Thạch thừa Thiên càng ngày càng kinh hãi, nếu là trước đây, hắn hoàn toàn không tin rằng một gã trung phẩm thần nhân lại có thực lực cường đại đến như vậy. Mặc dù hắn vẫn nắm trong tay phần thắng nhiều hơn nhưng hắn cũng biết rằng thắng được Hồng Quân không phải một lát là có thể.

" Hống" ngay sau khi hai bên đang giằng co, bất phân thắng bại thì đột nhiên một tiếng gầm khủng khiếp vang lên sau binh đoàn của Thạch – Lâm hai nhà. Tiếp theo là vô số tiếng gầm vang lên. Thân thể như những ngọn núi nhỏ, một đoàn quái thú không ngừng hướng phía liên quân Thạch – Lâm tiến tới.

Điều này khiến Thạch thừa Thiên kinh hãi, trong những người bên phe liên quân, thần thức của hắn là cường đại nhất, trong khoảng khắc thần thức bao phủ toàn bộ phía sau liên quân. Dẫn đầu là một con Huyền hổ thú, và huỳên hổ thú này hắn cũng biết - Tộc trưởng Huyền Hổ thú nhất tộc Lạc Kha. Huyền hổ thú tộc trưởng xuất hiện cùng hơn mười vạn Huyền hổ thú thành viên trùng trùng điệp điệp tiến vào giữa chiến trận.

" Lùi lai, mau lùi lại" thanh âm của Thạch thừa Thiên vang lên trong đầu toàn bộ binh lính, liên quân là một đội quân chưa từng ham chiến đấu nên liền co cụm và lùi lại phía sau.

" Thạch tộc trưởng, Hồng Quân nhìn sắc mặt biến đổi của Thạch thừa Thiên đột nhiên dừng tay nói " Ta nói lại một lần nữa, nếu ngươi tự nguyện lui binh và quan trọng hơn là từ giờ trở đi Thạch gia không bao giờ gây khó dễ cho thần giới thứ hai, ta có thể bỏ qua cho ngươi, không biết ý của ngươi thế nào?" Bây giờ Hồng Quân không phải giống như trước đây, hắn không còn xem giết người là mục đích chính, chỉ có binh lực và thực lực mới có thể đạt được mục đích của chính mình.

Thạch thừa Thiên âm độc nhìn Hồng Quân "
Hồng Quân, thật sự không nghĩ ngươi có thể khiến cho Huyền hổ thú vì ngươi mà làm việc Hơn nữa Hồng Quân thành của ngươi có hơn mười vạn Huyền Hổ thú, lại có cả lão già Lạc Kha kia….cũng khó đối phó, nhưng ngươi nghĩ với từng đấy thực lực có thể an bài kết quả thắng thua được sao? Ngươi xem thường thực lực của thần giới thứ nhất quá đấy."

"
Gì?" Hồng Quân không khỏi cả cười, nếu ngươi cho rằng đây là toàn bộ thực lực của ta thì ngươi cũng quá xem thường ta rồi đấy"

Thạch thừa Thiên trong lòng rùng mình, hắn không biết đây có phải là toàn bộ thực lực của Hồng Quân hay không nhưng nghe lời nói tự tin như vậy, nếu Hồng Quân thành xuất ra toàn bộ thực lực thì trận này khó đánh rồi, mặc dù trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt hắn không hề biểu hiện một chút tình cảm gì, ngược lại hắn còn cười lạnh " Hừ, Hồng Quân, ngươi đừng tưởng mạnh miệng là có thể khiến người khác sợ, ngươi nói ngươi còn chưa xuất ra hết thực lực của mình? Ta cũng muốn cơ hội này nhìn thấy thực lực chân thật của ngươi, xem cuối cùng ngươi lợi hại như thế nào"

Hồng Quân mỉm cười, âm thanh lạnh lùng nói " Thật không? Thạch tộc trưởng, ngươi có thể nhìn lại phía sau mình xem"

Thạch thừa Thiên chau mày nhưng hắn vẫn chưa vội vàng quay lại, mắt không thể nhìn ở nơi xa xa đó nhưng thần thức đã bao trùm toàn bộ khu vực.

Một ngàn vạn liên quân cùng bảy người Hồng Quân thành đang chiến đấu cũng tạm thời dừng tay lại, chỉ còn trận pháp di động của hai bên vẫn còn duy trì, đồ thần trận lúc này cũng bị tách rời,không còn được tập trung như lúc trước. Hiện tại nhìn vào chỉ thấy mười cái diệt thần trận, nhưng vấn đề trọng yếu ở đây không phải là diệt thần trận nữa. Cái quan nhất giờ này chính là Huyền hổ thú gia nhập chiến trận, Thạch thừa Thiên thần thức đảo qua nhất thời kinh hãi thất sắc: "Quả nhiên tên Lạc Kha này dẫn theo bốn mươi vạn Huyền Hổ thú trưởng thành, mặc dù chỉ là bốn mươi vạn nhưng hoàn toàn có thể tiêu diệt một ngàn vạn thượng phẩm thần nhân đại quân"

Nếu nói có thể khiến cho Thạch thừa Thiên thừa nhận trận chiến này thì như thế vẫn còn chưa đủ, nhưng lúc này, xung quanh một ngàn vạn liên quân cũng xuất hiện vô số thần nhân. Hạ phẩm thần nhân có, trung phẩm thần nhân có, thượng phẩm thần nhân cũng có, số lượng ước chừng phải lên tới mấy ngàn vạn. Mặc dù nói là tu vi chênh lệch nhưng lúc này Huyền hổ thú đã nhẩy vào cuộc chiến, cũng giết đi một bộ phận thượng phẩm thần nhân của Liên quân, nói cho cùng thì lúc này Hồng Quân chín thành chiếm về số lượng tuyệt đối.

Đã sớm được nhường làm người chỉ huy chính – Chu Kinh lúc này đang quan sát cẩn thận, từ khi tới đây hắn không hề nghĩ rằng mới bước vào cuộc chiến nhưng hai bên đã tung ra quá nửa thực lực, như vậy cuộc chiến này chắc chắn sẽ không kéo dài quá lâu. Lúc này hắn mới thấy Chu gia không tham dự cuộc chiến này chính là một sự lựa chọn tuyệt vời, dù sao họ cũng đã có Chu Lam làm nội gián ( nguyên văn là kỳ tử: Quân cờ - nhưng bachmi dịch là nội gián cho rõ nghĩa) Chu gia múôn nhúng tay vào bất kỳ lúc nào cũng được, thậm chí họ còn mang theo tám đội di động trận pháp đều đã tập trung ở gần đây, Không những thế họ luôn giữ khoảng cách với Thạch Lâm hai nhà, trên đường đi lại được Chu Kinh dùng mê trận cùng ảo trận nên không lo lắng bị người khác phát hiện.

" ha ha ha, hay lắm" Thạch thừa Thiên nhìn tình huống cuộc chiến đột nhiên cười lớn, lấy tay chỉ vào Hồng Quân " Hồng Quân, thật không nghĩ tới lần đầu tiên khai chiến ngươi đã khiến lão phu lộ ra thực lực, chỉ điểm ấy thôi ngươi cũng khiến lão phu bội phục" Thạch thừa Thiên vừa nói vừa giơ ngón tay cái lên " Được, đã như thế ta cũng cho ngươi thấy thực lực của Thạch gia".

Hồng Quân thấy thế cũng cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng trong lòng cũng thầm nghĩ " Ta còn ba vị tộc trưởng, bốn mươi vị tinh binh chưa tung ra cơ mà"

Hồng Quân trong khi còn đang ngạc nhiên thì Thạch thừa Thiên lúc này đã nhắm mắt lại, miệng lầm bầm lầu bầu, cả người đột nhiên bị một tầng ánh sáng xanh bao phủ, mặc dù quang mang trông như một tầng khói mỏng manh nhưng HỒng Quân tin tưởng tầng quang mang đó ẩn chứa một lực phòng ngự kinh người.

Thời gian thong thả trôi qua, nhưng lúc này đối với mọi người dài như cả thế kỷ. Đột nhiên Thạch thừa Thiên mở mắt, quang mang bạo phát miệng hắn hét lớn một câu " Khai"

Theo âm thanh này, chỉ thấy trong người Thạch thừa Thiên có một chiếc Hồ lô nho nhỏ bay ra, Chiếc hồ lô màu nâu tro, trông không vừa mắt tí nào. Hồ lô vừa bay ra khỏi cơ thể của Thạch thừa Thiên thì mở nắp, một làn khói xanh nhè nhẹ từ trong đó bay ra

" Ngao ~~~~~~" một tiếng rống còn khủng khiếp hơn tiếng gầm của Huyền hổ thú vang lên, Một con quái thú to gấp đôi Huyền hổ thú theo làn khói dần dần xuất hiện giữa không trung, cũng tại lúc này vô số những yêu thú với hình thể khác nhau xuất hiện, số lượng nhiều đến mức không thể đếm nổi xuất hiện trên bầu trời

Hình dạng của yêu thú khổng lồ kia hết sức kỳ quái, đầu chó, thân hổ, bốn chân, bốn cánh. Yêu thú ngẩng đầu lên trời gầm một tiếng, âm thanh khiến không gian xung quanh trở nên run rẩy, tiếng rống cũng làm cho đại bộ phận binh lính trên chiến trường đánh rơi binh khí, kinh ngạc nhìn cảnh tượng này. Chỉ một tiếng rống thôi nhưng khiến cho một số người có tu vi thấp suýt chút nữa nguyên anh bị chấn nát.

" Cái gì?" Hồng Quân kinh ngạc, với thực lực của quái thú này có thể nói đã gần đến trung bộ Thiên thần cảnh giới, chuyện gì xảy ra?

" Phụt" Thạch thừa Thiên phun ra một búng máu, hiển nhiên khi hắn thả từ trong người ra hồ lô và từ hồ lô thả ra một đống quái thú cũng khiến hắn bị ảnh hưởng, khuôn mặt tái nhợt đột nhiên nghiêm giọng nói " Hăc hắc, Hồng Quân, đây chính là thực lực của ta, đơn giản ta gọi "" là Yêu Vương, ta để cho nó "phục vụ" các ngươi cho chu đáo.

Thạch thừa Thiên nói xong thì bay ra khỏi chỗ hắn đan đứng, đồng thời truyền âm cho Lâm Minh, Lâm Lượng cùng tất cả Thạch gia trưởng lão quay lại.

"
Yêu vương, ngươi đem theo các huynh đệ đồ sát một phen, lần này ta mang đến cho ngươi toàn vật bổ cả đấy" Thạch thừa Thiên quay qua quái thú ra lệnh,

"
Ngao!~~~~~~~~" Quái thú hình như nghe và hiểu được tiếng nói của Thạch thừa Thiên rất hưng phấn kêu lên một tiếng, hai con mắt không ngừng đảo đi đảo lại, cuối cùng dừng lại trên người tộc trưởng Huyền hổ thú - Lạc Kha/

Lạc Kha nhất thời sắc mặt biến đổi, hắn dù sao cũng là tộc trưởng của Huyền hổ thú, mặc dù không biết lai lịch của quái thú này, nhưng chỉ nhìn vào khí thế thôi cũng biết hắn mạnh như thế nào,.

Sắc mặt Hồng Quân cũng biến đổi, hắn nhìn thấy mục tiêu của Quái thú chính là tộc trưởng của Huyền hổ thú, Tứ đại thú tộc đã nhận hắn làm chủ nhân thì dù sao hắn cũng phải có trách nhiệm bảo vệ họ khi họ gặp nguy hiểm. Vừa nghĩ tới đó, chín thanh kiếm hợp thành một tạo thành thượng phẩm Thiên thần khí Phá Thiên. Tay cầm kiếm, Hồng Quân lớn tiếng quát " Súc sinh, hãy tiếp Nghịch Thiên nhất kiếm của ta" Một kiếm chém ra, hào quang bùng phát, trong chốc lát hào quang đã bao phủ lấy toàn bộ quái thú. Hồng Quân cũng giống như Nghịch Ương, một kiếm phải tung ra toàn lực, những tiểu yêu xung quanh hắn cũng không mấy để ý.

Cùng lúc đó Nghịch Ương, Ngộ Không….mọi người đều nhận được Hồng Quân truyền âm, lập tức bay về phía hắn. Huyền hổ thú cũng không thèm để ý đến thượng phẩm binh lính mà quay ra chém giết vô số yêu thú.

" Ngao~~~~………….:"

Yêu vương rống to một tiếng, hào quang đang bao phủ nó cũng dần dần tan đi lộ ra bản thể. Không có điểm gì khác biệt, yêu vương đầu vẫn lúc lắc, thỉnh thoảng lại dùng lưỡi liếm lên bả vai, cả người một vết thương nhỏ cũng không có.

Chu Kinh có chút giật mình, không ngờ Thạch gia lại còn có một loại quái thú khủng khiếp như vậy, hắn cũng cảm giác được yêu vương này đã hoàn toàn thoát khỏi tu vi thần nhân cảnh giới, tu vi mà bọn hắn không có khả năng đối kháng được. Đừng nói là Chu Kinh, ngay cả Lâm Minh, Lâm Lượng hai người lúc này cũng mở to mắt mà nhìn, và cũng nhìn Yêu vương với ánh mắt không thể tư nghị. Phải biết rằng, Nghịch Thiên nhất kiếm của Hồng Quân không phải giống như một kiếm của Nghịch Ương mà họ có thể đón đỡ. Ngay cả liên mình ba người, Lâm Minh, Lâm Lượng và Thạch thừa Thiên cũng không dám ngạnh kháng một kiếm này. Nhưng thật không ngờ vũ khí bí mật của Thạch gia là yêu vương lại đương nhiên ngạnh kháng, mà khủng khiếp nhất chính là ngay cả một vết thương nhỏ cũng không có.

Thạch thừa Thiên đắc ý cười, Huyền hổ thú mặc dù so với yêu thú bình thường thì mạnh hơn, nhưng chỉ cần yêu vương thôi cũng đủ để tiêu diệt hết bọn họ, hơn nữa yêu thú có sống chết cũng chẳng sao, dù sao trong hồ lô của hắn còn nhiều lắm.

" Hồng Quân," Thạch thừa Thiên giờ này đã chiếm được ưu thế nên mạnh miệng quát lớn, " Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, giao ra Thiên thần khí và trận đạo quyển trục ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, còn cho ngươi một vị trí trong Thạch gia trưởng lão, nếu không….ngươi chỉ còn đường chết"

HỒng Quân lúc này cũng không hề để ý tới lời của Thạch thừa Thiên nữa, những người khác đang chiến đấu cùng yêu vương thì cũng là lúc hai tay hắn không ngừng kết ấn, có vẻ như hắn sắp sửa tung ra một chiêu gì đó.

Chu Kinh đối với trận pháp đặc biệt hiểu rất rõ, nhìn thấy hành động của Hồng Quân như vậy hắn cũng không khỏi nhíu mày, quay qua Thạch thừa Thiên nói " Thạch tộc trưởng, tên Hồng Quân giờ phút này đang chuẩn bị tung ra một chiêu gì đó cực mạnh, chúng ta có nên quấy rầy hắn một chút không…?"

"
Hừ:" Thạch thừa Thiên đột nhiên hừ lạnh một tiếng,

"
Cho dù là một chiêu cực mạnh của Hồng Quân hay Nghịch Thiên nhất kiếm hắn cũng mặc kệ, cho dù là bất diệt kết ấn dấu tay gì cũng là vô dụng, tất cả đối với yêu vương của ta không hề có tác dụng, ngoại trừ Hồng Quân hiểu được không gian pháp tắc ra…, yêu vương cũng đã đạt gần tới cảnh giới trung bộ Thiên thần rồi, có thể nói tại tầng không gian này nó chính là vô địch"

"
Tự phụ" Chu Kinh thầm mắng. Nhưng thực tế cho thấy, giờ phút này Thạch thừa Thiên hoàn toàn có tư cách để tự phụ. Nguồn: http://truyenfull.vn

"
Yêu vương này đẫ đến gần trung bộ Thiên thần sao?" Chu Kinh thầm nghĩ.