Hầu Môn Độc Phi

Chương 207: Chương 110.1 Tự mình chinh phục hoàn toàn

Bên trong một sương phòng của Thiên Linh Tự, Tam phu nhân ngồi trên ghế khuôn mặt trầm tĩnh không gợn sóng, dưới ánh đèn yếu vết sẹo trên gương mặt trắng nõn kia vẫn hiện lên rõ ràng, đột nhiên âm thanh kẽo kẹt một tiếng rất nhỏ truyền đến, nhỏ đến mức không thể nghe thấy, một cánh cửa ngầm từ vách tường mở ra từ cửa ngầm đi ra một người một bộ cà sa, đỉnh đầu bóng loáng không phải phương trượng hôm nay đón bọn họ hay sao?

Phương trượng đi tới trước mặt Tam phu nhân, hết sức cung kính, cung kình không giống chủ nhà đối với khách mà giống thuộc hạ phục tùng chủ từ.

"Tiểu thư, chuyện hôm nay có gì khong đúng mà." Phương trượng kia mở miệng, gọi ra miệng giống Lăng bá như đúc.

Tam phu nhân mở mắt ra nhưng không nhìn phương trượng một cái, nhàn nhạt mở miệng, "Hôm nay đúng là không giống nhau, ta cùng người trong An Bình Hầu phủ đi cầu phúc nhưng sau lưng các nàng muốn làm gì sao ta lại không biết?"

Lần trước Ngũ phu nhân lợi dụng Lục phu nhân bỏ tuốc nàng, Lục phu nhân thông minh lựa chọn thẳng thắn nàng mặc dù khong biết người sau lưng Lục phu nhân là ai nhưng nàng cũng hiểu lần trước Ngũ phu nhân không thành công nàng ta tuyệt đối sẽ không buông tay đối phó nàng như vậy.

Nàng không biết lão gia muốn như thế nào, nàng ở biệt viện rất tốt hắn lại muốn mang nàng vào phủ đối mặt với những phu nhân tính toán như lang hổ, nàng không muốn đem tinh lực tổn hao trên người nữ nhân.

Nhưng hết lần này tới lần khác nàng nhắc tới biệt viện lão gia đều hết sức không vui, vẫn giữ nàng trong Hầu phủ, những ngày qua lão gia rất kì lạ nhưng nàng không thể nói ra điều gì không đúng.

"Tiểu thư, thuộc hạ không phải nói cái này, vừa rồi ta nghe trưởng lão an bài nói tối nay cũng có một người đi tới." Phương trượng dò xét nói, cẩn thận quan sát vẻ mặt Tam phu nhân.

Tam phu nhân bưng lên ly trà trên bàn mím môi tựa hồ thiếu chút hăng hái, "Người nào?"

"An Bình Hầu gia!"

Lời phương trượng vừa dứt thân thể Tam phu nhân ngẩn ra, nước trà trong chén sóng sánh ra ngoài một chút, rõ ràng giật mình không nhỏ, nếu không phải định lực nàng tốt giờ phút này sợ đã đứng bật lên, mi tâm Tam phu nhân nhíu chặt cùng một chỗ, trong đầu không ngừng suy nghĩ, thâm thể mơ hồ run rẩy.

"Tiểu thư?" Phương trượng thấy thần sắc nàng đại biến lập tức ân cần kêu lên.

Tam phu nhân hít sâu một cái, nghe được mấy chữ An Bình Hầu gia nàng liền khiếp sợ, cố gắng để mình phục hồi tinh thần, hắn tới? Hắn không phải nói Hoàng thượng có chuyện giao phó hắn đi làm, hắn không cách nào bồi mình cùng đi sao? hiện tại lại từ trong miệng người khác biết được hắn đã tiến vào sương phòng trong Thiên Linh Tự.

Lão gia a lão gia, trong khoảng thời gian này cố tình đem nàng ở trong An Bình hầu phủ nói là sợ nàng ra ngoài sẽ bị Đại phu nhân và Ngũ phu nhân hãm hại, hừ mụ đích thật sự của hắn chính là cầm chân nàng đi.

Những năm này nàng chính là ở biệt viện cũng ít khi ra cửa, hắn vẫn là không tin mình sao?

Trong mắt xẹt qua một đạo lạnh băng, Tam phu nhân chậm rãi đặt ly trà xuống, " Ở trong Thiên Linh Tự tất thảy về ta đều không cho phép bất luận kẻ nào nhắc tới, ngươi biết nên làm như thế nào."

"Vâng, thuộc hạ hiểu, chẳng qua là...." Phương trượng cau mày như có cái gì làm khó

"Chỉ là cái gì?" Tam phu nhân liếc mắt một cái, ánh mắt bình tĩnh nhưng trong lòng nàng sớm đã dậy sóng, thế nào cũng không hít thở bình thường được, phẫn nộ không ngừng thiêu đốt, trong đầu cũng không ngừng hiện ra hình ảnh An Bình Hầu gia ân cần với nàng, vào lúc này giống như châm chọc.

"Thiếu gia tới, lúc trước không cách nào liên lạc với người cho nên luôn ở trong Thiên Linh Tự, tối này có muốn tranh thủ gặp mặt một lần hay không ạ!" Phương trượng xin chỉ thị, như có như không nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Tam phu nhan, hi vọng thông qua nét mặt tìm kiếm được tâm tư của nàng nhưng phương trượng thế nào cũng không nhìn thấu được nữ nhân này.

Tam phu nhân nghe được thiếu gia tới không có chút cảm xúc khác thường nào, "Tối này gặp? Tối nay muốn để An Bình Hầu gia bắt gian tại trận sao? Để hắn trở về nơi này không phải địa phương hắn nên đợi."

"Nhìn thiếu gia vất vả tới một chuyến, cứ như vậy trở về...." Phương trượng cau mày, hắn cũng sớm xin thiếu gia trở về nhưng vừa rồi thiếu gia biết tiểu thư đã đến, đối với hắn vô luận như thế nào cũng phải gặp tiểu thư một lần. Mặc dù hắn cùng thiếu gia tiếp xúc rất ít nhưng tính tình thiếu gia hắn đã ít nhiều nghe qua, "Thiếu gia nói, có chuyện quan trọng muốn cùng tiểu thư thương lượng."

"Không có nghe lời ta sao? Để hắn trở về liền để hắn trở về, có cái chuyện quan trọng gì muốn nói? Không thấy hôm any không được sao? Đứa bé này nếu không nhìn thấy đại cục nhự vậy hắn cũng không xứng là người dẫn dắt, gia tộc nếu giao vào tay hắn cũng không phải hành động sáng suốt." Tam phu nhân nhẹ nhàng trách mắng, trong mắt chính là không thể được, đang lúc này bên ngoài vang lên một loạt tiếng động gõ cửa, Tam phu nhân nhíu mày một cái, "Người nào?"

Lúc nói chuyện hướng phương tượng nháy mắt, pương trượng lập tức hiểu, rón rén đến trước cửa bí mật, không có hắn cùng cánh cửa ngầm kia trong phòng giống như từ đầu tới cuối chỉ có Tam phu nhân, phương trượng kia như chưa từng xuất hiện.

"Tam tỷ, là ta, ngươi ngủ chưa?" Ngoài cửa thanh âm Tần Song Ngọc truyền tới.

Tam phu nhân khẽ cau mày, ôn hòa lên tiếng, "Là Ngũ phu nhân sao? Ta đang muốn ngủ, Ngũ muội tìm ta có chuyện?"

"Tam tỷ, mở của ra được không?" Tần Song Ngọc dịu dàng thỉnh cầu, trong lời nói mang theo vài phần kì ảo, bất luận ai nghe được cũng không nỡ cự tuyệt.

Tam phu nhân mau quang vi liễm, "ngũ phu nhân sắc trời đã tối, có chuyện gì mai rồi hãy nói."

Tam phu nhân không có ý định cũng ngũ phu nhân chào hỏi, nữ nhầu Hầu phủ đối nàng không có ý tốt nàng cần gì phải đem chính mình ra trước mặt các nàng, nàng tính toán mấy ngày nay Tần Song Ngọc để đại gia đến Thiên Linh tự cầu phúc sợ là không có ý tốt gì, nàng tránh được thì nên tránh.

"Tam tỷ ngươi chẳng lẽ sợ Song Ngọc đem ngươi ăn mất hay sao? Song Ngọc thật có chuyện muốn nói cùng Tam tỷ." Tam phu nhân cự tuyệt mấy lần àm Tần Song Ngọc không vui, thầm nói: Tam phu nhân cao ngạo cái gì, để xem ngày mai nàng ta còn kiêu căng được không.

Nàng tự nhiên không để Tam phu nhân tiếp tục cự tuyệt, tiengs gõ cửa càng lớn hơn, đáy mắt Tam phu nhân xẹt qua một tấng sáng, đứng dậy đi tới mở cửa hưởng Ngũ phu nhân cười nói, "Ngũ phu nhân nói gì vậy? Ngươi có thể đem ta ăn lão gia nhất định không tha cho ngươi, ngươi lại không ngốc, điểm này ta biết đã như vậy ta còn sợ cái gì đây?"

Tam phu nhân cố ý nói, sắc mặt Tần Song Ngọc cứng đơ nhưng trong nháy mắt liền không thấy chút nào khác thường, thân thể tinh xảo tiến vào gian phòng, tự ý quan sát bày biện bên trong. "Tam tỷ a, phòng ngươi cảm giác không tệ."

Khóe miệng Tam phu nhân giật giật, không nghĩ tới Tần Song Ngọc lại mặt dày như vậy không mời mà vẫ tự ý vào, đáy mắt xẹt qua tia không vui, " Ngũ phu nhân thật biết nói dùa, sương phòng trong Thiên Linh Tự bài biện không phải giống nhau sao? Chỗ ta không tệ, chỗ Ngũ phu nhân cũng khong kém nha!"

Cái này chính là Tần Song Ngọc cố tình.

Tần Song Ngọc duỗi chân ngồi trên ghế ha hả nói, "Tam tỷ không mời Song Ngọc uống ly trà sao?"

"Hôm nay quá muộn, uống trà để ngày khác đi, Ngũ phu nhân có chuyện nói thẳng là được." Tam phu nhân lạnh lùng nói, đối với Tần Song Ngọc nàng không có chút hảo cảm, nhất là giờ phút này tùy tiện không để ai vào trong mắt.

Tần Song Ngọc thấy mình như đã trọc giận tam phu nhân vội vàng đứng dậy đến trước Tam phu nhân, "tam tỷ a, Song Ngọc ăn nói càn rỡ ngươi đừng trác tội a, Song Ngọc muốn cùng Tam tỷ làm tỷ muội tốt, thân mật với nhau nên đối với Tam tỷ liền tự nhiên không lấy lệ giống ngời ngoài, ở trước mặt Tam tỷ liền thẳng thắn hơn rất nhiều."

Tam phu nhân nhìn nàng ta biểu diễn trong lòng lạnh băng, trên mặt đọt nhiên nở một nụ cười, "Hảo muội muội của ta, mới vừa rồi ta hiểu lầm, muội muội chớ trách móc, mau mời ngồi."

Tần Song Ngọc hiển nhiên không ngờ tới Tam phu nhân đột hiên thân thiên nhiện, nhìn nữ nhân có đôi mắt xinh đẹp Tần Song Ngọc không ý thức được nắm tay thật chặt, cặp mắt kia chính là sỉ nhục lớn nhất của nàng.

Mọi lúc mọi nơi nhắc nhở nàng, Tần Song Ngọc nàng bất quá chỉ là thế thân của Tam phu nhân mà thôi!

Trong lòng Tần Song Ngọc đè nén tức giận nhưng trên mặt vẫn vui vẻ như cũ, cùng Tam phu nhân ngồi xuống, "Tam tỷ, không nói gạt ngươi hôm nay Song Ngọc tới là muốn hàn huyên một chút, Hầu phủ tuy nhiều người nhưng không một người để thổ lộ tâm sự."

"Nga? Nếu Ngũ muội không ghét bỏ, sau này ngày ngày đều có thể tìm ta tâm sự." Tam phu nhân liễm mi cố ý nghênh hợp.

Ung dung tự tại ngược lại để Tần Song Ngọc nhìn mà hâm mộ Tam phu nhân a, ánh mắt kia trong suốt làm người nhin sinh lòng yêu thích, gương mặt xinh đẹo như vậy có thêm một vết sẹo cũng không ảnh hưởng mấy tới dung mạo của nàng, ngược lại làm người nhìn thấy vết sẹo này càng thêm phần tiếc thương, nàng ta thật tốt số, được lão gia coi như bảo bối yêu thương, đặt trong lòng bàn tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, nếu nàng được lão gia sủng ái liền không cần tính toán đấu đá đùa bỡn người khác.

Tần Song Ngọc nghĩ tới mình trước kia mặc dù bị Lưu Hương Liên áp bách trong lòng vô cùng bất mãn nhưng nàng có thẻ nhẫn, nhưng kể từ khi được lão gia sủng ái rồi lại thất sủng, mang thai lại sinh non, trong lòng nàng ghen ghét người khác tăng thêm rất nhiều, có một số thứ khi có được lại muốn buông tay cho người khác rất nhiều người không cam lòng, mà nàng cũng vậy, nàng không cam lòng để lão gia coi mình là thế thân của Tam phu nhân, không cam lòng vất vả mong mỏi hài tử lại bị sinh non, càng không cam lòng ngay cả Dương Mộc Hoan trước khi chết cũng vẫn tính toán nàng, ôm nhiều nỗi không cam lòng nàng muốn làm cái gì đó, Tam phu nhân chính là trở ngại của nàng, nàng liền muốn diệt trừ Tam phu nhân dù phải dùng đến thủ đoạn hèn hạ.

"Dĩ nhiên là không ghét bỏ, sau này chỉ sợ lại quấy rầy Tam tỷ." Tần Song Ngọc cười nói, đứng dậy động tác tự nhiên rót hai ly trà bưng đến trước mặt hai người, giống như nàng ta chính là chủ nhân gian phòng này.

Chỉ là thân thể nàng ta che khuất, gian phòng kia trừ nàng còn có một người nhưng không chú ý tới móng tay của nàng ngâm chốc lát trong ly trà ở tay phải, giống như có cái gì đó tan ra trong ly trà.

Tầ Song Ngọc đem hai ly trà đặt trước mặt mình và Tam phu nhân, Tam phu nhân trồi lên tia lúng túng, "Ngũ muội, ta thật không tốt? Ngươi đến phòng ta đáng lý ta nên chiêu đãi ngươi, hiện tại ngược lại để ngươi vất vả."

"Cái này không cần khách khí, ngươi là Tam tỷ Song Ngọc hướng ngươi châm trà đó là phải, huống chi ngươi là phu nhân lão gia sủng ái nhất, Song Ngọc có thể phục vụ Tam tỷ đó có thể coi là vinh hạnh của Song Ngọc, nếu Tam tỷ thấy ngượng ngùng vậy cho Song Ngọc chút mặt mũi đem ly trà này uống hết a!" Tần Song Ngọc ha hả cười nói, khuon mặt hữu hảo nhưng ánh mắt xẹt qua ly trà trước mặt Tam phu nhân không dấu vết, bưng ly trà cả mình lên chậm rãi uống.

Trân mặt Tam phu nhân vẫn như cũ mang theo nụ cười ôn hòa vô hại không chút nào phòng bị nhưng nàng thật không chút nào phòng bị sao? Không! Một khắc vào cửa kia Tam phu nhân liền âm thầm phòng bị nhất cử nhất đọng của Tần Song Ngọc, chút tâm tư đó của Tần Song Ngọc muốn gạt người khác thì được còn muốn gạt nàng thật không biết lượng sức mình.

Ánh mắt rơi vào nước trà trong chén trước mặt, nàng không có tận mắt thấy Song Ngọc động tay động chân nhưng đối với miệng mình nàng cần phải lưu ý một chút, đưa tay bưng ly trà lên lại chợt nghe được tiếng đinh rơi vào trong ly trà như cps thứ gì rơi vào trong chén.

"Coi, ta sao lại không cẩn thận?" Tam phu nhân tràn đầy tự trách nói, giờ phút này mang khuyên tai trân châu giờ một bên không thấy, rõ ràng nó đã rơi vào trong ly trà.

Tần Song Ngọc không nhìn thấy hết thảy phát sinh như thế nào, chẳng qua trong lòng liền kêu không tốt, thật vất vả nàng mới tìm được cơ hội động tay động chân với ly trà, Tam phu nhân lại không uống, nàng ta đã biết chuyện gì sao?

"Nếu không ta đổi một chén khác đi!" Tam phu nhân bưng ly trà đứng dậy, vừa đứng dậy nàng lại bị Tần Song Ngọc kéo lại, nghi ngoặc nhìn Tần Song Ngọc, khẽ cau mày.

Tần Song Ngọc kéo kéo khóe miệng, "Bát quá là một khuyên tai thôi, khuyên tai Tam tỷ chẳng lẽ không sạch sẽ sao? Uống cũng không có vấn đề gì đi! Đây là ly trà đầu tiên Song Ngọc rót cho ngươi, cứ như vậy bỏ thật sự có chút làm người ta đau lòng đấy!"

Tần Song Ngọc vừa nói vừa lộ vẻ mặt tiếc hận nhìn Tam phu nhân than thở, bộ dạng kia giống như nếu Tam phu nhân đem ly trà bỏ đi lòng nàng ta cũng sẽ bể theo một dạng, Tam phu nhân bị lời nói vừa rồi làm hoài ngi càng thêm phòng bị nhưng giờ phút này nhì Tầm Song Ngọc kiên trì như vậy trong lòng càng khẳng định suy đoán của chính mình, trà này quả nhiên không tầm thường.

Ánh mắt rơi vào nước trà trong chén, xuyên qua nước trà mơ hồ nhìn thấy khuyên tai có viên trân châu hết sức rực rỡ, trầm mặc chốc lát lại tựa hồ giãy giụa, cùng lúc đó trong lòng Tần Song Ngọc cũng thấp thỏm, ngàn vạn lần hi vọng ly trà kia được uống vào.

Rốt cục, Tam phu nhân do dự chốc lát, trên mặt nở rộ nụ cười, "Ngũ muội nói cũng đúng, vốn là ta nên châm trà, muội lại làm thay, ly trà này ta không uống vậy thật sự xin lỗi Ngũ muội! Ta uống được chưa?"

Vừa nói, bưng ly trà đặt lên mép nhẹ nhàng uống, Tần Song Ngọc thấy Tam phu nhân cuối cùng cũng uống xong ly trà, trên mặt nở ra nụ cười đắc ý, hừ rốt cục uống sao? Rất tốt, chỉ cần uống ly trà này Tam phu nhân liền mặc cho người khác xâu xé.

Tam phu nhân liếc thấy giữa hai hàng lông mày Tần Song Ngọc toát ra một phần đắc ý, mâu quang vi liễm, khi đặt ly trà xuống đột nhiên nhíu mày một cái, khẽ vuốt ve cái trán, rù rì nói, "Ta... Ta đây là thế nào? Ngũ muội.... Này....."

"Tam tỷ ngươi là quá mệt mỏi, nếu mệt mỏi liền đi nghỉ ngơi đi." Thanh âm Tần Song Ngọc lạnh như băng, không giống vừa rồi thân thiện.

"Ngươi.... Trà kia...." mi tâm Tam phu nhân nhíu lại càng chặt, bộ mặt bất khả tư nghị(không tin được) nhìn tần Song Ngọc, "Tại sao? Ngươi muốn làm gì?"

Chẳng qua là nàng không kịp chờ câu trả lời cả người liền ngã xuống ghế, Tần Song Ngọc nhìn Tam phu nhân đã hôn mê, khóe miệng không chút kiêng kị cười lên đắc ý, đụng thân thể Tam phu nhân một cái hừ lạnh một tiếng, "Tại sao? Ngươi nói tại sao vậy chứ?"