước cũng không thể sánh nổi với ông ở phương diện trận pháp. Lúc này nếu muốn nâng cao hơn nữa thì đương nhiên là phải suy nghĩ phát triển bắt đầu từ Càn Khôn trận pháp rồi.

Tần Vũ lắc đầu, đem ý tưởng có chút điên cuồng đó vứt bỏ. Mặc dù có muốn sáng lập trận pháp mới thì giờ cũng chưa phải lúc. Vẫn còn quá nhiều việc cần phải làm lúc này.

Tần Tư, Ngộ Không, Liên Gia Gia cho tới Triệu lão sư đều đã bị Sương nhi đầu nhập vào trong Lục đạo Luân Hồi. Mặc dù Huống Thiên Minh có thể cam đoan họ sẽ chuyển sinh tới Thiên giới, nhưng ai có thể cam đoan được họ sẽ chuyển sinh thành Thiên nhân hay Tu La nhân đâu chứ? Theo lý giải của Tần Vũ về không gian này mà nói, Tu La giới hay Thiên giới không giống như trong Nhân giới. Mỗi giới trong Nhân giới đều ở những không gian khác nhau.

Nơi này tất nhiên chỉ là một không gian duy nhất mà chứa cả hai giới. Chẳng qua là hai giới bị ngăn cách bởi một vách ngăn hay một pháp tắc thiên địa gì đó. Cho nên nói là Thiên giới nhưng không phải là giới của Thiên nhân tộc mà là nói chung cho cả Tu La tộc.

Nói là vậy. Nhưng mày kiếm Tần Vũ có chút nhíu lại, trong lòng cảm thán:

- Không biết tìm chúng ở đâu đây!