Sau khi Hồng Quân cùng La Băng bế quan, Nghịch Ương mang theo tám vị thành chủ đi gia cố các thành trì. Thần giới thứ nhất có thể bất kỳ lúc nào tấn công nên họ phải tự bảo vệ chính mình, kiên trì một trăm năm …có thể làm được. Bọn họ cũng tin tưởng chỉ cần Hồng Quân xuất quan thì mọi khó khăn có thế nhanh chóng được giải quyết.

Vô danh không gian tầng thứ sáu – Bạch hổ thành.

" Tiểu Phượng cô nương, có tin tức tốt đây.." Triệu Vân Hưng ha ha cười đi vào tiểu viện – nơi mà Phượng Hi vẫn thường xuyên tu luyện. Từ ngày Hồng Quân phi thăng, Phượng Hi vẫn ở chỗ này tu luyện, không có đi ra ngoài, tranh thủ từng chút thời gian để nhanh chóng phi thăng cùng đoàn tụ với Hồng Quân.

" Triệu tướng quân, có chuyện gì mà tin tức tốt, lại còn đích thân ngài đến đây nữa" Phượng Hi cũng đang phân vân xem có chuyện gì xảy ra, thần thức nhanh chóng phủ ra khỏi đình viện.

" Tiểu Phượng" Một vẻ mặt cười cười chính là Cổ Bàn đang đứng bên cạnh Triệu Vân Hưng.

" Tiểu Bàn ca ca" Phượng Hi hai mắt như muốn nhỏ lệ, từ khi Hồng Quân phi thăng, nàng chỉ còn một mình và cảm thấy cô độc, giờ thấy được Cổ Bàn khiến bao nhiêu tâm tư có cơ hội bộc phát.

Sau Khi Hồng Quân phi thăng lên tầng bảy thì Cổ Bàn vẫn một mực tĩnh lặng tu luyện, hơn một trăm năm sau hắn mới rời ra ngoài.

Những năm qua mặc dù Hồng Quân phi thăng lên tầng bảy nhưng Triệu Vân Hưng vẫn phái người đi tìm Cổ Bàn. Sau khi Cổ Bàn Xuất hiện ở một tòa thành trì thì rất nhanh chóng bị người của Triệu Vân Hưng phát hiện. Sau khi hỏi ra biết là người mà Triệu Vân Hưng muốn tìm thì bọn họ cực kỳ hưng phấn, đem Cổ Bàn đến ngay Bạch Hổ thành. Vì Cổ Bàn quay trở lại khiến Triệu Vân Hưng mở đại yến tiệc, Âu Dương Phạm cũng được Triệu Vân Hưng mời tới, một bàn chỉ có bốn người nhưng ai ai cũng hưng phấn.

Cổ Bàn đến khiến Phượng Hi hoạt bát hơn trước rất nhiều, Âu Dương Phạm một lần nữa nhìn thấy Cổ Bàn thì cười cười. Tại thế giới của người chết này cũng chỉ có mấy người có thể khiến họ nói chuyện được thoải mái, đó chính là những người đang còn sống như họ.

" Chỉ tiếc đế quân bệ hạ cùng Hồng Quân đã phi thăng, nếu không họ gặp lại người thì không biết cao hứng thế nào" Âu Dương Phạm thở dài nhìn Cổ Bàn nói, lão cũng biết Hồng Quân phi thăng thì người có nhiều ưu tư nhất chính là Cổ Bàn.

" Ta cũng không nghĩ các người ở chỗ này" Cổ Bàn cười khổ một tiếng, hắn cũng hối hận là mình đã bế quan lâu như vậy, không có cơ hội gặp được Hồng Quân.

" Bàn ca, có một người cùng phi thăng với Hồng Quân ca, dám chắc huynh đoán không được" Phượng Hi đưa cho Cổ Bàn một chén rượu đoạn cười ha ha nói.

" Ta không có mặt ở đây chắc là đoán không được rồi" Cổ bàn ha ha cười, Phượng Hi muốn nói để Cổ Bàn phải đoán nhưng tiếc là kế hoạch của nàng đã thất bại, Cổ Bàn cũng chẳng có hứng thú đâu mà đoán già đoán non.

" Để muội nói cho huynh nghe nhé, hầu tử cùng Quân ca phi thăng, trong đó có cả La Băng tỷ tỷ, người cuối cùng là ai? Đố huynh đoán được"

" Âu Dương nguyên soái ở đây dám chắc không phải là người của chúng ta, mà không phải người của chúng ta thì chỉ có một người….cương thi nhất tộc, có phải là ngân nhãn cương thi hoàng…Huống Thiên Minh?" Cổ Bàn cười chậm rãi nói.

Phượng Hi vẫn đang còn trợn mắt há mồm chưa kịp khép lại, ngay cả Âu Dương Phạm cũng kinh ngạc nhìn Cổ Bàn, bọn họ không nghĩ tới Cổ Bàn có thể đoán được chuyện này"

"
Bàn ca, huynh như thế nào mà đoán được?" Phượng Hi với ánh mắt chờ mong nhìn Cổ Bàn, nàng nhìn từ trên xuống dưới đánh giá lại Cổ Bàn.

"
Khi ta tới có người đã nói cho ta, có một người con mắt màu vàng và một con mắt màu bạc rất lợi hại gọi là Huống Thiên Minh, hơn nữa cùng Hồng Quân phi thăng."(khục khục)

Phượng Hi cùng Âu Dương Phạm đều ngẩn ra, còn tưởng Cổ Bàn lợi hại đến như vậy, ai ngờ hắn lại được nghe người khác nói, bày đặt thần thần bí, suy suy luận luận…nghe xong Âu Dương Phạm chỉ còn cách là cười ha ha nửa ngày.

"
Nguyên lai là như vậy, Bàn ca huynh thật xấu, đã biết rồi còn trêu chúng ta" Phượng Hi cũng cười cười, những người có thể vui vẻ được như thế khi ở thế giới này có lẽ chỉ có họ.

"
Muội hỏi thì ta trả lời, có gì đâu mà trêu muội?" Cổ Bàn mỉm cười, trong lòng rất vui vẻ. Từ khi vào vô danh không gian này, đây là lần đầu tiên hắn cười nhiều như thế.

"
KHông biết tiểu Quân ở tầng trên thế nào, chúng ta cần khẩn trương tu luyện thôi" Cổ Bàn ngẩng đầu nhìn lên, từ trước tới nay hắn so với Hồng Quân vẫn chậm hơn một bước, không nghĩ tới vô danh không gian ngàn ngàn năm, Hồng Quân đã sớm trở thành thần nhân." Tốt rồi, Bàn ca, huynh cùng ở chỗ này cùng chúng ta tu luyện, muội cũng sẽ hết cô đơn …chúng ta có thể cùng nhau phi thăng gặp lại Quân ca"

"
Chúng ta cùng nhau cố gắng tu luyện sớm ngày gặp được tiểu Quân" Cổ Bàn ha ha cười, mặc kệ nói thế nào thì những tin tức này cũng khiến hắn rất vui vẻ rồi.

Hoàng Sa Thành

Năm mươi thành chủ của các tòa thành phụ cận đã được Thạch Liễu Tín mời đến thương nghị về vụ chín tòa thành trì đã bị nguời của thần giới thứ hai chiếm được.

Hồng Quân đánh vào bát đại thành trì, mặc dù phần lớn cao thủ đã bị Huyền Hổ thú giết chết nhưng một yếu tố nữa không kém phần quan trọng đó là cư dân sinh sống xung quanh các tòa thành trì này đồng loạt bạo động, nổi loạn.

Vô luận là Hoàng Sa thành hay các tòa thành trì khác giờ này quản lý các thôn trang xung quanh rất nghiêm, những người ở thôn trang này bất luận là thế nào cũng không được tiến vào thành trì, một khi bị phát hiện: Giết chết không tha. Ngay cả người ngoài cũng không đuợc vào thôn trang sinh sống, nếu biết mà không báo thì người của thần giới thứ nhất không ngại mất mặt: Đồ thôn ngay lập tức. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Lực trấn áp càng mạnh thì lực phản kháng cũng càng mạnh, sau khi năm mươi thành trì đến Hoàng Sa thành để thương nghị thì có một vài thôn trang lân cận đã bạo động. Nhưng đó chỉ là những bạo động của thôn trang nên không là đối thủ của quân đội, thần nhân của thần giới thứ hai chết đi rất nhiều, cuộc bạo động nhanh chóng bị quân đội của thần giới thứ nhất đè bẹp.

Bị thần giới thứ nhất trấn áp, cuộc bạo động cũng biến mất. Điều này khiến cho thần giới thứ hai hiểu được không phải cứ cậy mạnh là có thể thành công, từ đó họ không hề bạo động mà chỉ âm thầm truyền tin tức, liên lạc. Mặc dù không có người vãng lai ở các thôn trang này nhưng những tin tức lại được truyền đi nhiều hơn, cũng có người đề nghị liên lạc với Hồng Quân thành, nhờ Hồng Quân thành trợ giúp chiếm đoạt các tòa thành trì này.

Nghịch Ương đương nhiên biết điều này nhưng Hồng Quân còn chưa có xuất quan, ai cũng không dám đáp ứng, điều đó khiến cho những phong trào này tạm lắng xuống, một trăm năm sau mới có đáp án chính thức cho họ.

Hoàng Sa thành – Thành chủ phủ.

Thành chủ Thạch Liễu Tín cùng mấy vị trưởng lão trung thành, bên cạnh còn có năm mươi vị thành chủ khác bí mật thương thảo, làm cách nào chinh phạt Hồng Quân thành.

" Thạch thành chủ, tất cả ý tứ tùy thuộc vào ngài, chúng ta có nhiều thành trì, có nhiều người…chắc chắn không dưới những thành trì nho nhỏ của họ" Hắc Mang thành thành chủ Lý Phong lớn tiếng nói. Lý Phong vốn là gia tướng của Thạch gia, tự nhiên là đứng về phía Hoàng Sa thành rồi.

"
Lý thành chủ, không thể nói như vậy được, theo ta được biết Lạc Phượng thành chỉ có hai người đánh là đã chiếm được Luyện hỏa thành bát đại thành chủ sau khi đi huyền tinh thiết quáng rốt cuộc không có trở về. Bọn họ tuy chỉ có chín tòa thành nhưng đặc biệt không đơn giản, chúng ta phải điều tra rõ ràng rồi mới quyết định được"

Áo Lan Thành thành chủ Liên Vựng nhẹ nhàng gõ tay trên mặt bàn, chậm rãi nói. Khi hắn lên tiếng thì đại đa số thành chủ ủng hộ, chín thành trì kia thực sự có nhiều điểm quỷ dị, không điều tra kỹ càng thì đừng có dại mà tấn công loạn vào.

"
Liên Thành chủ nói rất đúng, cao trưởng lão hãy đem những thông tin chúng ta điều tra được công báo cho các thành chủ" Thạch Liễu Tín có chút gật đầu, hắn đã sớm điều tra Hồng Quân thành. Tuy nhiên với tính cách của hắn thì những tin tức trọng yếu hắn không không bao giờ lộ ra ngoài.

"
Rõ, thành chủ đại nhân" Người được gọi là Cao trưởng lão đứng lên, chậm rãi nói " Căn cứ theo tin tức của những nguời chạy thoát từ Lạc Phượng thành thì Thành chủ và phó thành chủ của Lạc Phượng thành là Liêu Kiến – Liêu Kiệt cùng Nghịch Ương thủ lĩnh của Thánh giới thôn giao đấu, vốn dĩ đây là kế hoạch của hai vị thành chủ, kết quả là trong khi giao đấu Nghịch Ương không biết từ chỗ nào lôi ra một thanh thần khí khiến Liêu Kiệt bị đánh bại"

"
Liêu Kiệt bị đánh bại?" Đã có người kinh hô, những vị thành chủ này đối với Liêu Kiến và Liêu Kiệt không có gì xa lạ, Liêu Kiệt là Kiếm tiên nên lực công kích vô cùng cao, lại còn có thần khí mà vẫn bị một gã "trưởng thôn" đánh bại, thật có điểm không thể chấp nhận.

"
Không sai, Liêu Kiệt đã thất bại cũng không tính là gì, nhưng trước khi giao đấu Nghịch Ương đưa ra một lời cá cược, nếu Liêu Kiệt thua sẽ phải mất đi Lạc Phượng thành"

"
Cao trưởng lão, thế thì vụ cá độ này không công bằng rồi, Nghịch Ương hắn dựa vào cái gì để cá độ cả Lạc Phượng thành? Liêu Kiến như thế nào lại chấp nhận điều kiện này?"

"
Trước khi giao đấu, Nghịch ương và một gã tên là Hồng Quân, chỉ là một hạ phẩm thần nhân đưa ra ba trận đạo quyển trục, chính vì ba trận đạo quyển trục đó Liêu Kiến mới chấp nhận cá độ" Cao trưởng lão cười cười, bọn họ cũng chỉ là được kể lại nên những chi tiết chính cũng biết được hết.

"
Trận đạo quyển trục? Ba quyển?" Các vị thành chủ sắc mặt nhanh chóng thay đổi, cho dù là thần giới thứ nhất hay thần giới thứ hai thì những người tinh thông trận pháp rất ít, ba quyển trận đạo thì …quá sức hấp dẫn.

"
Chính là ba quyển trận đạo họ mới đáp ứng, kết quả cuối cùng Liêu Kiến thua coi như Lạc Phượng thành thua"

Cao trưởng lão lại cười cười nói: "
Lạc Phượng thành thua nhưng họ không có ý định thực hiện cá cược, Liêu Kiến từ chức chức vụ thành chủ để cho người của Thánh giới thôn không được cái gì"

"
Cao trưởng lão, sau này tại sao Lạc Phượng thành lại rơi vào tay bọn họ?" Lý Phong vội vàng hỏi, hắn cũng là lần đầu tiên được nghe chuyện này đầy đủ và chính xác.

"
Sau khi giao đấu, Liêu Kiến trở mặt, vì muốn cướp lấy trận đạo quyển trục nên đã phái ra một vạn thần nhân đối phó với tên hạ phẩm thần nhân gọi là… Hồng Quân kia"

"
Một vạn? Cái tên gọi là Hồng Quân kia chết chắc rồi…". Lý Phong kêu lên sợ hãi, đối phó với một hạ phẩm thần nhân mà xuất ra một vạn thần nhân? Hết chỗ để nói mà.

"
Lý thành chủ, lần này ngài sai rồi…cái gã gọi là Hồng Quân đó tiếp nhận sự công kích của một vạn thần nhân, hắn không những không chết mà chỉ một chiêu giết chết bảy ngàn thần nhân, những người còn lại đều bị trọng thương"

"
Nhất chiêu? Bảy ngàn?" tất cả các thành chủ đều trợn tròn mắt, tất cả bọn họ liên thủ thì cũng không thể trong một chiêu mà giết được nhiều người như thế.

"
Đúng vậy, chỉ một chiêu khiến bảy ngàn thần nhân thiệt mạng, những người còn lại cũng trọng thương, Liêu Kiến cũng thấy gã Hồng Quân kia không tầm thường, liền mang theo thuộc hạ quay về thành"