Cửa xe mở ra, thứ đầu tiên đập vào mắt trợ lý đạo diễn là gương mặt khó ở của một người đàn ông.

Trịnh Lãng Yến sải chân, dứt khoát nhảy xuống xe. Đôi mắt đào hoa ánh lên vẻ giận dữ, anh bực bội nhìn về phía trợ lý nam đeo kính: "Cậu nói đi, phải sửa cái gì hả?"

Trợ lý nam bị dáng vẻ hung hãn của anh làm cho giật thót, lắp ba lắp bắp không nói nổi câu hoàn chỉnh.

Lâm Tiếu xuống xe sau anh, trông thấy dáng vẻ ngang ngược của Trịnh Lãng Yến thì cô kéo góc áo vest của anh, nhỏ giọng năn nỉ: "Trịnh Lãng Yến, đừng gây sự nữa anh."

Chỉ một câu như vậy, anh chàng đang tức tối, dáng vẻ như sẵn sàng đập phá tới nơi đã được trấn an ngay tức khắc.

Trịnh Lãng Yến mím chặt môi, trông anh giống như một chú chó to đang phải ấm ức chịu đựng, không chút cam tâm tình nguyện tí nào, nhưng lại không thể không làm ra vẻ như vậy.

Mặc kệ Trịnh Lãng Yến đang ấm ức, Lâm Tiếu đi theo người trợ lý vào trong khu vực đang ghi hình.

Hiệu suất làm việc của Tôn Tâm rất cao, chị ấy nhanh chóng đè mấy bài báo bôi đen Lâm Tiếu của các nhà xuất bản xuống, đồng thời xử lý mấy tài khoản weibo chữ V nổi tiếng, có sức ảnh hưởng cao mà dạo này rất chịu khó nói xấu cô nữa.

Làm xong những việc đấy, Tôn Tâm cho người điều tra rõ ai là kẻ đứng sau vụ này, chuẩn bị đầy đủ các bằng chứng, chi tiết, rõ ràng rồi lao thẳng vào bộ phận PR của Tinh Liên, đập đống tài liệu đấy xuống trước mặt giám đốc bộ phận.

"Tiểu hoa lưu lượng dưới trướng Tinh Liên bỏ tiền đặt những bài báo bôi đen nghệ sĩ cùng công ty, bộ phận PR các anh làm việc hiệu suất quá thấp hay là đang giả vờ không biết, mặc kệ không xử lý luôn vậy hả? Hoặc, vụ này là trò mà các anh định dùng để nâng cao độ nổi tiếng cho nghệ sĩ hả?"

Nhưng chuyện đấy sau này Lâm Tiếu mới được nghe kể lại.

Trong lúc đó thì cô đang nghỉ ở trong phòng.

Tôn Tâm tự mình giám sát xem bộ phận PR đăng bài thanh minh cho Lâm Tiếu, chị ấy cau mày nhìn, một tay cầm tách trà lên uống một ngụm, dáng vẻ nhàn nhã.

"Vụ bôi đen coi như xong đi, không ngờ cô ta lại to gan đến độ dám dùng tài khoản chữ V mà công ty nuôi cho mình, không biết là cô ta chẳng thèm nể nang ai hay là ngu thật nữa."

Mấy câu này không được hay ho lắm. Giờ Lâm Tiếu đã biết rõ mọi chuyện từ đầu tới cuối nên hiểu chị ấy đang đề cập đến Từ Y Y.

Có điều nghĩ lại thì trước đây chẳng hiểu sao cô lại bị Từ Y Y nhắm vào, kết quả như này có hơi bất ngờ nhưng cũng hợp lý thôi.

Cô mím môi, không nhận xét gì thêm về việc này, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, quay về chủ đề chính: "Chị Tâm, em thấy là giờ có đăng bài thanh minh lên cũng chẳng có tác dụng gì nữa."

Tôn Tâm nghiêng đầu, nhíu mày nhìn cô.

"Dù sao thì với công chúng bây giờ, em đã gắn chặt với hình tượng thích hãm hại người khác mất rồi. Giờ em giống như một mục tiêu rõ ràng để người ta nhắm vào. Cách cái màn hình, mọi người ai thích mắng thì mắng, cứ như là đại diện cho chính nghĩa ấy, đồng thời họ có thể bày tỏ sự trung thành và tình cảm của mình với thần tượng của mình, thỏa mãn trong lòng."

Lâm Tiếu cười nhẹ, cứ như là đang nói chuyện không liên quan đến mình vậy: "Muốn đa số mọi người chấp nhận rằng mình đã sai, đây là một việc rất khó. Cho dù em có nói cho họ biết là em với Trịnh Lãng Yến đã ở bên nhau từ thời cấp ba, không liên quan gì đến những thứ khác. Cơ mà, với thân phận và địa vị của Trịnh Lãng Yến, cộng với cả ngoại hình hơn người của anh ấy thì sẽ có nhiều người muốn tin là em đã sử dụng thủ đoạn mới có thể ở bên anh ấy. Cũng chẳng trách họ được, mọi người luôn thích những thông tin mang tính suy đoán như vậy, thế mới thỏa mãn được cái tính hóng hớt của đa số người quan tâm đến giới giải trí."

Cô nói liên tục, hiểu rõ mọi chuyện nhưng lại bình tĩnh đến lạ. Tựa như, cô chỉ đang cùng bạn mình kể chuyện đời thường của riêng mình mà thôi.

Tôn Tâm nghe xong thì khẽ nhếch môi lên, tay giơ lên rồi lại hạ xuống, tuyên bố: "Em nói đúng."

Giọng chị ấy ổn định, vững vàng, đồng thời có ý tán thưởng dành cho Lâm Tiếu: "Cái thứ gọi là bài thanh minh này ý mà, chẳng có tí tác dụng nào cả."

Lâm Tiếu ngây người, xong cô lại nghe thấy Tôn Tâm nói tiếp: "Điều quan trọng là phải xem thái độ Trịnh Lãng Yến thế nào. Dù sao thì đấy cũng là người ở trong công ty của anh ta, chuyện cũng do anh ta mà ra."

Lâm Tiếu ngạc nhiên, mở to mắt, cô cảm thấy khó hiểu: "Xem anh ấy... thế nào ấy ạ? Chuyện này thì liên quan gì đến anh ấy vậy chị?"

"Hồi trước to mồm như vậy, giờ làm gì có chuyện không nói tiếng nào được." Tôn Tâm cười khẩy, cố tình không trả lời câu hỏi của Lâm Tiếu: "Em không cần phải để ý linh tinh đâu, sau này em sẽ hiểu."

Suốt một thời gian dài sau đó, Lâm Tiếu không trông thấy Từ Y Y nữa.

Cho dù có trong cùng một công ty, cô thường xuyên ra vào Tinh Liên thì cũng không chạm mặt bất cứ ai liên quan đến Từ Y Y nữa.

Tin tức về cô ở trên mạng nhanh chóng bị tin mới đẩy trôi đi mất.

Dường như, chỉ trong một đêm, đột nhiên xuất hiện rất nhiều tin xấu về Từ Y Y.

Mấy tài khoản V nổi tiếng trong giới giải trí đột ngột tung tin bao năm qua cô ta toàn thuê clone nói xấu, bôi đen người khác, làm trò chèn ép người khác, một kẻ không có khí chất.

Fan trung thành của cô ta vẫn cố gắng tẩy trằng, đòi người ta phải bày chứng cớ ra.

Kết quả cầu được ước thấy, các tài khoản V lập tức tung bằng chứng trước đây lúc mới ra mắt, Từ Y Y dựa vào người bạn trai con nhà giàu của mình, nhưng sau khi nổi thì cô ta lại đá người ta đi mất, đổi sang ở bên một nghệ sĩ nam lưu lượng khác, rồi sau đó, anh nghệ sĩ đấy bị cho ngưng hoạt động vì chửi công ty quản lý thì cô ta cũng quyết đoán chia tay luôn, đến với nam nghệ sĩ đang nổi khác ở Tinh Liên là Triệu Nhất Hành.

Bộ phận PR của Tinh Liên chỉ im lặng trước tin tức này, cứ như là cố tình để kệ cho vụ scandal này của Từ Y Y tiếp tục phát triển. Sau khi tin tức nổ ra, weibo official cũng không giải thích một câu nào.

Không gian tài khoản weibo cá nhân của Từ Y Y thay đổi 180 độ, cho dù có cố gắng chặn họng cộng đồng mạng thì những lời thanh minh với bảo đảm chẳng hề đáng tin và logic, nhất thời, cô ta bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Công ty cũng nhận được tin tức khiếu nại đòi giải ước.

Gần tới cuối thu, tiết trời dần trở nên lạnh hơn.

Lâm Tiếu đã quay xong phần mình trong bộ phim thương mại cô tham gia, cô xong cũng là lúc đóng máy.

Ngày đoàn phim đóng máy, Trịnh Lãng Yến tới đón cô.

Chu Ngải Lâm được Lâm Tiếu đề xuất vào một vai có khá nhiều đất diễn, nhưng phần của cô ấy thì chưa xong, cần phải phối hợp với phần diễn của nam nữ chính nên chỉ qua chào hỏi xong để hai người Lâm Tiếu rời đi.

Tạm biệt nhân viên công tác xong, Tôn Tâm cũng rời đi.

Cuối cùng lên xe chỉ còn có hai người họ.

Không sử dụng xe bảo mẫu, Trịnh Lãng Yến tự mình lái chiếc Bentley của bản thân tới đón cô.

Xe chạy thẳng lên đường cao tốc, Lâm Tiếu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trông thấy cảnh sắc tiêu điều nhanh chóng bị lướt qua và bỏ lại phía sau. Cô hỏi anh với vẻ tò mò: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Về nhà." Trịnh Lãng Yến lái xe, cởi cúc áo chỗ cổ tay, xắn lên, ngón tay thon dài đặt trên vô lăng với vẻ quen thuộc.

Chợt nhận ra là mình đã nói điều mình đang nghĩ một cách quá thuận mồm nên anh dè dặt liếc xem vẻ mặt Lâm Tiếu trông như nào, giải thích với cô: "Ý anh là... anh có nhà ở đây."

Lâm Tiếu lập tức cau mày lại, định từ chối và trốn tránh như mọi lần.

Dạo gần đây, Trịnh Lãng Yến cứ liên tục bóng gió dò hỏi ý định sau khi tốt nghiệp của Lâm Tiếu. Sau đấy thì anh bắt đầu đề cập đến sự phiền toái khi ra vào trường của cô, ký túc xá thì có bảo vệ nên cũng bất tiện, quan trọng nhất là lúc hai người đều bận thì cả ngày khó mà gặp nhau được nên muốn hỏi cô là có nghĩ đến việc chuyển đến ở biệt thự cùng với anh không, như vậy thì hai người muốn gặp nhau sẽ tiện hơn.

Lâm Tiếu ít nhiều cũng có chút băn khoăn.

Hơn nữa, cái chuyện như thế này, tuy là cô đã thấy nhiều rồi nhưng đến lúc ứng lên mình thì cô vẫn cảm thấy xấu hổ, với lại cô cũng chưa chuẩn bị tâm lý, nên là vẫn luôn lần lữa chưa đồng ý.

Nếu như tiến thêm một bước, điều này đồng nghĩa với việc họ tính xa hơn cho tương lai đôi mình sau này, với Khổng Thượng Tân và Lâm Tri Ngộ thì cô còn có thể chắc chắn nhưng còn người ba đã rời đi ba năm của Trịnh Lãng Yến thì... cô không dám nghĩ xa hơn.

Cô cố tình né tránh ánh mắt nồng nhiệt, đầy mong chờ của Trịnh Lãng Yến, trả lời anh: "Em thấy ở trường cũng không có vấn đề gì mà."

Trịnh Lãng Yến bị từ chối nhiều lần, chỉ cần nhìn nét mặt là có thể đoán được phản ứng của cô ngay lập tức, nên anh lên tiếng ngắt lời cô gần như cùng một lúc: "Cô Lưu nấu nhiều món lắm, bảo là muốn chúc mừng em đã đóng máy."

Cô Lưu là bảo mẫu Trịnh Lãng Yến mời về, một người cực kỳ thật thà, nhiệt tình.

Vì thế mà Lâm Tiếu không tiện từ chối nữa, cô ngậm miệng lại, im lặng ngồi tại ghế của mình.

Biệt thự Trịnh Lãng Yến mua ở ven vùng biển, có thể trông thấy được những tốp khách du lịch khác nhau và đại dương xanh thẳm cùng với cồn cát trắng từ cửa sổ tầng hai.

Biển trời nối nhau, vẻ đẹp thuần túy khiến người xem cảm thấy thư giãn, vui vẻ.

Vừa mới vào cửa, cô Lưu đã ra chào đón nhiệt tình: "A Yến về rồi đấy à? Đây chắc là cô Lâm phải không, mời vào, mời vào."

Lâm Tiếu thay đôi dép màu hồng nhạt mà Trịnh Lãng Yến vừa cầm đến, cảm thấy vừa mừng vừa lo khi được tiếp đón nhiệt tình như thế, tiện thể đáp lại: "Chào cô Lưu ạ, cô cứ gọi cháu là Tiếu Tiếu là được."

"Ôi chao, Tiếu Tiếu mau vào rửa tay rồi ăn cơm đi, sao lại gầy thế này, đúng lúc cô vừa mới hầm canh vịt này."

Lâm Tiếu gật đầu, nhìn Trịnh Lãng Yến đổi sang đi một đôi dép lê màu xanh đậm, cùng kiểu với đôi mà cô đang đi, nhìn là biết đây là dép đôi. Chẳng biết là anh mua từ bao giờ nữa, giấu bao lâu rồi.

Trịnh Lãng Yến làm mặt đơ bước qua người cô, đôi mắt xinh đẹp của Lâm Tiếu vẫn luôn dõi theo anh, mãi cho đến khi nhìn thấy mang tai anh đỏ hết lên không thể che dấu nổi nữa mới cong môi cười.

Cái anh chàng này thật là!

Tay nghề nấu nướng của cô Lưu rất giỏi, làm toàn món đặc sản của thành phố B, mà còn làm chuẩn vị nữa, Lâm Tiếu nhai thức ăn, cô nếm thử mấy món ăn trên bàn trong ánh mắt mong chờ của cô Lưu, lúc này mới hơi hiểu được nguyên nhân Trịnh Lãng Yến cố tình mời cô về ăn cơm.

Sau khi ăn xong, cái eo thon nhỏ hơi phình bụng ra, bởi vì không thể khước từ nổi sự nhiệt tình của cô Lưu mà cô phải ăn nhiều hơn mọi khi.

Từ khi bắt đầu quay phim, hiếm khi nào cô cho phép mình ăn thả cửa như này, thoải mái ăn mọi thứ.

Lâm Tiếu ngồi dựa vào ghế sofa, dáng vẻ no nê, thỏa mãi, Trịnh Lãng Yến lại gần, nhìn đôi má hồng hào, phinh phính và đôi mắt lim dim của cô thì thử đưa tay ra thăm dò, xong nhìn xuống phần bụng: "Tiếu Tiếu, để anh xoa cho em xuôi cơm nhé."

Lâm Tiếu sợ buồn, cộng với cũng ngại để Trịnh Lãng Yến làm mấy trò quá giới hạn trước mặt người lớn nên từ chối luôn: "Không cần đâu anh."

Cô vừa nói xong thì tay của Trịnh Lãng Yên đã đặt lên trên bụng cô rồi.

Hơi ấm từ bàn tay người đàn ông nhanh chóng truyền tới cô qua lớp áo mỏng.

Lâm Tiếu giơ tay lên ngăn tay anh lại, đồng thời ngồi lại cho ngay ngắn hơn, nhưng dạ dày của cô lập tức biểu tình trước hành động này, nhói một cái.

Cô hơi nhíu mày lại, Trịnh Lãng Yến lập tức nắm lấy tay cô, vội vàng nhắc nhở: "Tiếu Tiếu, có phải là em thấy khó chịu không? Nằm xuống đi, đừng nhúc nhích."

Lâm Tiếu đành phải nằm xuống theo ý anh.

Tay anh thoáng dời khỏi vị trí cũ ở trên bụng cô, chuyển đến chỗ dạ dày, nhẹ nhàng xoa nắn chỗ đó.

Cảm giác căng trướng ở đó dần biến mất, cảm giác khó chịu trước đó dường như bị hơi ấm và động tác vân vê của Trịnh Lãng Yến mang đi mất, Lâm Tiếu cứ như một con mèo nhỏ đang được nựng, cảm thấy dễ chịu quá dỗi, cơn buồn ngủ cũng dần dần kéo đến.

Trong lúc mông lung, cô cảm thấy bàn tay đặt trên bụng mình di chuyển dần xuống phía dưới, bắt đầu xoa quanh phần giữa eo lưng.

Trịnh Lãng Yến luồn tay ra phía sau lưng bị hở ra của cô, một cánh tay khác thì nhắm về phía đùi cô, hơi dùng sức nâng lên.

Động tác cẩn thận, nhẹ nhàng, tựa như cô là một món đồ dễ vỡ, cho dù Lâm Tiếu có đang mơ màng cũng có thể cảm nhận được.

Ngay sau đó, cơ thể của cô rời khỏi ghế sofa, Lâm Tiếu đột ngột tỉnh lại, mở to mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trịnh Lãng Yến đang sát ngay trước mặt mình.

Thấy cô tỉnh dậy, Trịnh Lãng Yến vẫn giữ nguyên động tác bế bổng cô dậy, ánh mắt quan tâm, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh làm em thức à?"

Lâm Tiếu vốn không quá buồn ngủ, giờ thì tỉnh hẳn.

Cô hỏi lại anh, giọng vẫn ngái ngủ: "Mấy giờ rồi?"

"Mới hơn năm giờ thôi, giờ về phòng ngủ nhé?"

Lâm Tiếu dụi mắt, hơi cựa mình định xuống: "Không cần đâu, em phải về rồi. Muộn nữa sẽ tối mất, anh lái xe về cũng không tiện.

Trịnh Lãng Yến bộc lộ sự thất vọng ra hẳn mặt, anh đặt tay lên eo cô: "Tiếu Tiêu, đừng có về, được không em?"

Lâm Tiếu ngây người ra một chút rồi vỗ lưng anh trấn an: "Trịnh Lãng Yến, chờ thêm chút nữa. Có được không?"

Tay Trịnh Lãng Yến trượt xuống bên dưới thêm chút nữa, cảm thấy vừa tủi thân vừa không cam lòng nói: "Em yên tâm, nếu em không đồng ý, chắc chắn anh sẽ không động vào em."

Anh nói thẳng thắn và thành khẩn, giọng điệu chân thành, thiết tha, khiến cho Lâm Tiếu hơi đỏ mặt.

Mắt cô lóng lánh ánh nước, cô nhỏ giọng đáp: "Không phải... là chuyện này."

Nhìn gương mặt buồn tủi, đen thui của Trịnh Lãng Yến, Lâm Tiếu thỏa hiệp một chút, tiện thể cô kéo tay anh: "Mai em tới công ty tìm anh có được không?"

Đưa Lâm Tiếu vào trong toilet, Trịnh Lãng Yến thoáng dừng bước chân xong anh xoay người đi vào trong bếp.

Thấy anh vào, cô Lưu sững người trong chốc lát: "A Yến, có việc gì không?"

Trịnh Lãng Yến từ một cậu ấm mười ngón tay không dính nước trưởng thành thành một vị tổng giám đốc mười ngón tay không dính nước, anh vẫn luôn cảm thấy lạ lẫm với nơi gọi là nhà bếp này. Anh nhìn quanh, không tìm được thứ mình muốn nên cau mày hỏi: "Cô Lưu, ở đây cô có canh gì không, tốt nhất là canh tốt cho sắc đẹp ấy."

"Canh ấy hả?" Cô Lưu sửng sốt xong nhanh chóng cười đáp lại: "Canh thì không có, nhưng giờ cô có nước ép kiwi cho Tiếu Tiếu này, món này có được không?"

"Được, đương nhiên là được rồi!" Hai mắt Trịnh Lãng Yến lập tức sáng lên.

Anh ghé lại dặn cô Lưu mấy câu, thấy cô Lưu ngẩn tò te, mãi không nói nên lời.

"A Yến, việc, việc này không tốt lắm thì phải. Cô chưa làm việc như vậy bao giờ cả."

"Cô Lưu, cô giúp tôi một chút đi, tôi sẽ tăng lương cho cô!" Vẻ mặt Trịnh Lãng Yến phấn khích, năn nỉ xin cô Lưu giúp đỡ.

Cô Lưu bị dáng vẻ của anh làm cho bật cười, bất đắc dĩ nói: "Thôi được rồi, thằng nhóc này, trông thì hiền lành mà làm suy nghĩ quái đản quá đi mất."

Cô Lưu rửa tay, bê một cốc nước ép kiwi màu xanh đầy ự, nhìn Trịnh Lãng Yến với vẻ bất đắc dĩ, chuẩn bị ra ngoài.

Dù sao đây cũng là làm trò xấu, Trịnh Lãng Yến bất an giữ cô Lưu lại, do dự hỏi: "Cái này... không nóng phải không?"

Cô Lưu bất lực: "Thằng nhóc này, sao nước trái cây có thể làm người khác bị bỏng được cơ chứ."

"À." Trịnh Lãng Yến đơ người ra một chút rồi lại hỏi tiếp: "Không có đá phải không?"

"Không có đá, nước trái cây có nhiệt độ phòng, hơn nữa, nó cũng không có nhiều." Cô Lưu lại bị chọc cười bởi dáng vẻ căng thẳng quá mức của anh: "A Yến, chột dạ rồi phải không?"

Bị vạch trần, Trịnh Lãng Yến không khống chế nổi biểu cảm nữa, gương mặt hiện lên vẻ xấu hổ.

Nghe thấy tiếng cửa toilet mở ra, anh buồn bực phất tay: "Em ấy sắp ra rồi đấy, cô mau lên đi ạ."

"Ôi chao, thôi được rồi."

Lâm Tiếu tháo dây buộc tóc ra, lấy lược chải tóc, đang định buộc lại thì thấy cô Lưu bê nước trái cây đến.

Cô Lưu cười cực kỳ thân thiện, nhìn cô bảo: "Tiếu Tiếu, trưa nay ăn chán rồi phải không? Cô ép cho cháu nước trái cây này, cháu uống thử xem."

"Dạ." Lâm Tiếu hơi cúi đầu, vừa đi về phía trước, vừa tranh thủ buộc tóc lên: "Cảm ơn cô Lưu ạ... Oái!"

Cô Lưu vội quá, lại còn lùn hơn Lâm Tiếu nên lúc quay người đưa nước trái cây cho cô, chưa kịp lên tiếng đã va phải cô rồi, nước trái cây bị đổ ra ngoài, thoáng chốc, vạt áo của cô đã bị ngấm nước một mảng lớn, trở thành mày vàng nhạt.

Cô Lưu vẻ mặt hoảng sợ, áy náy nói: "Ối! Tiếu Tiếu, xin lỗi cháu nhiều nhé, cháu xem cô này, tay chân thô kệch..."

"Dạ, không sao đâu, không sao đâu ạ. Không có gì đâu cô, cô đừng để ý!" Lâm Tiếu cố gắng kéo áo ra, tránh không cho nước dính vào người mình, cô Lưu kéo tạp dề của mình ra để lau cho cô.

Thấy vệt nước vẫn còn tiếp tục lan ra, cô Lưu bối rối ngẩng đầu lên: "Tiếu Tiếu, cháu mau thay bộ đồ khác đi, đừng để bị lạnh. Để cô giặt cái áo này cho, giờ giặt sẽ không bị ố."

Cô Lưu tranh thủ lườm Trịnh Lãng Yến đứng ở phía sau vốn đang đi chậm rì rì nhưng vừa trông thấy vậy là lập tức sải bước nhanh tới đây.

Cô Lưu thả tay ra, căn cứ vào những lời anh dặn khi nãy mà nói: "A Yến, cậu xem tôi này, tôi tay chân thô kệch không cẩn thận làm ướt quần áo của Tiếu Tiếu mất rồi. Cậu xem..."

Trịnh Lãng Yến nhìn phần trước của Lâm Tiếu, mau chóng ngẩng đầu lên: "Lên tầng thay đồ trước đã, tiện thể dọn dẹp chỗ này."

Chuyện đã thành ra thế này, Lâm Tiếu không còn cách nào khác đành phải gật đầu.

Trông thấy cô Lưu lại định xin lỗi, cô vội vàng ngắt lời trước: "Cô Lưu, phiền cô giặt hộ cháu với ạ."

"Được được, cô đảm bảo sẽ giặt sạch như mới cho cháu."

Xong cô Lưu quay người đi vào bếp.

Trịnh Lãng Yến ngoảnh lại gọi, nhắc cô Lưu nhớ nấu ít canh nóng cho Lâm Tiếu uống.

Giọng nói cực kỳ thấp, cặp mắt đào hoa mang vẻ đắc ý ngây thơ khi kế hoạch thành công cùng với sự biết ơn.