Hoàng đế ôm tiểu hổ quan sát một lúc lâu:

- Giống, rất giống Khương Thừa Nghĩa? Tốt a, Khương Thừa Nghĩa là  phúc tướng của trẫm, đứa nhỏ này tương lai cũng là người có đại phúc khí.

- Đa tạ bệ hạ.

Yến Thân vương phi cảm giác nở mày nở mặt.

- Thưởng.

Hoàng đế đem hài tử trả lại cho Yến Thân vương phi:

- Cẩn thận giáo dưỡng, trẫm sẽ nhớ kỹ  tằng tôn này, trẫm phải về suy nghĩ một chút, ban cho hắn một cái danh thật hay.

Một câu tằng tôn, hoàn toàn đặt Triệu Đạc Trạch vào địa vị Yến Thân vương thế tử, hiển nhiên hoàng đế sẽ không suy xét người khác, chẳng sợ tôn thất đệ tử biểu hiện thật tốt, hoàng đế cũng sẽ không thay đổi chủ ý.

Yến Thân vương phi cẩn thận ôm tiểu tôn tử:

- Tiểu hổ khấu tạ hoàng thượng.

- Tiểu hổ?

- Đúng vậy, đây là thế tử phi cùng thế tử đã sớm thương lượng đặt ra nhũ danh.

- Ha ha, thú vị, thú vị.

Hoàng đế cười hai tiếng, lại nghĩ tới chuyện thương tâm, nói:

- Trẫm thưởng cho hắn một con kim hổ.

Hoàng đế cũng không ở lâu, sau khi  gặp nhi tử của Khương Lộ Dao, liền khởi giá hồi tẩm cung.

Một lát sau, trước mặt Khương Lộ Dao bày đầy đồ vật ban thưởng, trên khay còn có một con con kim hổ bằng bàn tay sinh động như thật vô cùng hấp dẫn ánh mắt, toàn bộ đều dùng hoàng kim làm ra, nếu ném xuống đất, không chừng có thể tạo ra một cái hố.

Hoàng đế cũng quá hào phóng.

- Công công truyền chỉ nói là hoàng thượng cùng thái hậu nương nương chấp thuận cho ngươi ở cữ trong cung, chờ qua cữ hãy rời cung. Hoàng thượng còn nói qua hai ngày nữa Giang Nam yên ổn một chút sẽ điều thế tử gia hồi kinh.

- Bệ hạ long ân mênh mông cuồn cuộn.

Khương Lộ Dao chịu đựng ê răng nói vài câu cảm động đến rơi nước mắt.

Yến Thân vương phi luyến tiếc tiểu tôn tử, nhưng hiện giờ nàng danh bất chính, ngôn không thuận, không thể ở trong cung, hôn hôn tiểu tôn tử, nàng càng ngóng trông tới ngày quá kế Triệu Đạc Trạch, tiểu hổ thật sự quá đáng yêu, nhìn hắn trong lòng liền ấm áp.

Chờ đến lúc Yến Thân vương phi đi rồi, Vĩnh Ninh hầu nhẫn nại không được vọt vào, ôm ngoại tằng tôn, cười không thấy mắt:

- Giống ta, hắn giống ta!

( Yul: ha ha)

Gia Mẫn quận chúa bất đắc dĩ cười nói:

- Tằng tôn tử giống ngươi, tằng tôn nữ cũng giống ngươi, hiện giờ ngoại tằng tôn cũng giống ngươi? Ngươi có chổ nào tốt?

- Đúng là giống ta!

Vĩnh Ninh hầu vô cùng cố chấp.

Gia Mẫn quận chúa lười để ý tới hắn,  nói:

- Hoàng thượng cũng cho ngươi ở trong cung?

- Ừ, hoàng thượng nói để ta ở lại hộ vệ hoàng cung hai ngày, chờ hắn an bài người tiếp nhận vị trí này, nếu không phải vì Dao Dao cùng tiểu tằng tôn, ta mới lười làm thống lĩnh thị vệ.

- Sinh ở trong phúc mà không biết hưởng phúc.

- Ta không quen nhìn thấy hắn!

- Được rồi, nói mạnh miệng, cũng không nhìn xem mình đang ở đâu.

Gia Mẫn quận chúa nhéo Vĩnh Ninh hầu:

- Về sau tôn nữ tế chính là hoàng tôn của hoàng thượng, ngươi cẩn thận một chút, đừng gây họa cho để tôn nữ tế, khiến Dao Dao khó xử. Chuyện đó cũng không phải đều do hoàng thượng…

- Hừ.

Vĩnh Ninh hầu hừ lạnh một tiếng, vừa định nói lại vài câu, tiểu hổ nhìn về phía Vĩnh Ninh hầu.

Vĩnh Ninh hầu đang trừng hai mắt, tiểu hổ đôi mắt rưng rưng, cái miệng nhỏ mấp máy, lập tức muốn khóc lớn, Vĩnh Ninh hầu cười to:

- Không có việc gì, không sao, tiểu hổ ta không trách ngươi, không khóc, không khóc.

Chỉ là Vĩnh Ninh hầu nói này đó tiểu hổ nghe không hiểu, liền oa oa khóc nỉ non.

- Không phải ta đã nói là không trách hắn rồi sao?

Vĩnh Ninh hầu đem tiểu hổ đưa cho Gia Mẫn quận chúa:

- Sao lại khóc nhiều như vậy? Tằng tôn tử của ta không có thích khóc a.

- Hắn không thoải mái đương nhiên muốn khóc.

Gia Mẫn quận chúa thay tã lót khác cho đứa nhỏ, quay đầu nhìn Vĩnh Ninh hầu:

- Ngươi cũng đi thay đổi y phục đi.

- Người Triệu gia đều thích khóc, ta nói cho ngươi biết, lão Tần vương được gọi là sát thần, lần đầu hắn ở chiến trường giết người cũng rơi lệ, có vài đêm mơ thấy ác mộng, nếu không có Dương Soái ở bên cạnh an ủi, không biết hắn có thể nhịn qua hay không.

- Lão Tần vương là hoàng tử, lại được hoàng thượng cùng thái hậu quan sủng, đương nhiên tinh quý.

Gia Mẫn quận chúa hôn ngoại tằng tôn:

- Tiểu hổ của chúng ta không phải thích khóc.

Vĩnh Ninh hầu thấy Gia Mẫn quận chúa mỉm cười, nghĩ thầm nếu nàng có hài tử, nhất định sẽ là mẫu thân tốt nhất.

_______________________________________

Sắc trời tờ mờ sáng, trong hoàng cung lặng yên không một tiếng động, bắt đầu một ngày mới.

Vì có nhũ mẫu, Khương Lộ Dao không cần uy nãi cho hài tử, nàng rất muốn tranh trách nhiệm làm mẫu thân, nhưng Gia Mẫn quận chúa nói với nàng, đây là quy củ, chỉ có nhân gia thô tục mới có thể tự dưỡng hài tử.

Khương Lộ Dao bị khó sinh, thể lực không tốt, cũng không tranh luận với Gia Mẫn quận chúa, chỉ có thể tạm thời buông bỏ suy tính nuôi nấng hài tử.

Nàng nằm trên giường ngủ rất trầm, một tiếng hô từ bên ngoài truyền đến:

- Mau cho ta vào xem…Ta một nắng hai sương gấp gáp trở về, sao Dao Dao lại sinh non?

- Ngươi câm miệng.

Vĩnh Ninh hầu nhéo lỗ tai của Khương nhị gia:

- Ngươi muốn đánh thức Dao Dao sao.

- Phụ thân a, sao người lại đem Dao Dao vào cung? Còn sinh non, nếu tiểu tôn tử của ta thân thể không tốt, người phải bồi thường cho ta a.

- … Ngươi cái đồ nghịch tử!

- Mau cho ta vào xem.

- Ngươi gặp hoàng thượng chưa?

- Hoàng thượng đang ngủ, ta không dám kinh động bệ hạ.

- Cho nên ngươi liền tới trước cửa phòng của nữ nhi ngươi đòi gặp ngoại tôn?

- …

Khương nhị gia bịt miệng, thấp giọng nói:

- Ta chỉ muốn nhìn một chút, ngoại tôn thế nào, ta chưa từng nghe ai gọi ta là ngoại tổ phụ đâu.

- Hắn không biết nói!

Vĩnh Ninh hầu tức giận:

- Ngươi muốn nghe hắn gọi ngươi là ngoại tổ phụ còn phải chờ hai năm nữa.

- Sẽ không a, Dao Dao biết nói rất sớm, còn chưa được một tuổi, chỉ là học đi đường có chút chậm, lúc nàng còn nhỏ rất thích để ta ôm, chỉ là không thích đi đường, khiến ta lo lắng nàng không biết đi, ta cùng phu nhân sầu lo rất lâu. Dao Dao sinh nhi tử đương nhiên sẽ giống nàng, biết đi chậm một chút cũng không sao, để cho A Trạch ôm.

Ánh mắt Vĩnh Ninh hầu rất phức tạp, Khương nhị gia nhớ chuyện về nhi nữ như lòng bàn tay, mà hắn lại không biết Khương nhị gia lớn lên như thế nào.

Khương Lộ Dao đem nhi tử giao cho nhũ mẫu:

- Ngươi ôm ra cho phụ thân ta nhìn đi.

- Dạ, thế tử phi.

Khương Lộ Dao khẽ mỉm cười, Khương nhị gia nhìn thấy ngoại tôn cực kỳ giống hắn, không biết sẽ vui vẻ thế nào đâu.

- Phụ thân ta đã trở lại, A Trạch, sao ngươi còn chưa hồi kinh? Chuyện ở Giang Nam khó khăn lắm sao? Ta... Rất nhớ ngươi.

Cho dù Khương Lộ Dao có rất nhiều người bầu bạn, nàng vẫn nhớ thương A Trạch ở Giang Nam.

_______________________________________

- Thế tử gia, ngựa không thể chạy.

Triệu Đạc Trạch lau trán đầy mồ hôi, nhìn tuấn mã tứ chi run lên, có khả năng sẽ ngã xuống, xoay người xuống ngựa, nói:

- Lại đổi một con ngựa khác, không cần tới trạm dịch, mua một chút lương khô trực tiếp lên đường.

- Chỉ là, huyện lệnh sẽ nghênh đón thế tử gia…

- Nghe lệnh hành sự.

- Dạ.

Triệu Đạc Trạch nhìn về hướng kinh thành, cho dù ngày đêm di chuyển, hắn phải mất hai ngày mới có thể chạy về kinh thành, hắn nhận được tin cấp báo, biết Dao Dao sinh hài tử cho hắn, Triệu Đạc Trạch vui mừng muốn hỏng rồi.

Nhận được lệnh hồi kinh, hắn lập tức thu xếp, đem hết thảy mọi chuyện rườm rà cần giải quyết ném cho Tiêu Duệ Hoa, phú thương, quan viên ở Giang Nam muốn mở tiệc chiêu đãi Tần vương thế tử, Triệu Đạc Trạch cũng không để ý tới.

Tiểu hổ của hắn bị rất nhiều người ôm, thân sinh phụ thân lại chưa ôm lần nào.

Triệu Đạc Trạch hận không thể có cánh bay về kinh thành, ôm chặt Dao Dao, cảm tạ nàng sinh nhi tử cho hắn.

____________________________________

- Hừ.

Khương Lộ Dao bị đánh thức, thấy rõ ràng người trước mặt, nói:

- A Trạch?

- Dao Dao, ta đã trở về.

Triệu Đạc Trạch cởi giày tràn đầy bùn đất, chui vào chăn, ôm Dao Dao vào lòng:

- Ta đã trở về.