- Edit by Link -

Hình như là Đoạn Nghị Cách đang đi đường, bên cạnh có vài tiếng chào hỏi khách sáo. Mấy giọng nữ êm ái gọi cậu ta là "Đoạn tổng", Đoạn Nghị Cách ừ một tiếng bằng âm mũi coi như đáp lời rồi đi xa mấy bước mới nói chuyện với cô.

"Alo, chị Lâm."

Lâm Tiếu nghe thấy xưng hô không thỏa đáng của cậu ta cũng chỉ cầm điện thoại im lặng, Đoạn Nghị Cách tập mãi thành quen bắt đầu nói tiếp: "Gì nhỉ... Hiện tại công ty của em lâm thời có chút chuyện, một lát không thể đi thử vai chung với chị được, để em tìm người ở bên kia đón chị, chị tới nơi thì cứ gọi cho cậu ta là được."

Lâm Tiếu nắm điện thoại, gần như không hề suy nghĩ đã từ chối: "Không cần đâu, tự tôi đi là được, tôi tìm được mà."

"Trời ơi chị Lâm, cái này cũng không phải là vấn đề tìm được hay không tìm được..." Bên chỗ Đoạn Nghị Cách có tiếng thang máy vang lên, cậu ta đi vào rồi nói tiếp: "Sao có thể để chị đi tập trung với đám người kia được chứ..."

Nửa câu sau là cậu ta nhỏ giọng thầm thì, nương theo tiếng thang máy khép lại rất nhẹ nhưng Lâm Tiếu vẫn nghe thấy, cô mím môi không lên tiếng.

Cách đây không lâu khi vừa lên năm nhất đại học, có lẽ là vì Đoạn Nghị Cách thi đậu đại học C, nhà họ Đoạn muốn thưởng cho cậu ta nên đã cho cậu ta một khoản tiền không nhỏ để cậu ta làm việc. Không biết Đoạn Nghị Cách nghĩ gì mà lại đầu tư vào giới giải trí, sau đó chậm rãi móc nối với truyền hình điện ảnh. Thời gian dài trôi qua, không ngờ cậu ta thật sự làm ra được chút thành tích, trở thành đại cổ đông đứng thứ hai của công ty TNHH Truyền hình điện ảnh Tinh Liên nổi danh ở thành phố C.

Sau đó nữa, lần nào Đoạn Nghị Cách cũng muốn nhét thẳng kịch bản cho Lâm Tiếu, tiến cử cô vào nhân vật quan trọng trong chế tác lớn nào đó, Lâm Tiếu từ chối toàn bộ.

Cô không có lý do gì để nợ cậu ta cả.

Đoạn Nghị Cách đứng vững trong thang máy, cầm điện thoại bấm cả buổi rồi mới nói với Lâm Tiếu: "Chị Lâm, em gửi số điện thoại của lão Sử cho chị, đến đó cứ để cậu ta dẫn chị vào là được, cậu ta biết phải làm thế nào."

Lâm Tiếu nghe giọng điệu đương nhiên của cậu ta, hít sâu một hơi rồi gọi: "Đoạn Nghị Cách."

"Hả?"

"Là Trịnh Lãng Yến bảo cậu làm mấy chuyện này à?" Lâm Tiếu hỏi rất thẳng thắn.

Đoạn Nghị Cách hơi sửng sốt một chút rồi hàm hồ nói: "Không có... Chị Lâm, chị đừng có nghĩ nhiều nữa, không phải chúng ta là bạn học cũ ư?"

Lâm Tiếu cúi mặt xuống, gần như cậu ta vừa dứt câu là cô đã lên tiếng: "Vậy thì đừng làm."

Đoạn Nghị Cách bị nghẹn họng một chút đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Lâm Tiếu: "Đừng làm vậy, tôi có thể làm được, tôi cũng không thể dựa vào cậu cả đời."

Vào năm hai đại học, Lâm Tiếu nhờ vào tướng mạo và tài năng vũ đạo của mình mà thử vai được một nhân vật nhỏ trong phim điện ảnh của đạo diễn Trần. Mặc dù suất diễn ngắn nhưng lại rất kinh diễm nên giúp cô bắt đầu đi vào tầm mắt của công chúng.

Lâm Tiếu bắt đầu chậm rãi nhận các cơ hội thử vai khác nhưng scandal của cô và Đoạn Nghị Cách cũng truyền ra từ đó. Mặc dù đạo diễn Trần đã đăng Weibo làm sáng tỏ giúp cô, lúc bị phóng viên cản lại, Đoạn Nghị Cách cũng đã dỗi về nhưng scandal vẫn không biến mất, trái lại còn ngày càng nghiêm trọng hơn. Thậm chí có vài tài khoản marketing ác ý lăng xê, tin tức biến thành Lâm Tiếu bị Đoạn Nghị Cách dùng quy tắc ngầm để thượng vị, sau đó bị đá. Lúc tiếp nhận phỏng vấn, Đoạn tổng trẻ tuổi tài cao còn biểu hiện ra sự chán ghét và phủ nhận triệt để về đoạn quan hệ này.

Thang máy đến tầng cao nhất rồi mở ra, Đoạn Nghị Cách nhíu mày không đi ra ngay mà suy nghĩ một lát, chợt cất cao giọng: "Có phải mấy tên phóng viên kia lại ăn nói bậy bạ gì rồi không? Chị Lâm đừng lo, em sẽ bảo..."

"Không phải." Lâm Tiếu ngắt lời cậu ta: "Không liên quan tới chuyện này, chuyện của tôi để tôi tự làm là được."

...

Hôm nay Lâm Tiếu đi thử vai trong một bộ phim dân quốc, cô đi thử nhân vật nữ hai, là một vũ nữ vừa xinh đẹp vừa lạnh lùng tên là Nhiếp Vân. Đây là do một đạo diễn trẻ tuổi lúc trước từng hợp tác đề cử cô, người nọ nói là thấy nhân vật này như được tạo ra dành riêng cho Lâm Tiếu.

Địa điểm thử vai là trong phim trường phía tây ở thành phố C, Lâm Tiếu đi sớm hai tiếng, ngồi tàu điện ngầm để tới đó. Cô tìm một chỗ ngồi xuống, vừa rồi ở ngoài bị mặt trời chiếu qua nên bây giờ làn da cũng hơi nóng lên.

Điện thoại trong túi cô rung lên, Lâm Tiếu lấy ra, thấy là Khổng Kỳ gọi tới nên nghe máy.

"Tiếu Tiếu, em biết chừng nào được nghỉ hè chưa?" Giọng Khổng Kỳ có chút vui vẻ, dường như tâm trạng của anh ấy không tồi.

Gần đây, thỉnh thoảng anh ấy vẫn luôn hỏi Lâm Tiếu về vấn đề này, anh ấy rất ân cần với chuyện cô được nghỉ hè để về nhà.

Lâm Tiếu suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Có lẽ là khoảng một tuần nữa, nhưng em đang tính đi thử vai, nếu như nhân vật này thông qua thì chắc là nghỉ hè cũng sẽ ở ngoài quay phim."

"Thế à..." Khổng Kỳ có chút thất vọng rồi lại nhanh chóng trêu chọc cô: "Ôi chao, em gái của anh thành đại minh tinh rồi, ngay cả người làm anh trai như anh cũng khó mà gặp được."

Lâm Tiếu bị anh ấy chọc cười, an ủi anh ấy: "Mặc dù khả năng không cao nhưng chắc chắn tuần đầu tiên của kỳ nghỉ hè em sẽ về nhà."

Khổng Kỳ lập tức bắt đầu vui vẻ trở lại: "Thật ư Tiếu Tiếu? Vậy em phải nhớ nhắc anh trước đó, gần đây anh phải tới gần thành phố C để công tác, đến lúc đó chúng ta cùng trở về đi."

Cúp điện thoại xong, Lâm Tiếu bất cẩn nhìn thấy khung chat của Wechat, bên trong chỉ lưu lại cuộc trò chuyện hằng ngày của cô và Trịnh Lãng Yến. Tin nhắn mới nhất là vào buổi trưa của hai ngày trước, chỉ hỏi thăm đơn giản, không còn gì khác cả.

Lâm Tiếu mím môi không dám nhìn nhiều, vội vàng nhét di động vào trong túi. Cô quay đầu nhìn những hình ảnh mơ hồ lao vùn vụt bên ngoài cửa sổ thủy tinh lúc tàu điện ngầm chạy qua.

Xuống tới phim trường, Lâm Tiếu vừa ra khỏi trạm xe lửa đã bị ánh mặt trời sáng chói làm cho híp mắt lại. Đây là tháng mà bờ biển thành phố C nghênh đón cái nóng nhất, mặt trời vô cùng ác liệt, đi ra ngoài cũng trở thành một chuyện cần phải suy xét.

Cô dựa theo địa chỉ của đối phương cung cấp mà đi tìm, cuối cùng cũng tìm được một công trình kiến trúc giống với sân khấu kịch phục cổ rồi cất bước đi vào. Các cô gái đến đây phỏng vấn không phải ít, rất nhiều người còn dẫn theo trợ lý hoặc người đại diện, Lâm Tiếu nhận số thứ tự rồi lặng lẽ ngồi cuối cùng đội ngũ.

Mỗi người đều thử vai rất nhanh, không biết có phải do đi dưới ánh nắng mặt trời quá lâu nên bị cảm nắng hay không mà Lâm Tiếu ngồi trên ghế trong phòng chờ, chỉ cảm thấy đầu choáng váng vô cùng, dạ dày cũng sôi trào.

Lúc trợ lý phụ trách gọi tên và số thứ tự gọi tới Lâm Tiếu, cô còn hơi hoảng hốt sững sờ một chút.

Phòng thử vai khá rộng rãi, đằng trước dựng một cái sân khẩu kiểu dân quốc cỡ nhỏ, bốn ghế đối diện là bốn người phụ trách.

Người đàn ông thứ hai từ trái đếm qua nhìn thấy Lâm Tiếu đi vào, bàn tay đang lật kịch bản cũng dừng lại, chợt hỏi một câu không liên quan: "Trông sắc mặt của em không tốt lắm, vẫn ổn chứ?"

Lâm Tiếu lắc đầu không chút do dự.

Nam sinh kia gật đầu, đầu bút trỏ vào kịch bản ra hiệu: "Hãy biểu diễn đoạn sau khi Nhiếp Vân chia tay với người đàn ông chân thành của mình, bối cảnh là một mình khiêu vũ trong vũ trường. Chuẩn bị xong thì có thể bắt đầu luôn."

Lâm Tiếu nắm ngón tay, lắc lắc đầu, ánh mắt lập tức sáng tỏ, hình ảnh chia tay với Trịnh Lãng Yến gần như chạy thẳng vào trong đầu cô ngay lúc đó. Cô hít sâu một hơi, ngón tay dài nhọn chậm rãi duỗi ra, nâng lên, nhanh chóng nhẹ nhàng bắt đầu múa.

Vũ đạo một phút ngắn ngủi kết thúc, Lâm Tiếu được thông báo ra ngoài chờ kết quả thử vai. Trong thời gian chờ có chút gian nan, một mình cô đi ra một góc hành lang hít thở không khí trong lành. Kiến trúc làm theo kiểu dáng Châu Âu phục cổ, có cảm giác ý vị và chuyện xưa không nói thành lời.

Lâm Tiếu dựa vào bệ cửa sổ nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, những thứ tích tụ trong lòng cũng tản đi một chút, bên gò má chợt có thứ gì lành lạnh dán lên.

Cô giật mình, lập tức cảnh giác quay đầu lui về sau một chút rồi mở to mắt. Đó là trợ lý đạo diễn lúc trước đã hỏi cô, trong tay anh ta đang cầm một chai nước suối.

Nhìn thấy ánh mắt của Lâm Tiếu, anh ta cong môi cười hỏi: "Còn nhớ anh không?"

Lâm Tiếu hơi khó hiểu khi anh ta hỏi như thế thì nghe anh ta nói tiếp: "Học muội Lâm Tiếu."

Lâm Tiếu chợt khựng lại, trên mặt lộ ra vẻ hoang mang và kinh ngạc.

"Lúc em mới vào trường là anh đón em, em còn từ chối để anh xách va li giùm, còn nhớ không?" Người đàn ông kia cong môi nhắc nhở cô: "Lúc trước chúng ta cũng từng gặp nhau trong buổi tiệc tối ăn mừng tốt nghiệp của trường, anh tỏ tình với em, em từ chối."

Lâm Tiếu hơi ngộ ra, vội vàng nói: "Xin lỗi học trưởng, em có bạn trai rồi."

Ý cười trên môi người đàn ông thu lại, vươn tay nhét chai nước vào tay cô, vẻ mặt có phần châm chọc: "Lý do này em dùng ba năm rồi đó, nhưng có ai mà không biết em hoàn toàn chả có bạn trai nào ở Mỹ cả. Nếu không thì tại sao lâu vậy rồi mà cậu ta vẫn không trở về thăm em một lần chứ?"

Lâm Tiếu nắm chặt chai nước, nhíu mày lại.

"Trông sắc mặt của em không ổn lắm, uống nước đi." Người đàn ông chỉ vào chai nước trong tay cô, đột nhiên hỏi: "Nhưng scandal của em và cổ đông truyền hình điện ảnh Tinh Liên là thật à?"

Lâm Tiếu sầm mặt lại, chẳng mấy chốc đã lạnh xuống, đầu cô vẫn đang choáng nên cảm giác buồn nôn càng dày đặc hơn.

Lâm Tiếu đặt chai nước lên ban công rồi đứng thẳng dậy, lạnh mặt phủ nhận: "Không phải."

Khóe môi của người đàn ông đối diện vừa cong lên, Lâm Tiếu đã nói tiếp: "Nhưng bạn trai là thật."

Nói xong, cô không thèm nhìn phản ứng của người đàn ông kia thế nào mà đã vòng qua anh ta rời đi.

Chờ mọi người thử vai xong, khoảng chừng qua vài phút, trợ lý thông báo cho Lâm Tiếu đi vào. Bên trong vẫn là bốn người khi nãy nhưng giờ phút này không còn là khâu phỏng vấn, tất cả mọi người đều thả lỏng rất nhiều.

Một vị lớn tuổi hơn ngồi bên tay trái nhìn Lâm Tiếu, khóe mắt hơi cong lên: "Chúc mừng cháu thành công chinh phục được nhân vật Nhiếp Vân này, cháu rất phù hợp với yêu cầu của chúng tôi, hi vọng có thể hợp tác vui vẻ."

Lâm Tiếu đè nén sự khó chịu trong người, chân thành nói cảm ơn: "Cảm ơn ạ."

Đối phương gật đầu: "Đúng rồi, cháu để số điện thoại của người đại diện lại đi, tôi sẽ gửi thời gian vào tổ và các hạng mục công việc cụ thể cho."

Lâm Tiếu hơi sửng sốt rồi lắc đầu: "Cháu không có người đại diện, ngài cứ gọi điện thoại trực tiếp cho cháu được rồi."

Đối phương hơi kinh ngạc.

Người đàn ông vừa mới ra ngoài tìm Lâm Tiếu đang xoay bút, nghe vậy thì khựng lại một chút rồi nói bằng giọng tiếc nuối: "Là do chưa tìm được người thích hợp à? Điều kiện bản thân của em và độ phổ biến cũng không tồi, nếu tìm được một công ty tốt rèn giũa thì chắc chắn sẽ hot."

Người đàn ông đó nói đến đây, khóe môi cong lên, trong mắt lại bắt đầu lóe lên sự ghê tởm khi nãy: "Lâm Tiếu, chúng ta từng là sư huynh muội một thời, nếu không thì em ký vào công ty bọn anh đi, anh đi liên lạc với lãnh đạo, đảm bảo sẽ cho em tài nguyên không tồi."

Lâm Tiếu nhìn nét mặt của anh ta, chợt cảm thấy trong lòng nghẹn uất vô cùng.

...

New York, Mỹ.

Trong phòng tổng thống của khách sạn cao cấp, áo sơ mi, cà vạt và âu phục của đàn ông tán lạc trên giường. Cạnh giường có một cái va li đang mở ra, trên bàn là Champagne đang mở nhưng không ai chạm vào.

Ánh đèn màu cam ấm áp, tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, chẳng mấy chốc cửa đã bị mở ra. Bên hông người đàn ông chỉ quấn mỗi cái khăn tắm, bước chân bình tĩnh đi tới, ánh mắt lạnh lùng. Một tay anh tùy tiện lau tóc, đôi mắt đen sáng ngời tĩnh mịch như vừa được rửa nước.

Màn đêm bao trùm ngoài cửa sổ không thấy được vì sao, bóng đêm này tĩnh mịch như không có đường ra.

Màn hình điện thoại trên giường sáng lên, người đàn ông trầm ổn chợt đi nhanh qua, cơ bụng rắn chắc và tuyến nhân ngư chạm vào nhau, khăn tắm khẽ lung lay giống như một giây sau là sẽ rơi xuống làm lộ ra "cảnh xuân".

Nhìn thấy trên màn hình không phải là hai chữ mà anh muốn nhìn thấy nhất, tất cả chờ mong đều trở nên thất bại, sắc mặt người đàn ông lập tức lạnh xuống.

Anh nghe máy, bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của Đoạn Nghị Cách.

"Anh Yến."

"Nói."

"Lần này chị Lâm lại không nhận."

Bầu không khí trầm mặc một hồi, Đoạn Nghị Cách vội vàng do dự bổ sung: "Nhưng mà chị Lâm dựa vào năng lực của bản thân mà lấy được vai đó rồi."

Dường như thời gian trôi qua rất lâu, lâu đến mức Đoạn Nghị Cách cho rằng người bên kia không còn nghe nữa thì cuối cùng anh cũng có động tĩnh.

"Ừ."

Đoạn Nghị Cách thở dài một tiếng, sau đó bắt đầu tỉ mỉ báo cáo hằng ngày: "Anh Yến, còn một chuyện nữa, em nói nhưng mà anh đừng có vội tức giận nhé."

Trịnh Lãng Yến khom lưng xuống, một tay cẩn thận lấy kẹp cà vạt trên cà vạt ra, thuận miệng hỏi: "Chuyện gì?"

Đoạn Nghị Cách hơi do dự nói: "Gì ấy nhỉ... Hôm nay công ty có chuyện nên em phải đi họp, không thể tự mình đi theo chị Lâm qua đó được. Em có để lão Sử đi theo, chị Lâm qua buổi thử vai xong thì ngồi tàu điện ngầm về, lão Sử thấy sắc mặt chị ấy không tốt lắm nên không yên tâm đi theo. Kết quả là..."

Người đàn ông đang trân trọng vuốt cái kẹp cà vạt đơn giản lại có hơi cũ kỹ kia, bàn tay khẽ khựng lại, ánh mắt chợt trầm xuống, giọng nói cũng nghiêm nghị lên: "Cô ấy làm sao?"

Đoạn Nghị Cách hết cả hồn, nuốt xuống một tí mới nói tiếp: "Hình như chị Lâm khó chịu, vừa lên xe đã nôn, sau đó... chị ấy khóc cả đoạn đường."

NOTE: Ngôi 3 của Trịnh Lãng Yến lúc còn đi học là "cậu", sau này trưởng thành (từ chương 49) chuyển thành "anh".