Trông thấy điệu bộ nũng nịu của Trịnh Lãng Yến, Lâm Tiếu cũng không nỡ cự tuyệt.

Đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, đám nam nhân đang đùa nhau nhiệt tình, Từ Hi bị người bên cạnh lôi kéo, vẻ mặt hờ hững chơi trò tửu linh*

(*)Một trò chơi uống rượu bằng cách tung xúc xắc hoặc giải câu đố.

Cô thu lại ánh mắt nhìn đôi mắt sâu thẳm của Trịnh Lãng Yến, rồi ghé vào tai anh nhỏ giọng nói: "Trịnh Lãng Yến, anh muốn ra ngoài cho thoáng đãng tỉnh táo lại không?"

Chếch ngoài hành lang có một không gian độc lập, được ánh đèn của khách sạn chiếu sáng, đủ loại sắc màu.

Bên ngoài có rất nhiều cửa sổ lớn, có thể trực tiếp nhìn thấy cảnh đêm phồn hoa của thành phố và cả bầu trời đêm đầy sao. Bốn phía đặt mấy cái ghế sofa kiểu Âu, để quan khách thư giãn.

Trong góc tối nào đó, dường như vang lên vài tiếng thở dốc ngâm nga khó khăn kìm nén.

Lâm Tiếu bị Trịnh Lãng Yến đè nghiêng trên vách tường, tay cô bị Trịnh Lãng Yến bắt được, đè lên tường, bên còn lại cũng bị anh giữ chặt, cả người cô bị bao bọc trong sức lực của anh.

Trịnh Lãng Yến bá đạo vây cô lại, hơi cúi người, nghiêng đầu hôn Lâm Tiếu thật sâu.

Cà vạt của người đàn ông bị kéo lỏng ra một chút, cúc áo đầu tiên cũng đã mở, lúc hôn yết hầu anh trượt lên trượt xuống.

Có lẽ là vì anh say rượu lên động tác của Trịnh Lãng Yến càng bá đạo dồn dập, càng gợi lên vài phần dụng vọng kêu gợi.

Anh không còn như con cún bị khắc chế như ngày thường mà giống như một con sói được phóng thích trong đêm đen, đầy chiếm hữu, lưu luyến.

Toàn bộ hơi thở và nhịp tim của Lâm Tiếu đều bị Trịnh Lãng Yến chi phối. anh áp sát vào người cô, không để cho cô giãy giụa, môi lưỡi anh triền miên trên môi cô, xâm nhập vào trong, rồi thử thăm dò, quấn quýt dây dưa lấy nhau, tận cho đến khi cả người đều thở dốc.

Bên tai không biết là tiếng thở dốc của ai, âm thanh đọng lại của sự đê mê xấu hổ.

Lâm Tiếu chỉ cảm thấy dường như tất cả không khí trong ngực cô đều bị Trịnh Lãng Yến cướp đi, khiến cô thở dốc. Cô đặt bàn tay còn lại của mình lên vai anh y như còn mèo nhỏ nũng nịu nức nở, rất nhanh sau đó Trịnh Lãng Yến càng dán lấy cô chặt hơn, hôn lại càng cuồng nhiệt.

Hương rượu vấn vương nơi môi lưỡi, Lâm Tiếu cũng cảm thấy mình như có men say.

Lông mi người đàn ông rủ xuống, đôi mắt hoa đào nhắm chặt. anh quả thực có hơi say, hiếm thấy Lâm Tiếu không bẽn lẽn mà hết lòng thuận theo, tay và môi lưỡi của anh ngày càng mạnh bạo.

Giống như đây mới chính là anh, sự kìm nén của anh, càng khiến cho người ta phải đắm chìm.

Lâm Tiếu thấy nếu cứ tiếp tục như thế sẽ càng không ổn, nhưng cô lại không nhịn được muốn kề cận anh.

Trong cơn mê lạc của ý thức, cô thôi không giãy giụa nữa, nhắm mắt lại, đón nhận tất cả những gì từ anh.

Cơ thể cô mềm nhũn như con mèo nhỏ, tiếng nói trầm thấp của đàn ông phát ra bực bội, tay thon dài nới lỏng cổ tay cô, thuận theo ý thức của bản thân mò mẫn tới tất cả những nơi bí ẩn đang khao khát.

Lâm Tiếu không khỏi run lên khi những đầu ngón tay nóng bỏng của người đàn ông chạm đến eo cô.

Anh ngập ngừng thăm dò vuốt xuống, rất nhanh, "thực tủy tri vị" (*) mà vén vạt áo ngắn lên, xoa xoa làn da trắng nõn bên hông. Sự đụng chạm tinh tế này càng khiến cho hô hấp của anh trở nên gấp gáp, động tác trở nên lúng túng.

(*) ăn tủy rồi mới biết vị ngon, ấn dụ cho việc có lợi ích rồi thì càng trở nên tham lam hơn.

Lâm Tiếu nỉ non một tiếng, vặn người muốn trốn, nhưng người đàn ông nhanh chóng véo cô một cái. Sau đó, hai tay anh càng càn quấy, chậm rãi vuốt dọc theo lưng cô, kích thích lên sự run rẩy.

Lâm Tiếu rùng mình một cái, ý thức của của cô mới trở lại. cô trợn tròn mắt, nhìn người con trai đang đung đưa trước mắt, hơi nhíu mày, cô dùng chút sức liều đẩy anh ra một khoảng.

Cả người Trịnh Lãng Yến nóng rực lại bị đẩy sang một bên, hai mắt đột nhiên mở ra, dục vọng nơi đáy mắt như lửa, vì cô cắt ngang mà dục vọng tụ lại mang theo uất ức và bất mãn.

Lâm Tiếu thở gaaps, cô có chút sợ hãi. Vừa rồi quá mãnh liệt, trong khoảnh khắc cô nghĩ...một giây sau ở chỗ này Trịnh Lãng Yến sẽ không kiềm chế được mất.

Lâm Tiếu thở gấp, như thể cô vừa suýt chết đuối vậy. cô ngẩng đầu nhìn sự uất ức trong mắt Trịnh Lãng Yến, trong lòng bỗng thấy áy náy.

Vừa mới nãy không chịu được sự mê hoặc van xin của anh, chủ động thỏa mãn anh, bây giờ người đột nhiên cắt ngang cũng lại là cô.

Cô lấy lại hơi thở, lúc mở miệng nói, giọng cô nhỉ nhẹ không bỏ qua được:

"Trịnh Lãng Yến...mình trở về đi, đừng để bọn họ sốt ruột chờ lâu."

Mặt Trịnh Lãng Yến chỉ cahs cô có 10 cm. Anh thấy rõ ràng cô đang kiếm cớ, ánh sáng trong mắt anh lóe lên, càng đắm chìm hơn.

Ánh mắt nhìn xuống dưới, thấy đôi môi hồng nhuận phơn phớt của cô có hơi sưng, yết hầu của anh lại rục rịch, cảm thấy dục vọng thoáng cái trở nên bùng nổ.

Trịnh Lãng Yến thở hổn hển, thất vọng vùi đầu vào cổ Lâm Tiếu. anh thở gấp, giọng khàn khàn mơ hồ đáp: "Đợi anh chút."

Lâm Tiếu vô thức rụt cổ lại vì ngứa, chợt nghe anh bất mãn lẩm bẩm:"một thân phát hỏa."

Lâm Tiếu ngạc nhiên, mặt lập tức đỏ au lên.

Hai tay Trịnh Lãng Yến buông ra sau lưng cô, ôm chặt lấy Lâm Tiếu, cọ cọ như một chú cún, uất ức hừ hừ: "Tiếu Tiếu, làm sao bây giờ?"

"Trước đây không trở lại, không thấy được em, anh rất khó chịu."anh tiếp tục cọ cọ, những lọn tóc của anh theo động mạch cọ vào trái tim cô.

"Bây giờ mỗi ngày có thể nhìn thấy em...cũng rất giày vò."

Đây đúng là tra tấn, không giây phút nào tra tấn biết mệt, lúc mệt mỏi lại là một sự tra tấn mà không cahs nào giấu cô vào tận xương tủy.

Lâm Tiếu bất lực, buồn cười vỗ vỗ lưng anh, như muốn an ủi.

"Được rồi, đến toilet...trở về thôi. Bọn họ đợi lâu quá lại nói linh tinh."

Người đàn ông bị ủy khuất phút chốc ngẩng đầu lên,rồi kiêu ngạo thẳng thắn nói.

Tất cả sự bực tức đều được phát lên đầu những con người vô tội trong phòng kia.

"Sao, anh đi ra cùng bạn gái, ai dám quản?"

..nhưng cũng là thật, ai dám quản anh.

Khó khăn lắm mới dỗ dành được Trịnh Lãng Yến, Lâm Tiếu bước sang một bên toilet. Lúc rẽ, vừa hay nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe có cái bánh ngọt cực to tới, Lâm Tiếu có chút ngẩn người, không kịp tránh, thiếu chút nữa là đụng phải.

Vừa vặn bên cạnh một người đàn ông bước ra, anh ta nhanh chóng kéo Lâm Tiếu, may cả cô và cái bánh đều thoát nạn.

Lâm Tiếu tỉnh hồn vỗ ngực, hồi thần lại, vội vàng ngẩng đầu cảm ơn. Lúc thấy mặt người đàn ông, cô hơi sững người, cho đến khi người đàn ông kia cúi đầu hỏi cô "không sao chứ", cô mới tỉnh táo.

Cô giãy tay khỏi người đàn ông, lắc đầu thấp giọng nói: "Cảm ơn."

"Không có gì."

Người đàn ông đó vận bộ âu phục màu xám bạc, gương mặt đặc biệt lạnh lùng, nhưng trong mắt lại có ý cười khó tả, ngược lại khiến con người ta cảm thấy xa lạ.

Lúc nói chuyện, tiếng nói như khối băng đập vào thành ly, lạnh đến thấu xương.

Ánh mắt anh ta dừng lại trên người Lâm Tiếu một lúc, đột nhiên lại nở nụ cười đầy thâm ý, sau đó mới dời ánh mắt, đi về hướng đằng sau cô.

Nhân viên phục vụ đẩy bánh xe rốt cục cũng giật mình hoàn hồn, liên tục nói xin lỗi với Lâm Tiếu, mãi cho tới khi Lâm Tiếu nói không biết bao nhiêu rằng cô không sao, anh ta mới đẩy xe đẩy đi tiếp theo hướng đằng sau lưng Lâm Tiếu.

Lâm Tiếu quay người lại, bóng lưng người đàn ông kia đã biến mất ở cánh cửa của một căn phòng nào đó.

Trở lại phòng lần nữa, Chử Cương và bọn họ nháo nhào rất lâu nữa rồi mới giải tán.

Vài người đứng đợi xe bên ngoài khách sạn, gió đêm mang theo hơi lạnh làm thoáng đi cái nhiệt lửa trên người bọn họ. Trịnh Lãng Yến lười biếng híp mắt lại, cả người uể oải dựa vào Lâm Tiếu.

Hơi thở nặng nề, nóng rực phả lên cổ cô, mang theo men rượu và hơi thở độc nhất vô nhị của Trịnh Lãng Yến.anh khoác vai Lâm Tiếu, hình như hơi buồn ngủ, thỉnh thoảng vùi mặt vào cổ Lâm Tiếu hít hà, giống như nũng nịu, mơ hồ gọi cô: "Tiếu Tiếu"

"Anh nhịn một tí, xe đến em đưa anh về nhà." Lâm Tiếu giúp anh vén lại mái tóc rối bù, ôn nhu dỗ dành anh.

Trịnh Lãng Yến thế mà lại có hơi bất mãn: "Còn em?"

Lâm Tiếu có chút buồn cười, đáp: "Tất nhiên là về nhà."

Lại tách ra lần nữa.

Người đàn ông có vẻ hơi bất mãn, bực bội, không nói tiếp nữa.

Trịnh Lãng Yến lại cọ cọ vào cổ cô, bỗng nhiên buồn bực hỏi một câu: "Tiếu Tiếu, khi nào chúng ta... Khi nào chúng ta có thể cùng nhau về nhà...?"

Gió đêm vừa vặn thổi qua, Lâm Tiếu theo mọi người chỉ, ở nơi có ánh đèn mở ảo, bên ngoài những tòa nhà cao nhất đều đề cái tên "Trịnh thị"

Động tác tay vẫn tiếp tục, nhưng cô lại ngậm miếng dời ánh mắt đi không trả lời.

- -

Hai năm qua Khổng Kỳ đã trở nên cương quyết cứng rắn hơn nhiểu.

Anh ấy nói muốn chuyển về biệt thự, Lâm Tiếu lại chỉ ở nhà có một tuần,, anh nhanh chóng tìm công ty chuyển nhà trước hai ngày, thu dọn đồ đạc, nhanh chóng cùng gia đình chuyển về biệt thự cũ.

Biệt thự đã được quét dọn trước, vô cùng sạch sẽ.

Lúc Lâm Tiếu bước vào, hầu hết mọi thứ đã được sắp xếp xong, cô xách ít rương đồ trở về phòng cũ, nhìn căn lều màu hồng quen thuộc trên mặt đất, đèn vàng ấm áp, cô sửng sốt một chốc.

Khung cảnh ấm áp quen thuộc làm cho con người ta có chút hoảng hốt, như thể quay ngược lại thời gian, mấy năm nay không hề thay đổi.

đặt cái rương xuống, Lâm Tiếu bước ra ngoài.

Nhìn xuống thang cuốn của hành lang, Khổng Thượng Tân đang mân mê lọ hoa vừa mới dọn vào một góc của phòng khách, Lâm Tri Ngộ lẳng lặng nhìn theo, rồi đưa tay lau hốc mắt.

Khổng Kỳ vừa vặn từ sau gian phòng đi ra, anh gọi Lâm Tiếu một tiếng. Lâm Tiếu quay đầu lại, tròng mắt đã nóng lên.

Cô đáp lại, nhìn thái dương dính ít bụi của Khổng Kỳ, cô giơ tay giúp anh lau đi, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói mộ câu: "Cảm ơn, anh trai."

Ánh mắt Khổng Kỳ lóe sáng, rất nhanh lại né tránh đi.

Anh vẫn mang theo điệu cười nho nhã, tránh khuôn mặt cảm kính chân thành của Lâm Tiếu, ra hiệu cho cô xuống lầu: "Đi nào, còn có vài đồ vaath cần chuyển vào, chúng ta đem ohongf khách thu cho tháng đi."

Trở lại biệt thự, một tâm trạng và cảm giác hoàn toàn khác.

Lâm Tiếu nhìn vóc dáng Khổng Kỳ cao lớn đang đi xuống cầu thang, phải mất một hồi lâu cô mới bỏ được cảm giác muốn bước vào bức tranh không chân thực này, sau đó cô hòa nhập vào nó, trở thành một phần trong đó.

- -

Sau khi ở thành phố B đủ một tuần, Lâm Tiếu và Trịnh Lãng Yến lại trở về thành phố C.

"Mười hai năm Nam Kinh" đang trong giai đoạn tuyên truyền.

Trần Nhưỡng đã liên lạc với cô, bảo cô theo dõi những thông báo tiếp theo.

Tuy rằng không đi theo con đường lưu lượng, nhưng với tư cách nữ hai, tuyên truyền mà không xuất hiện, rất dễ để lại ấn tượng xấu.

Lâm Tiếu gật đầu đồng ý.

Phần lớn thời gian, có thời gian rảnh cô thường ở trường viết luận văn, cùng giảng viên xác định phương hướng, rồi điên cuồng thu thập tài liệu.

Trịnh Lãng Yến có một biệt thự ở thành phố C, sau khi trở về anh vẫn luôn sống ở đây.

So với lúc vừa mới trở về Trung Quocs, anh có hơi rảnh rỗi, hết lần này đến lần khác chạy sang chỗ Lâm Tiếu.

Vậy nên hầu hết các công việc quan trọng của S... đều đặt trên vai Đoàn Nghị cách.

Đoạn Nghị Cách không ngừng kêu ca, chỉ có thể thi thoảng gọi điện phàn nàn với Lâm Tiếu, khiến cô lần nào cũng phải bỏ mặc Trịnh Lãng Yến, đừng có suốt ngày quẩn quanh vồ vập Lâm Tiếu như con có săn nhiệt tình, mặc kệ công việc.

Nghĩ Lâm Tiếu thấy cũng thú vị, Đoạn Nghị Cách dặn cô vạn lần là không được nói với Trịnh Lãng Yến rằng tất cả bọn họ ở sau lưng trêu chọc anh.

Vì để chiếu cố cho tâm tình Đoàn Nghị Cách, lúc Lâm Tiếu không bận bịu, cô đến Tinh Liên "ngồi chực", ôm máy tính tìm tài liệu, xem kịch bản, Trịnh Lãng Yến mới yên tâm ở đó làm việc.

Ly nước trong tay đã cạn, Lâm Tiếu mới đứng dậy đi rót nước, cô đột nhiên nhớ đến những gì Đoạn Nghị Cách nói, cô liếc nhìn Trịnh Lãng Yến vừa mới nhìn lén cô, bị cô bắt gặp, gọi anh: "Trịnh Lãng Yến"

Trịnh Lãng Yến lập tức nhìn lên, đáy mắt hiện lên vẻ mất tự nhiên cùng háo hức: "Tiếu Tiếu, sao thế?"

Lâm Tiếu nhếch môi, chỉ vào ly nước rỗng: "Nước."

Trịnh Lãng Yến lập tức hiểu được ý cô, duỗi chân dài đứng dậy, cầm cốc của cô, bước nhanh đên bình nước bên cạnh rót một ly nước ấm, rồi đặt nó trên bàn của cô, thế nhưng bóng dáng cao lớn lại không chịu đi, đứng ngay bên cạnh cô.

Lâm Tiếu ngẩng đầu nhìn anh, có chút chật vật.

Trịnh Lãng Yến chủ động cúi người xuống, nhìn nhau chằm chằm, dường như nhìn cô có thể giải tỏa mệt mỏi, trong mắt lóe lên tia sáng.

Lâm Tiếu hơi ngạc nhiên, cô khó xử đưa tay sờ lên mái tóc đen bóng của Trịnh Lãng Yến, khen anh như một con cún vừa giúp chủ nhân: "Ngoan."

Sau đó, cô nhìn thấy rõ ràng ánh mắt của người đàn ông đối diện, trên đôi má xuất hiện tia hồng đáng ngờ.

Anh hơi ho khan một tiếng, nhất thời quay người lảo đảo đến góc bàn bị đạp vào chân, bóng dáng cao lớn trong nháy mắt có hơi chật vật.

Anh không dám nhìn lại Lâm Tiếu tí nào. Trịnh Lãng Yến trở lại chỗ ngồi của mình, tập tài liệu mở ra trước mặt, anh siết chặt những ngón tay thon dài, che lại đôi môi. Trên mặt như mây trôi nước chảy, nhưng gò má lại đỏ đến đáng sợ.

Phì...

Phản ứng này đúng là giống Đoạn Nghị Cách miêu tả. Lâm Tiếu thấy buồn cười, khóe môi không tự chủ được mà nhếch lên.Trịnh tổng bận tâm đến mặt mũi mà.

Lâm Tiếu nhìn xuống, lấy laptop che đi biểu cảm trên mặt

Trịnh tổng cũng đáng yêu quá đi.

- -

Đã sang thu nhưng thành phố C vẫn nóng kinh khủng.

Mấy bức ảnh chụp thành phố B mà Khổng Kỳ gửi đã nhuốm sắc thu, hầu hết các cây cối trong biệt thự cũng đã nhuốm vàng, làm cả biệt thự như ngập chìm trong sắc trời thu.

Trịnh Lãng Yến đã về Trung Quốc được một thời gian. Bởi vì là nhất thời muốn về nước, một đống chuyện cần phải xử lý, anh chỉ gặp mặt mấy vị lãnh đạo cấp cao, anh vẫn là Chủ tịch bí ẩn của Tinh Liên, kể cả là nhân viên đại đa số đều không biết.

Đoàn Nghị Cách đã lên kế hoạch cho một buổi tiệc hon nghênh muộn, tổ chức ngay sảnh tiệc của Tinh Liên.

Trịnh Lãng Yến cũng chẳng mấy quan tâm. Đoàn Nghị Cách âm thầm châm chọc anh: "Anh Yến, tất cả nhân viên công ty đều tham gia, chị Lâm chắc chắn cũng tới."

Trịnh Lãng Yến dừng cái bật lửa lại, Đoàn Nghị Cách nhích ghế lại gần: "Đến lúc đó, anh với tư cách tổng giám đốc, sẽ giao lưu với các nhân viên, lỡ như mà chọn trúng chị Lâm..."

Đoàn Nghị Cách tự cho rằng hấp dẫn vô tận, nhưng Trịnh Lãng Yến lại nhíu mày: "Cái gì là lỡ như? Chắc chắn là Lâm Tiếu."

"Không phải." Đoàn Nghị Cách đột nhiên muốn khóc: "Anh Yến, dù thế nào tất cả cũng không thể là chị Lâm được, ý đồ cũng quá rõ ràng."

"Đến lúc đó anh không cần tiếp xúc với quá nhiều người, chỉ cần trao thưởng, bắt tay. Em cũng cũng là vì anh nên mới dựng lên hình tượng tổng giám đốc mà..."

Trịnh Lãng Yến vẫn ủ rủ, nghiêm túc nói: "Anh sao phải gần người khác? Anh chỉ muốn hôn cô ấy."

Đoàn Nghị Cách: ".."

Cậu ta trố mắt một lúc, ngậm miệng kết thúc kế hoạch rồi đột ngột đứng lên. Hoàn toàn từ bỏ việc trưng cầu ý kiến của Trịnh Lãng Yến, Đoàn Nghị Cách nói một hai câu cho có lệ rồi xoay người rời đi.

Cậu ta cũng đánh giá cau mức độ trưởng thành của Trịnh Lãng Yến rồi, trong chuyện của Lâm Tiếu, anh ấy mất đi lý trí luôn rồi.

Mặc dù Đoàn Nghị Cách tình cờ đề cập vấn đề với anh, nhưng Trịnh Lãng Yến lại im lặng để ý.

Gần đây Lâm Tiếu đang thực hiện một bộ phim quảng cáo. Ngay sau khi đạo diễn hô "cắt", cô ngẩng đầu lên đã thấy Trịnh Lãng Yến đang dựa người vào xe bảo mẫu.

Tôn Tâm gọi cô qua đó thay quần áo, Lâm Tiếu đưa tay nhận lấy quần áo, chỉ vào xe bảo mẫu, nói nhỏ: "Em đến đó thay đồ."

Lúc bước đến, người đàn ông nhìn cô chằm chằm như thiêu đốt, ánh mắt đầy thâm tình.

Lâm Tiếu đóng vai nữ hai trong phim, là cô cô gái gọn gàng giản dị, có tiền trong gia đình.

Mái tóc xoăn gợn to khiến gò má cô càng thêm quyến rũ, đôi môi đỏ mọng như tôn lên làn da trắng như tuyết của cô. Rõ ràng là anh không cười, nhưng rõ ràng dôi môi kia đang hờn dỗi.

Cô mặc một chiếc váy bó sát mày đen chỉ dài đến ngang đùi, lúc bước đi cặp chân thon dài trắng nõn khiến người ta không thể dời mắt.

Yết hầu Trịnh Lãng Yến cuộn lên cuộn xuống, đôi mắt đen bình tĩnh, nhưng trái tim và thân thể lại như lửa đốt.

Anh mở cửa xe, nhìn Lâm Tiếu bước vào, gần như là lập tức bước theo vào luôn, hung hăng đóng sầm cửa lại.

Lâm Tiếu quen thuộc cấu trúc xe, trực tiếp đi đến đối diện Trịnh Lãng Yến, kéo rèm rồi bắt đầu thay quần áo.

Trên xe lúc này của chó hai người.

Trong bầu không khí vắng vẻ yên tĩnh, âm thanh cởi bỏ của áo của cô rất rõ ràng.

Y như lưỡi cưa cắt đứt sợi dây cuối cùng của cái đầu lạnh, hơi thở Trịnh Lãng Yến nặng nề, anh khoanh tay ngồi một chỗ, đột nhiên hỏi: "Tiếu Tiếu, em có thể không quay phim được không?"

Tiếng cởi quần áo sột soạt dừng lại, Lâm Tiếu nhẹ giọng hỏi: "Tại sao?"

Trịnh Lãng Yến cúi đầu nhìn xuống chân mình, vì tay dùng ức nắm lại nên trên quần tây đầy những nếp nhăn nhúm, anh tức giận nói: "Em đẹp như vậy, anh không muốn người khác nhìn thấy, anh ghen."

Vẻ mặt thẳng thắn không kiêng kỵ gì khiến Lâm Tiếu sửng sốt một chút. Cô bất lực cong môi, kéo chiếc áo phông ngắn cũn cỡn xuống, che đi vòng eo mảnh khảnh của mình rồi kéo rèm ra.

Không ngờ nắm đấm của anh hãy còn đặt trên đầu gối, vẻ mặt nhẫn nhịn hãy còn chưa kịp tắt. nhìn thấy vẻ kìm nén cùng con mắt ủy khuất của anh khiến mọi cảm xúc đều trực tiếp truyền đến Lâm Tiếu.

Ánh mắt anh nghiêm túc mê ly, các cơ trên gò má kéo căng, như là lúc anh lắng tai nghe khi không nhìn thấy cô đang thay quần áo...

Cho dù là mơ, thì sức hấp dẫn này cũng đủ làm cho tâm tình anh không khống chế được, như lửa đốt.

Lâm Tiếu trố mắt, rồi đỏ mặt. cô không dám nhìn mặt Trịnh Lãng Yến, khẽ khàng đi đến, cầm lấy nắm đấm của anh. Thân thể Trịnh Lãng Yến khẽ run lên, anh nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt chứa đầy dục vọng cùng ấm ức.

Lâm Tiếu nắm tay anh, nhẹ giọng thuyết phục: "Trịnh Lãng Yến, anh lo gì chứ? Chúng ta đều ở bên nhau mà."

Gương mặt nam nhân căng thẳng, trở tay nm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa nắn, lúc nói chuyện mang theo hơi thở nặng nề: "Không muốn em bị người khác nhìn thấy, anh giận."

Lâm Tiếu buồn cười, nhìn vẻ mặt trẻ con hiện lên trên gương mặt đẹp trai trưởng thành của người đàn ông, thừa lúc anh không để ý, cô đột nhiên lại gần, cắn một cái vào má anh.

Mắt Trịnh Lãng Yến đột nhiên mở to, anh nghiêng đầu nhìn thấy gương mặt quyến rủ của Lâm Tiếu, giọng nói như chạm đến tâm can: "Đừng tức giận."

Hai má người đàn ông đỏ ửng, thần sắc trên mặt vẫn nghiêm túc, nhưng đáy mắt dường như dịu lại.

Anh siết chặt tay Lâm Tiếu, nghiêng người lại gần, hôn cô. Lâm Tiếu rụt đầu lại tránh né, lúc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy gương mặt bất mãn tức giận ấm ức của anh, vô cùng trẻ con.

Lâm Tiếu đưa tay lên lau gò má lấm lem của anh, cười bất lực: "Em còn chưa tẩy trang."

Cô lau vết son dính trên má anh, coiwf hỏi: "Sao hôm nay anh lại nghĩ đến việc qua đây?"

Trịnh Lãng Yến ủ rũ nói: "Anh tới chọn cho em một bộ lễ phục."

"Lễ phục? Lễ phục gì?"

- -

Trong cửa hàng thời trang cao cấp.

Nữ nhân viên bán hàng nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa cười bất lực.

"Đằng sau lộ quá."

"Sao phải để lộ chân?"

"Eo! Nhà thiết kế mấy người nghĩ sao mà thắt lưng lại thiếu vải thế kia?"

Nhân viên bán hàng không nói nên lời: "Thưa anh, cái này..."

Nam nhân cao lớn một thân quý khí, giọng nói dễ nghe này, không phải có bệnh chứ?

Khung cảnh này có vẻ quen thuộc.

Lâm Tiếu thay liên tiếp tiếp gần mười bộ lễ phục, nhìn vẻ mặt của nhân viên bán hàng, bất lực chẳng nói được gì.

"Phiền cô, thôi thấy bộ này ổn rồi, chỗ eo thắt lại một chút."

Nhân viên bán hàng như được đại xá, nhìn Lâm Tiếu cảm ơn: "Vâng...vâng, phu nhân, sư phụ của chúng tôi sẽ đích thân làm cho cô."

Trên mặt Trịnh Lãng Yến lập tức đầy vẻ khó chịu.

Anh nhìn Lâm Tiếu ngồi xuống, lập tức hạ giọng uy hiếp: "Tiếu Tiếu, nếu em em chọn bộ này, anh sẽ ôm eo em trong suốt bữa tiệc." không để cho người khác thấy.

Lâm Tiếu bất đắc dĩ nhìn anh: "Trịnh Lãng Yến, nếu anh bị đưa lên mạng, nhất định sẽ bị mắng là "trực nam ung thư"*

*ý chỉ những bạn nam sống trong thế giới quan, giá trị thẩm mỹ của riêng mình, luôn tỏ ra chán ghét và không bằng lòng với người khác, là kiểu người hay chê bai nhạc báng. Quan điểm chung cho rằng những người này thường tự cao tự đại, kèm theo đó là coi thường giá trị của phụ nữ, phản đối lời nói và việc làm của phụ nữ (trích dịch Baidu)

Trịnh Lãng Yến nghe không hiểu, anh cũng không quan tâm, anh thật sự giơ tay ra kiểm tra góc độ để có thể xe đi làn da trắng lõn ở eo cô.

Lâm Tiếu nhìn người nhân viên đi xa, nhẹ nhàng nhắc nhở anh: "Nhân vật chính của bữa tiệc là anh. Đến lúc đó phụ nữ đều ăn mặc như thế này, khó trương cũng như thế, không ai để ý em đâu."

"Sao lại không?" mặt Trịnh Lãng Yến vẫn nghiêm trọng, "Sao không nghĩ tới cả đàn ông nữa?"

... Đây đúng là khiến con người ta phát điên tới mức đến mình cũng muốn mắng sao?

Lâm Tiếu hơi buồn cười, nghiêng đầu cười hỏi anh: "Ồ, nói như thế, anh cũng sẽ nhìn những cô gái khác chứ."

Chẳng khác nào con cún bị chủ nhân nghi ngờ về tấm lòng trung thành, Trịnh Lãng Yến ngay lập tức nhướng mày, liếc nhìn cô bất mãn uất ức.

Sau đó anh cúi đầu xuống, tức giận, véo lên thịt bên hông của Lâm Tiếu, nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng của Lâm Tiếu, suýt chút nữa nghiến răng nói: "Anh nhìn em cũng đủ bận rộn rồi."

Lâm Tiếu bị anh véo đến ngứa ngáy, cả người thoáng cái đã mềm nhũn, chống đỡ lên vai anh, gần như là dựa vào lồng ngực anh.

Trong phút chốc mặt anh liền đỏ bừng.

Bữa tiệc của Đoàn Nghị Cách vừa hay trùng với sinh nhật của Trịnh Lãng Yến. Mọi người trong công ty nhận được thông báo trước vài vài, sớm đã chuẩn bị tươm tất.

Bỏ ra một ngày công sức, hội trường được bố trí vô cùng công phu.

Lâm Tiếu và Chu Ngải Lâm cũng đã chuẩn bị từ trước, thay xong lễ phục, xuống lầu lên xe của Trịnh Lãng Yến.

Chu Ngải Lâm lái một chiếc xe hơi sang trọng, trong lòng cô rất phấn khích.

"Ê, Tiếu Tiếu, nghe nói Triệu Nhất Hành cũng đến, thật ư? Mình muốn anh ấy ký tên cho mình!"

Lâm Tiếu suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Có lẽ đều đến."

"Oa! Đời này... Ôi thần tượng của mình!" bộ dạng Chu Ngải Lâm như mong chờ điều gì. Tự dưng nghĩ đến điều gì, tâm tình lập tức ủi xìu: "Nhưng nghe nói, anh ấy và Từ Y Y là một đôi, không biết là thật hay giả."

Điện thoại của Lâm Tiếu rung lên, là tin nhắn của Trịnh Lãng Yến hỏi cô đang ở đâu.

Lâm Tiếu đang định trả lời tin nhắn thì lại nghe thấy ở bên kia Chu Ngải Lâm đang ôm má sầu muộn nói: "Ôi da, trước đây mình cho rằng Từ Y Y là người hiền lành, lâu dần mới phát hiện, đúng là người lạnh lùng hơn nữa còn hung dữ."

Lâm Tiếu trả lời tin nhắn xong, cô nghĩ một lúc, nhưng trong đầu vẫn không nhớ được gương mặt của Từ Y Y.

- -

Sảnh tiệc ở trên tầng sáu của Tinh Liên, đèn đuốc sáng trưng.

Rượu vang đỏ và điểm tâm bày đầy một bàn dài, một tấm thảm đỏ được trải trên mặt đất, giống như một buổi lễ sang trọng hoa lệ.

Trong phòng nghỉ, Vưu Hảo và hai thư ký đang cẩn thận kiểm kê lại quà thưởng đêm nay.

Cánh cửa bị đẩy ra.

Người phụ nữ trong chiếc váy dài thướt tha màu Champagne bước vào, gõ ngón tay lên bàn, móng tay được sơn sáng màu.

Vưu Hảo bảo hai thư ký tiếp tục, ngẩng đầu lên cười đoan trang nói: "Cô Từ, có chuyện gì sao?"

Từ Y Y chỉ ngón tay đã làm móng tỉ mỉ vào chiếc hộp, trên mặt cao ngạo vô cùng: "Cái này là đêm nay rút thưởng?"

Vưu Hảo gật đầu: "Đúng vậy."

"Tất cả giải thưởng đều ở trong đây ư?" Từ Y Y hỏi tiếp.

Không rõ ý đồ của cô, Vưu Hảo vẫn kiên nhẫn gật đầu: "Đúng thế, đều ở đây."

"Ồ" Từ Y Y yên lòng, cô ta kéo lấy cái ghế, nhìn một cái, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, cũng không ngồi xuống. cô ta vuốt vuốt ngón tay ra lệnh: "Để tôi là người khiêu vũ với tổng giám đốc lúc mở tiệc."

Vưu Hảo sửng sốt giây lát, nhanh chóng hiểu ra ý đồ của cô ta, bên môi vẫn nở nụ cười: "Cô Từ, cô cần cái này làm gì?"

Từ Y Y khinh thường ra mặt, thiếu kiên nhẫn nói: "Cô cho là được, tôi tất nhiên dùng đến."

Nụ cười trên mặt Vưu Hảo dần tắt. Cô nhìn Từ Y Y đối diện, giải quyết việc công: "Cô Từ, những phúc lợi này đều là tổng giám đốc cho mọi người, rút được hay không là do vận khí, chỉ là phút cao hứng mà thôi, nhân viên tham dự không thể động tới. Xin lỗi."

Sắc mặt Từ YY lập tức khó coi, cô ta vỗ bàn một cái, đang định lên tiếng, thì sau lưng lại truyền đến tiếng nói của đàn ông.

"Các cô sao lại nói chuyện với cô Từ đây?"

Vưu Hảo cau mày ngẩng đầu nhìn Đoàn Nghị Cách một tay đút túi, ung dung đi vào.

"Đoàn tổng..." các thư ký thực tập lễ phép chào.

"Chà..." Đoàn Nghị Cách đến gần, dừng lại hỏi: "Cô Từ có yêu cầu gì mà cô không đáp ứng được thế?"

Vưu Hảo ngạc nhiên một lúc rồi mới trả lời: "Cô ta muốn cùng tổng giám đốc khiêu vũ mở màn."

"Ồ." Đoàn Nghị Cách hiểu ra, "Không phải chỉ là khiêu vũ thôi sao? Để cho cô ấy đi. Cô từ là nhất tỷ của Tinh Liên chúng ta mà."

Vưu Hảo lạnh lùng nghiêm mặt: "Thế nhưng khiêu vũ mở màn, tổng giám đốc đã chỉ định người rồi."

"Ồ? Ai thế?" Đoàn Nghị Cách như đang cười.

Vưu Hảo thấy anh ta biết rõ còn cố hỏi, trong lòng có hơi buồn cười: "Là... Lâm Tiếu."

Vừa nói cô vừa cầm hai mảnh giấy từ trong hộp đưa đên, cả hai tờ đều giống hệt nhau, đều ghi Lâm Tiếu.

Đây vẫn là chủ ý của Đoàn Nghị Cách, cả một hộp đều ghi là Lâm Tiếu, có thể nói là hộp đen.

Lúc này còn giả bộ như không biết, rõ ràng là giả giả bộ.

Tư Y Y đột nhiên tức giận: "Không pahir cô vừa nói toàn bộ phải dựa vào vận khí không được chạm vào sao? Văn phòng thư ký của cô nhận lợi lộc gì của cô ta, giúp cô ta làm mấy chuyện này?"

Vưu Hảo buồn cười, nói: "Cô Từ, chúng tôi là văn phòng thư ký của Trịnh tổng, vậy nên tất nhiên chúng tôi nghe theo ý của Trịnh tổng."

Đoàn Nghị Cách đứng bên cạnh cười: "Đúng vậy, chuyện này tôi có thể làm chứng."

Từ Y Y khó tin nhìn Đoàn Nghị Cách bẻ lái, tờ giấy trong tay anh ta giơ lên trước mắt cô, giọng nói tràn đầy sự cười nhạo.

"Y Y, tuy cô là nhất tỷ, trong công ty là người có lợi, Đoàn Nghị Cách liếc về phí sau, khóe môi nở nụ cười," nhưng cô cũng thấy đấy, cô ấy là bà chủ tương lai."

Hai mắt Từ Y y đột nhiên mở to, lại nghe Đoàn Nghị Cách tiếp tục nói: "Đừng nói là cô, nếu đổi lại là người khác, chúng ta dù là một cái, cũng khộc chọc được, không chạm được."

Anh cong môi cười: "Nếu không thì... Anh Yến nhất định sẽ dốc sức liều mạng với đối phương."

Từ Y Y tức giận bỏ đi, Đoàn Nghị Cách quay ra nịnh nọt Vưu Hảo.

"Vưu Hảo, vừa nãy không làm cho cô sợ chứ?"

Sắc mặt Vưu Hảo lạnh nhạt, nghe vậy chỉ nhàn nhạt lắc đầu.

"Đoàn tổng không hổ danh là chỉ huy thứ hai của công ty, vở kịch hay thật."

Bị cô trêu chọc, khuôn mặt người đàn ông đỏ ửng lên.