Năm mới đang tới gần.

Thành phố B được xanh hóa bằng việc trang trí những chiếc đèn lồng treo trên cây và trên tường, trong đêm mọi nơi đều rực rỡ, lộng lẫy.

Lâm Tiếu cũng không có công việc gì, phần lớn thời gian đều ở trong nhà.

Sau khi cô làm diễn viên, dạ dày lại càng không ổn, Lâm Tri Ngộ nhìn mà đau lòng. Mỗi ngày đều nấu canh để bồi bổ thân thể cho cô.

Khổng Kỳ vừa mới trở thành cổ đông lớn nhất của Khổng Thị, nhân viên của công ty cũng biến động rất lớn. Cuối năm bận rộn đến nỗi anh không có thời gian để ý tới bất cứ việc gì khác, thường xuyên phải tăng ca đến tận nửa đêm mới về nhà. Lâm Tri Ngộ hâm nóng canh để ở trong bếp, thuận tiện lúc nào anh về đều có thể uống.

Lâm Tiếu lúc trước có ghi hình một số chương trình về kỹ năng. Người nhà học Khổng gần đây phát hiện ra một niềm vui mới, đó chính là ngồi quây quần bên nhau, cùng xem chương trình của Lâm Tiếu. Đại khái bố mẹ Lâm Tiếu đều thích như vậy, nhưng cô lại xấu hổ, họ lại còn bàn luận một cách hào hứng.

Cuối cùng chương trình của Lâm Tiếu cũng qua đi, đài giải trí bắt đầu phát sóng những chương trình giải trí có liên quan.

Lâm Tiếu chủ động đi tới nhà bếp rót trà cho mọi người, lúc đi ra thì thấy sắc mặt của Lâm Tri Ngộ không được tốt lắm.

Đang chuẩn bị hỏi thì nghe thấy nội dung mà nữ biên tập viên nói trên ti vi.

"Có thông tin cho rằng, lần này Triệu Mai đã đánh hậu bối trong phòng trang điểm. Sau đó đoàn làm phim đã hủy hết lịch trình của cô, các cảnh diễn phần lớn cũng bị cắt. Hai sự việc này rất khó để nói là không liên quan tới nhau."

"... Trong cuộc phỏng vấn sau đây, Triệu Mai nói rằng cô không hề lo lắng về tiền đồ của mình trong ngành giải trí. Cô nói nữ minh tinh mới nổi tiếng gần đây - Lâm Tiếu, chính là con gái của vợ cũ với chồng chính là người chồng của cô bây giờ. Quan hệ giữa hai người khá tốt. Nhưng đối với những người theo dõi sự việc này, Triệu Mai trước kia đã từng nghi ngờ có người thứ ba xen vào tình cảm của người khác..."

Nữ biên tập viên giọng điệu như cố ý nhấn mạnh, làm nghiêm trọng thêm sự việc giống như giáng một cú đấm vào mặt người khác vậy. Lâm Tiếu không phát ra âm thanh, đi qua đó, bưng một tách trà đến cho Lâm Tri Ngộ, làm gián đoạn sự thẫn thờ của bà.

Lâm Tri Ngộ có chút thất thần nhìn cô, tay nhận lấy tách trà đều run rẩy.

Khổng Thượng Tân âm thầm điều chỉnh lại tinh thần, nhanh chóng phát ra âm thanh vui vẻ, phá vỡ bầu không khí nặng nề trước đó.

Nhìn thấy Lâm Tri Ngộ uống một chút trà, trên mặt vẫn nghiêm trọng như cũ, Khổng Thượng Tân chậm rãi đứng dậy.

"Có phải xì dầu trong nhà hết rồi không? Đường cũng cần phải mua thêm rồi, còn hoa quả, rượu gạo nữa..." Khổng Thượng Tân vừa hướng mình ra phía cửa vừa tính toán, "Lâm Tiếu, cùng ta đi siêu thị nào. Hãy nhớ mấy đồ cần phải mua."

Lâm Tiếu nhìn Khổng Thượng Tân liền đứng dậy: "Vâng."

Khổng Kỳ không có ở đây, Khổng Thượng Tân lái xe đưa Lâm Tiếu đi siêu thị cách nhà khá xa.

Lâm Tiếu đội một chiếc mũ lưỡi trai, lấy một chiếc xe chở hàng, đi theo Khổng Thượng Tân từng bước một.

Người ở siêu thị rất đông, cuối năm nên rất nhiều người.

Loa ở siêu thị đang phát ra âm thanh của bài hát "Chúc mừng năm mới", cảm thấy tâm trạng của mọi người ít nhiều cũng vội vã hơn.

Khổng Thượng Tân đứng trước quầy hàng, nheo nheo đôi mắt nhìn chữ viết bên trên, âm thanh trầm tĩnh mở miệng: "Con đừng trách mẹ con để bụng. Dù sao sự việc xảy ra đối với bà ấy, người khác đều không thể có trải nghiệm chân thật bằng bà ấy."

Lâm Tiếu giúp ông một tay lựa đồ, nhẹ nhàng mở miệng: "Vâng, con biết rồi."

"Con có thể thông cảm thật tốt." Khổng Thượng Tân chọn vài loại bia bỏ vào trong xe chở hàng. Lâm Tiếu cùng ông đẩy xe về phía trước, "Chúng ta già rồi, chuyện của người trẻ các con chúng ta cũng không hiểu lắm. Chuyện của đời trước thì không nên đặt lên người đời sau các con. Nhưng con với ba con, vốn là không rũ bỏ được quan hệ, vì vậy việc này vẫn phải phụ thuộc vào bản thân con."

Khổng Thượng Tân gật gật đầu, tiếp tục đi về phía trước: "Lúc về cũng đừng nhắc chuyện này với mẹ con nữa. Cũng không phải là bà ấy không từ bỏ được, chỉ là quá mẫn cảm. Chuyện liên quan tới con, bà ấy luôn căng thẳng quá mức, lại luôn cảm thấy có lỗi."

Điểm này Lâm Tiếu cũng nhận thấy.

Cô gật đầu, chiếc xe chở hàng xoay chuyển sang khu thực phẩm tươi sạch. Lâm Tiếu đến chọn một chút hoa quả, Khổng Thượng Tân cũng đi tới chọn một ít kiwi.

Đột nhiên có mấy người đi tới, do dự nhìn rồi hỏi: "Xin hỏi... là Lâm Tiếu sao?"

Lâm Tiếu ngẩng đầu lên, đèn flash ở bên kia nháy lên vài cái.

Lâm Tiếu theo bản năng dơ tay lên che liền nghe thấy tiếng nói từ phía kia: "Đúng là cô rồi. Sớm đã nghe nói cô trở về thành phố B để ăn Tết, không ngờ lại có thể gặp cô ở đây."

Khổng Thượng Tân có chút không thích ứng được với không khí bây giờ, vẻ mặt nghiêm trọng, nhíu mày, sau đó kiên định đứng trước mặt Lâm Tiếu.

Mấy người phóng viên chắc là cũng không có ác ý gì, nhìn dáng vẻ có lẽ là tới phỏng vấn về lượng tiêu dùng cuối năm vừa hay gặp được cô.

Lâm Tiếu lịch sự cười một cái, nhẹ nhàng cúi đầu: "Chào mọi người, chúc mừng năm mới. Mọi người vất vả rồi."

Mấy người phóng viên trước mặt có chút kích động, nhìn thấy Khổng Thượng Tân bên cạnh cô thì liền hỏi: "Có thể làm phiền cô ghi hình một đoạn chúc phúc năm mới không? Chúng tôi là phóng viên của đài địa phương, đến lúc đó có thể để cho dân ở thành phố B chúng tôi xem. Ba mẹ cô cũng có thể xem được."

Nhìn thấy người xung quanh tới xem náo nhiệt ngày càng đông, Lâm Tiếu nhìn xung quanh, chỉ đành đồng ý với mấy người phóng viên: "Tất nhiên là được, chúng ta đi qua bên kia nhé. Ở đây ảnh hưởng đến mọi người mua sắm quá rồi."

Cô chỉ tay về phía khá thoáng người.

Mấy người phóng viên liền chậm rãi đi qua đó.

Khổng Thượng Tân nhận lấy xe chở hàng từ trong tay Lâm Tiếu, giúp cô đẩy nó. Hai người cùng nhau đi tới đó.

Có vị phóng viên lại gần một chút, tò mò hỏi cô: "Vị này là ba của cô sao? Chú thật là trẻ quá đi."

Lâm Tiếu cười ngại ngùng với người phóng viên, cô đưa tay ôm lấy cánh tay của Khổng Thượng Tân, không nói gì. Đột nhiên phía sau có người la lên với âm thanh mừng rỡ và lo lắng: "Tiếu Tiếu."

Âm thanh quá lạ lẫm, lạ lẫm đến mức giống như rất nhiều năm rồi mới nghe thấy, khiến người ta kinh ngạc một chút. Nhưng âm thanh này cũng rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi bao nhiêu năm đều mơ thấy, từng khiến cô phải tỉnh giấc mộng.

Người kia mang theo âm thanh vừa lạ vừa quen bước tới, đi tới phía Khổng Thượng Tân và Lâm Tiếu. Nhìn thấy người đang đi phát tướng một cách rõ ràng, chính là Lâm Dịch Đức.

Lâm Tiếu có chút thất thần, dường như sắp không nhận ra được ông ta.

Lâm Dịch Đức đẩy một chiếc xe chở đầy đồ, chen qua đám người phóng viên rồi tiến lại gần. Nhưng họ quá đông, hành động này của ông ta quả thực khiến người khác ghét. Mọi người đều không muốn cho ông ta đi qua.

Mọi người xung quanh không ngừng thì thầm bàn luận to nhỏ. Khổng Thượng Tân nét mặt nặng nề, ông vô vỗ bàn tay Lâm Tiếu đang nắm lấy cánh tay mình: "Chú qua bên kia một chút, mẹ con hai ngày trước nói muốn ăn cam. Ta đi mua một ít."

Lâm Tiếu nhíu mày nhìn Khổng Thượng Tân, cho dù ông không ở công ty cũng vẫn luôn chuẩn bị cho bản thân một dáng vẻ chỉnh tề, ngăn nắp lạ thường. Ông xoay người đi Lâm Tiếu mới phát hiện so với lần đầu tiên gặp, người kiên cường và nghiêm túc như Khổng Thượng Tân, bây giờ lưng cũng đã gù đi một chút rồi.

Tay và xung quanh cô đều trống trải. Đám phóng viên không nhìn ra giữa ba người họ có gì đó không đúng, đưa micro ra trước mặt Lâm Tiếu, không ngừng đưa ra câu hỏi cho cô.

Mắt Lâm Tiêu nhìn về hướng Khổng Thượng Tân đang rời đi và đi qua chỗ Lâm Dịch Đức đang đứng. Vẻ mặt ông nặng nề, tránh mặt một chút, nhanh chóng chuyển hướng ánh nhìn của mình.

Trong lòng rối bời có một sự buồn bã không thể nói ra thành lời. Lâm Tiếu hai tay siết chặt lại giống như không khống chế được cảm xúc tích tụ trong lòng bao nhiêu năm qua, bất ngờ hướng về phía kia la lên: "Ba!"

Khổng Thượng Tân sững lại, ông đứng yên như đang bảo vệ tôn nghiêm của mình. Sau đó thẳng lưng lên, từng bước từng bước đi xa hơn.

Gương mặt vừa mập vừa to của Lâm Dịch Đức hiện lên một nụ cười, ông đưa tay lên vẫy vẫy, đáp lại: "A, Tiếu Tiếu—"

Lâm Tiếu xin lỗi đám phóng viên: "Thứ lỗi, chờ tôi một lát."

Cô chen qua mọi người đi ra, đám phóng viên tự động nhường cho cô một lối đi. Rõ ràng là ngay gần trước mắt, Lâm Tiếu lại cảm thấy chỉ một giây sau đối phương sẽ biến mất vậy. Sau đó lại tiếp tục như băng qua núi, vượt qua biển.

Cô không dễ dàng gì mới gạt qua được tất cả...

Lâm Tiếu có chút vội vàng chạy tới.

Cuối cùng, cô đưa tay ra nắm lấy vạt áo khoác đen của Khổng Thượng Tân.

Khổng Thượng Tân có chút ngạc nhiên quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Tiếu mang theo sự lo lắng.

Thiếu nữ đã trưởng thành hơn rất nhiều, không còn là dáng vẻ vừa cảnh giác lại vừa đau lòng như lúc mới gặp nữa.

Cô vừa mới chạy nhanh, nhịp tim đập nhanh mới dịu lại được một chút. Cô đưa tay ra đón lấy chiếc xe chở hàng trong tay Khổng Thượng Tân, rất tự nhiên mở miệng, giống như hai người họ lúc ở nhà luôn giữ thái độ này vậy.

"Không phải nói còn mua đường và rượu gạo sao? Ba biết mẹ cần hãng nào không?"

Gương mặt nghiêm nghị của Khổng Thượng Tân giống như có chút thất thần. Ông nhìn Lâm Tiếu, nửa ngày cũng không nói ra lời nào: "Con, con vừa mới..."

Môi Lâm Tiếu nở ra một nụ cười, nhìn ông nhỏ nhẹ nói: "Ba, ba chờ một chút."

Cô quay đầu lại, cảm thấy có lỗi nhìn mọi người: "Thật là ngại quá, chúng tôi cũng tới đây mua đồ cho năm mới, nếu như về muộn mẹ tôi sẽ trách ba tôi mất. Hay là như vậy đi, hai ngày tới tôi đều ở nhà, mọi người có thể tới nhà tôi phỏng vấn. Tôi ghi hình cho mọi người, có được không?"

Đổi một cách khác còn tốt hơn, mọi người tất nhiên là đồng ý, đám phóng viên chủ động rời đi.

Lâm Tiếu quay đầu đối diện với Lâm Dịch Đức đang ngỡ ngàng đến nửa ngày cũng không hồi phục nổi.

Nhìn thấy Lâm Tiếu, cuối cùng giống như cũng hồi phục lại được tinh thần, Lâm Dịch Đức có chút tức giận mà la lớn: "Lâm Tiếu! Con đừng quên con mang họ Lâm!"

Cô thu lại nụ cười trên mặt, nhìn ông ta rồi lãnh đạm mở miệng: "Ông cũng đừng quên, tôi theo họ mẹ, là họ Lâm. Ba, hôm nay con còn gọi ba một tiếng ba là muốn nhắc nhở ba. Ba vẫn còn nợ mẹ con một tiếng xin lỗi, mặc dù lời xin lỗi cũng không giải quyết được chuyện gì. Con và mẹ bây giờ sống rất tốt, nhưng xin lỗi có lẽ sẽ khiến trong lòng ông dễ chịu hơn một chút."

Lâm Tiếu và Khổng Thượng Tân chuẩn bị xoay người bước đi, Lâm Tiếu liếc Triệu Mai đang bế cậu nhóc đang trốn đứng bên cạnh nhìn cô, liền nói tiếp: "Còn nữa, làm phiền ông quản lý cho tốt phu nhân của mình. Nếu như có một chút hiểu lầm hay tổn thất không đáng xảy ra, tôi tuyệt đối sẽ không giúp cô ta."

Hai người lúc trở về, mua quá nhiều đồ rồi, chỉ đành bấm chuông cửa.

Lâm Tri Ngộ nhanh chóng tới mở cửa, eo của bà vẫn còn đang đeo tạp dề. Vừa mới mở cửa thì thấy Khổng Thượng Tân xách hai túi đồ lớn, trên mặt có chút không chịu nổi mà nhìn bà. Tinh thần có chút kích động giống như trẻ con vậy.

Lâm Tri Ngộ có chút dự cảm, nhìn Lâm Tiếu phía sau. Trong lòng cô còn ôm một bao to, bên trong đều là đồ sặc sỡ sắc màu, hình như đều là đồ ăn vặt của trẻ con. Dường như bản thân cũng cảm thấy xấu hổ, cô nhăn mặt rồi khịt mũi.

Lâm Tri Ngộ vừa đóng cửa vừa nói: "Mua nhiều đồ ăn vặt như vậy để làm gì chứ? Nhà chúng ta cũng không có con nít."

Khổng Thượng Tân thay đôi dép trong nhà xong, nói một câu làm như đương nhiên: "Lâm Tiếu thích ăn."

Lâm Tiếu ôm túi đồ trong lòng đi vào, vừa mới đặt lên bàn, tay chuẩn bị mở bịch khoai tây chiên. Lâm Tri Ngộ lập tức lớn giọng: "Rửa tay trước đã rồi ăn. Thật là, đã lớn như vậy rồi."

Lâm Tiếu đang rửa tay liền chớp chớp mắt như đứa trẻ bị bắt quả tang, giống như đột nhiên nhớ ra điều gì đó. Cô nhìn Khổng Thượng Tân đang chuẩn bị lên lầu liền gọi: "Ba, vừa rồi có phải ba chưa rút chìa khóa xe không?"

Khổng Thượng Tân dừng lại một chút, tinh thần hồi phục, dường như trên mặt không nhịn được nữa. Ông cúi đầu nhìn đôi dép mới thay xong rồi thấp giọng nói: "Hình như đúng vậy, vừa nãy ba quên mất rồi."

Lâm Tri Ngộ bị dáng vẻ của ông làm cho buồn cười: "Thật là, đã lớn tuổi như vậy rồi..."

Nói được một nửa, dường như mới phát hiện ra sự thay đổi trong lời nói của Lâm Tiếu.

Lâm Tri Ngộ nhìn về phía Lâm Tiếu đang rửa tay, lại quay sang nhìn Khổng Thượng Tân đang ra khỏi cửa đi rút chìa khóa. Cả nửa ngày cũng chưa phản ứng lại được.

Khi đã nhận thức được, giống như cảm thấy đời này sẽ không có thứ gì có thể đột nhiên va mạnh vào lồng ngực bà như bây giờ.

Lâm Tri Ngộ nghẹn ngào không nói lên lời, không kìm nén nổi, hai mắt đã đỏ lên.

Lúc ăn cơm tối, bận rộn cả một ngày, cuối cùng Khổng Kỳ cũng được trở về nhà, ngồi trước bàn để ăn cơm. Anh nhìn Khổng Thượng Tân đang không ngừng bận rộn cả trong lẫn ngoài, thỉnh thoảng lại còn va vào cửa hay đá vào bàn. Lại còn quên gia vị chính mình đã lấy, vừa lấy ra lại có chút ngạc nhiên.

Anh khều khều cánh tay Lâm Tiếu, nhỏ tiếng hỏi: "Tiếu Tiếu, ba làm sao vậy? Sao lại kích động như thế kia?"

Lâm Tiếu lắc lắc đầu, cô ngẩng đầu nhìn Khổng Thượng Tân lại đang muốn đi vào bếp, mở miệng gọi: "Ba, ba mau lại đây ăn cơm thôi. Thức ăn đều sắp nguội cả rồi."

Khổng Kỳ vừa mới cầm đũa lên, bị lời nói này của cô làm cho rơi cả đũa xuống bàn. Anh quay đầu lại nhìn Lâm Tiếu với ánh mắt và vẻ mặt không thể tin nổi.

Khổng Thượng Tân xoay người lại đáp: "Ây da, vẫn còn món hạt ngô chiên nữa, sắp được rồi."

Lâm Tiếu quay đầu nhìn Khổng Kỳ, anh lập tức cầm đũa lên coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng đôi mắt lại không ngừng liếc về phía hai người họ.

Lâm Tri Ngộ ở bên cạnh, trên môi cứ cười mãi.

Sau bữa ăn, Lâm Tiếu rửa bát xong thì nhận được điện thoại của Trịnh Lãng Yến.

Cô mặc đồ ngủ, ôm một chiếc chăn nhỏ rồi chui vào một căn lều, tựa vào một chiếc gối lớn ấm áp. Thoải mái đến mức khiến người ta không chịu nổi mà nhắm mắt lại.

Lâm Tiếu nghe thấy âm thanh tiệc tùng linh đình bên kia và tiếng vĩ cầm lẫn vào âm thanh của cuộc nói chuyện, không nhịn được mà muốn hỏi anh đang làm gì.

"Bọn họ đang tổ chức tiệc rượu." Trịnh Lãng Yến tránh một ly rượu được đưa đến, vòng qua mọi người để đi lên lầu, tìm một phòng yên tĩnh. Bên trong phòng ấm áp, anh đi ra ngoài ban công, bị một luồng gió mùa đông thổi vào người. Phần lớn đã tỉnh cả rượu rồi.

"Anh uống rượu sao?" Lâm Tiếu nghe thấy giọng anh có chút mơ hồ.

Trịnh Lãng Yến gật gật đầu, nhanh chóng nhận ra là cô không nhìn thấy: "Có một chút."

Bên kia nhanh chóng truyền đến âm thanh kim loại khi đóng và mở bật lửa, Lâm Tiếu siết chặt tay, nhíu mày nói với anh: "Trịnh Lãng Yến, hút thuốc ít một chút. Không tốt cho sức khỏe."

Trịnh Lãng Yến hút một hơi thật sâu, hơi thuốc lá hòa cùng không khí lan xuống phổi xen lẫn với cơn cồn cào trong dạ dày. Không nói ra được lời nào, lại càng tăng thêm sự nặng nề.

Anh chậm rãi rời điếu thuốc khỏi môi, nhìn khu biệt thự cách đó không xa, trong lòng mang theo chút hoài niệm gọi cô: "Tiếu Tiếu."

"Sao?" Bên này có tiếng sột soạt khi Lâm Tiếu đang sắp xếp chăn.

Trịnh Lãng Yến nhắm mắt, có chút chịu không nổi, anh lấy một điếu thuốc ra và thở dài. Khói tràn vào phổi rồi thoát ra, giọng anh kiên nhẫn như bị bóp nghẹt nói: "Anh nhớ em rồi."

Lâm Tiếu nghe một hồi.

Trịnh Lãng Yến vốn dĩ là cũng thuận miệng nói ra, không thể hi vọng bây giờ có thể ngày nào cũng gặp được Lâm Tiếu.

Anh lại đặt nhẹ điếu thuốc lên môi, động tác dứt khoát, lạnh lùng. Cho dù mùi thuốc lá có quấn lấy một cách quyến rũ cũng không bằng một nửa của môi và lưỡi cô.

Nhưng anh không ngờ Lâm Tiếu bất ngờ mở miệng.

Thực ra cũng là một lời mời nhiệt tình.

"Bây giờ anh có thể ra đây không?"

Không chút phòng bị, Lâm Tiếu luôn nhượng bộ một cách bị động để anh bước vào thế giới của cô. Cho nên anh luôn sợ hãi, không biết bước tiếp theo bản thân sẽ tham lam đến mức nào.

Không biết là do rượu tác dụng hay là bên tai không muốn rời xa giọng nói nhẹ nhàng của cô. Cho đến khi tàn thuốc rơi lên ngón tay, Trịnh Lãng Yến mới đột nhiên tỉnh lại.

Anh khịt khịt mũi, nhanh chóng vứt tàn thuốc đi.

Anh ta mắng chửi như một đứa trẻ.

Lâm Tiếu bên kia dường như đoán được bên đó đang xảy ra chuyện gì, thấp giọng cười một tiếng, nhanh chóng nói: "Hai mươi phút sau, gặp mặt ở dưới nhà em."

Trịnh Lãng Yến liếc nhìn xuống dấu vết trên đầu ngón tay, có chút chưa hồi phục tinh thần: "Được."

"Trịnh Lãng Yến."

"Sao vậy?"

Giọng nói của Lâm Tiếu nhẹ nhàng mang theo nụ cười nhạt, như lần đầu tiên anh nhìn thấy cô nhiều năm trước: "Không được chửi thề."