Chương 6: Ác ma căn biệt thự

Trong căn phòng lớn, một người đàn ông to cao đang đứng nhìn ra khu vườn hoa huệ trắng, hắn đưa hai tay ra sau lưng, trầm ngâm. Bỗng có một người đàn ông khác đến gần hắn, hơi cúi đầu.

“Thưa Tống lão đại, đã chậm rồi ạ!”

Tống Vinh Hiển quay người lại nhìn Tuấn Kiệt. Hắn không nói lời nào, con ngươi ảm đạm nhìn Tuấn Kiệt. Tuấn Kiệt vẫn không dám ngước đầu lên. Một lát sau, Tống Vinh Hiển lại quay người về hướng vườn hoa, hắn phát hiện ra một cô gái đứng trong khu hoa Huệ trắng. Tống Vinh Hiển cau mày. Hắn cứ nhìn cô gái đó, đầu hơi nghiêng nghiêng. Dưới ánh trăng, cô gái đứng trong vườn hoa Huệ trắng. Cô mặc chiếc váy dây lộ ra làn da trắng ngần dưới ánh trăng. Cơn gió kéo đến, thổi đi mái tóc của cô. Mái tóc bay trong gió, cô gái cúi người xuống ngửi lên bông hoa. Một cô gái trong vườn hoa Huệ trắng, dưới ánh trăng sáng, cô gái xinh đẹp lại càng trở nên xinh đẹp hơn tạo nên một bức tranh ngàn vàng. Dường như cảm nhận được cái lạnh, cô gái bỏ chạy đi. Tống Vinh Hiển vẫn nhìn theo bóng dáng của cô. Sau khi cô gái đó đi, Tống Vinh Hiển vẫn đứng như thế nhìn ra vườn hoa Huệ trắng liên tưởng đến một người con gái…

“Reng… reng…”

Tiếng chuông báo thức vang lên. Trương Mỹ Huệ đang nằm ngủ trên giường, đập giường vài cái.

“Thiên Thiên! Sáng rồi!”

“Ummm!” Thiên Thiên uể oải.

“Reng… reng…”

Mỹ Huệ nhắm mắt ngồi dậy. Mỹ Huệ ngồi bất động trong vài giây rồi mắt nhắm mắt mở leo xuống giường. Mỹ Huệ vuốt mái tóc rối của mình, đến đầu bàn tắt chuông báo thức. Mỹ Huệ đứng im, nhắm mắt mặt ngửa lên trần nhà. Thật sự mùi hương của hoa Huệ trắng làm tối qua cô ngủ rất ngon. Mỹ Huệ đi đến giường Thiên Thiên, lắc người cô.

“Thiên Thiên à! Mau dậy đi!”

“Năm phút nữa thôi.” Thiên Thiên giọng ngái ngủ nói.

Mỹ Huệ bước vào phòng tắm. Một lát sau, Mỹ Huệ bước ra, trên người là bộ đồng phục hầu gái.

“Thiên Thiên! Mau dậy thôi, sáu giờ rồi.” Thấy Thiên Thiên còn nằm trên giường, Mỹ Huệ nói.

Cuối cùng, Thiên Thiên cũng bỏ chăn ra rồi đi liêu xiêu bước vào phòng tắm.

Sáu giờ ba mươi, Mỹ Huệ cùng Thiên Thiên đi xuống phòng khách khu người hầu. Vừa xuống thì đã thấy hầu gái Ly đứng chờ sẵn. Hai người kia vẫn chưa xuống nên Mỹ Huệ và Thiên Thiên đành chờ. Một lúc sau, hai người còn lại cũng đến. Hầu gái Ly bắt đầu phân công nhiệm vụ cho từng người. Mỹ Huệ và Thiên Thiên phụ trách dọn dẹp lầu hai của toà nhà chính.

Bước vào lầu hai, có khoảng ba người hầu gái trên đó.

“Là người mới sao?” Một người trong số đó tiến lên nói.

Mỹ Huệ và Thiên Thiên cùng nhìn người hầu gái đó. Người đó có thân hình hơi tròn tròn, đôi mắt một mí, dáng đứng cộng với kiểu nói chuyện có vẻ là đại ca.

“Đúng vậy. Có chuyện gì sao?” Thiên Thiên nhìn thẳng vào mặt người hầu gái đó trả lời.

“Không sao. Chỉ cần hai người nghe lời của tôi thì sẽ không có chuyện gì.”

Mỹ Huệ và Thiên Thiên nhìn nhau.

“Phải chào đón người mới chứ nhỉ.” Người hầu gái đó nở nụ cười nham nhở, đưa cây lau nhà cho Mỹ Huệ rồi nói tiếp. “Đây là quà chào mừng của tôi. Vui vẻ nhé!”

Nói rồi, người hầu gái đó bỏ đi.

“Ê này.”

Thiên Thiên đuổi theo thì lại bị một người giữ lại.

“Đừng!” Người đó nói. “Cô ta tên là Hoàng Ba. Là thủ lĩnh của khu người hầu. Cô ta ỷ lại mình to con nên ăn hiếp người khác. Có người chống lại cô ta, bị cô ta đánh tơi bời. Hai người nên nghe lời cô ta để tránh phiền phức cho bản thân.”

“Hả? Chẵng lẽ nơi này không có ai trừng trị cô ta hay sao. Tôi nhớ có một người quản gia mà, lại có cô Ly nữa.” Thiên Thiên bất bình.

“Hai người họ đều không quan tâm mấy đến việc nội bộ. Có người đã thử nói với hai người họ nhưng lại không có chứng cứ nên…” Cô hầu gái đó lắc đầu rồi đi làm công việc của mình.

“Thật là…” Thiên Thiên tức giận dậm chân.

“Thôi bỏ đi. Mau làm thôi.” Mỹ Huệ cầm cây lau bắt đầu lau sàn nhà.

Mỹ Huệ thật không thể ngờ, làm hầu gái mà cũng có những chuyện như thế này. Cô thở dài lắc đầu.

“Hơ… Mệt quá đi mất.”

Sau khi lau dọn cả tầng hai xong đã là mười một giờ trưa. Mỹ Huệ và Thiên Thiên cùng hai người còn lại ngồi xuống ghế.

“Trên lầu ba có gì thế nhỉ?” Mỹ Huệ nhìn lên lầu ba tò mò hỏi. “Mọi người không quét dọn trên đó sao?”

“Trên đó chỉ khi nào quản gia Kim cho phép lên lau dọn mới được làm. Khi làm cũng phải do quản do Kim quan sát.” Một người nói.

“Sao vậy? Có gì trên đó sao?” Thiên Thiên nói.

“Tôi cũng không biết. Hình như trên đó là của ông chủ. Ông chủ không cho phép ai tự ý lên đó. Tôi chưa lên nên cũng không biết nữa. Ông chủ rất ít khi về biệt thự nên tầng ba cũng chẳng có ai. Nhưng mà nghe nói trên đó có ma đấy.”

“Ma sao?” Mỹ Huệ và Thiên Thiên cùng nói.

“Đúng vậy.” Một người kể lại. “Nghe nói có một lần cô hầu gái My lên lầu hai lấy điện thoại để quên thì nghe trên lầu ba có tiếng gì đó. Cô My đó nhìn lên lầu. Trên lầu tối đen không một chút ánh sáng. Bỗng tiếng bước chân vang lên. Khi đó cả lầu hai đều không có ai. Tiếng bước chân càng gần hơn… gần hơn. Cuối cùng… My phát hoảng khi thấy một đôi mắt sáng ở chổ cầu thang…”

“Cái gì? Mắt sao?” Mỹ Huệ và Thiên Thiên cầm tay nhau mà run.

“Đúng vậy. Là mắt đó. Khi ấy cô My đó sợ quá ngất xỉu. Sáng hôm sau cả thân đau nhức, kể lại cho mọi người nghe, sau đó cô ta vì quá ám ảnh đôi mắt đó mà đã nghỉ việc.”

“Đôi mắt đó ghê vậy sao?”

“Nghe nói, cô My đó không thấy tay chân người đâu hết mà chỉ thấy đôi mắt sáng lơ lửng trên không trung.”

Mỹ Huệ và Thiên nuốt nước bọt.

“Hay đó chỉ là ông chủ thôi?” Thiên Thiên sợ hãi hỏi.

“Không phải. Ông chủ ngày hôm đó không có ở nhà.” Cô hầu gái nhìn đồng hồ rồi nói. “Đã trễ rồi. Mau xuống ăn trưa thôi.”

“Rầm.”

Tiếng ghế ngã khiến Mỹ Huệ và Thiên Thiên giật mình. Đi xuống lầu hai, Mỹ Huệ vẫn tò mò nhìn lên trên.

“Này, Huệ.”

“Hả?”

Thiên Thiên huých tay Mỹ Huệ làm cô giật mình.

“Thật không biết trên đó có gì ha.” Thiên Thiên chỉ lên lầu ba nói.

“Hả? Cậu không sợ sao?”

“Tất nhiên là sợ rồi. Nhưng tò mò nhiều hơn sợ.”

Mỹ Huệ và Thiên Thiên đưa mắt nhìn nhau đầy mờ ám. Trong suốt đường đi về khu người hầu, hai người đã bí mật trao đổi với nhau điều gì đó mà khiến cả hai vừa lo sợ vừa hào hứng.

Trong nhà ăn đông người, Mỹ Huệ và Thiên Thiên lấy thức ăn rồi tìm bàn ngồi xuống. Dù là người hầu nhưng đồ ăn ở đây rất phong phú.

“Woa! Ngon quá!” Gắp một miếng thịt bò đưa vào miệng, Thiên Thiên tắm tắc khen ngon.

“Woa! Đúng là ngon thật đấy!”

Mỹ Huệ sung sướng thưởng thức miếng thịt bò đang tan chảy trong miệng.

“Có thể ngồi đây không?” Một giọng nói vang lên.

Đang ăn ngon thì bỗng nhiên mất hứng. Mỹ Huệ và Thiên cùng nhìn Hoàng Ba. Sau lưng Hoàng Ba có vài người theo. Hoàng Ba ngồi xuống. Một người đưa khay thức ăn cho Hoàng Ba. Nuốt không trôi, Mỹ Huệ và Thiên Thiên đứng dậy, định đi về phòng.

“Sao vậy? Khó chịu gì sao? Mau ngồi xuống đi.” Hoàng Ba vừa ăn vừa nói.

Mỹ Huệ và Thiên Thiên vẫn tiếp tục đi. Bỗng Hoàng Ba đứng dậy chặn đường.

“Lời của cấp trên dám không nghe sao?” Hoàng Ba vênh váo nói.

“Cấp trên? Cô là cấp trên lúc nào vậy?” Thiên Thiên ngẩng cao đầu hỏi.

“Thật sự không biết sao? Mau nhìn cho rõ đi.”

Hoàng Ba chỉ vào ngực trái của mình. Mỹ Huệ bây giờ mới phát hiện trên đó có thêu một bông hoa Huệ trắng nhưng chỉ có hai lá. Nhìn xung quanh, mọi người ai cũng đều có thêu hoa Huệ trắng bên ngực trái, có người không có lá nào, có người có hai lá ba lá. Mỹ Huệ và Thiên Thiên cau mày.

“Sao nào! Biết chưa hả! Trừng mắt cái gì?”

Hoàng Ba dùng ngón tay đẩy trán Thiên Thiên…